Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145: Thiếu Niên Trường Cung

Chương 145: Thiếu niên trường cung Chương 145: Thiếu niên trường cung

Chương 145: Thiếu niên trường cung

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Thần Đô thành, ngõ Hộ Thành.

Trước đây ngõ Hộ Thành rất bình thường, chẳng qua là một con phố hoa của Thần Đô thành. Cái gọi là phố hoa vốn không có cái nghĩa bóng kia mà chỉ là một con ngõ nhỏ cho nông dân bán hoa mà thôi. Một năm bốn mùa, ngoài mùa đông lạnh lẽo tiêu điều ra, những mùa còn lại trong căn ngõ này toàn là hoa nở rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp. Nhưng kể từ khi Thánh giáo dời giáo đàn tới đây, địa vị ngõ Hộ thành đã trở nên khác biệt.

Vì đi xuyên qua ngõ Hộ Thành là tới giáo đàn của Thánh giáo hiện giờ.

Có lời đồn là giáo hoàng Thánh giáo Quan Bạch Phụ vốn thích hoa nên mới đặt giáo đàn ở đây.

Cho nên trước khi tới Thánh giáo, những quan lại quý phái muốn xin Thánh giáo làm việc đều đi qua ngõ này, sau đó mua một bó hoa, tới biếu cho Giáo sứ bên trong. Nhóm người quý phái này xưa nay hào phóng, mấy bó hoa cùng lắm chỉ mấy đồng tiền nhưng bọn họ tiện tay ném ra cả thỏi bạc. Cho nên sau khi Thánh giáo dời giáo đàn tới dây, những nông dân chuyên trồng hoa trong ngõ này cũng càng ngày càng giàu có và đông đúc.

Lúc này một nam nhân trẻ tuổi đang chậm rãi đi trong ngõ, hắn mặc một bộ áo choàng nhật nguyệt tinh thần, cổ tay áo có ba đường hoa văn vàng kim, chính là Thiên sứ Thánh giáo của giáo đàn này, Diệp Tinh Hàn.

“Thiên sứ đại nhân.” Nông dân trồng hoa bên cạnh nhiệt tình chào hỏi hắn.

Nam nhân kia nhẹ nhàng cúi đầu, mỉm cười đáp lại. Thật ra Quan Bạch Phụ vốn không thích hoa, thân là Giáo hoàng quyền cao chức trọng, Quan Bạch Phụ lại là người sinh sống hết sức mộc mạc. Nơi ở của vị Giáo hoàng này không có bất cứ trang trí gì, bất luận vàng bạc ngọc đá hay kỳ hoa dị thảo gì đều bị cấm sạch. Người thật sự thích hoa là Thiên sứ Thánh giáo dưới trướng hắn, Lôi Hồng.

Dưới trướng giáo hoàng Quan Bạch Phụ chỉ có ba đệ tử chân truyền, Lôi Hồng là một trong số đó. Có điều trong Thánh giáo địa vị hai sư huynh của hắn rất cao, lần lượt là Tả Hữu hộ pháp, địa vị trên các Giáo sứ, còn Lôi Hồng chỉ là một Thiên sứ , địa vị còn thấp hơn Giáo sứ một bậc. Nhưng chính vì vậy càng tiện hơn cho hắn trong việc giúp Quan Bạch Phụ xử lý một số chuyện vặt phàm trần, ví dụ như năm xưa di dời Thánh đàn, Quan Bạch Phụ đã giao việc này cho hắn phụ trách, cho nên người vốn thích hoa như hắn đã dời Thánh đàn tới ngõ Hộ Thành.

Lôi Hồng chậm rãi đi tới đầu ngõ, mũi hít hít, ngửi thấy mùi hoa thấm nhuần ruột gan cùng với... một mùi hương khói gay mũi.

Là Lôi Mộc hương mà Thánh giáo phát miễn phí trong thành, xem ra trong ngõ này cũng càng lúc càng nhiều.

“Chẳng biết vì sao lại thấy hơi nhàm chán.” Lôi Hồng âm u nói.

Không như những giáo phái dân gian khác, Nam Dạ Thánh giáo không có thần linh để thờ cúng. Thứ mà Thánh giáo cúng bái gọi là hư không, cũng tức là vô, trên thần đàn trống rỗng không có thứ gì, mọi người không biết cúng bái cái gì. Còn Thánh giáo lại nói là, thứ được cúng bái là vô, lạy chính bản thân mình.

Nghe rất huyền diệu khó hiểu.

Nhưng Thần Đô đã tuyên bố Thánh giáo là Quốc giáo, ngay cả đương kim thánh thượng cũng thờ phụng đạo này, đương nhiên bá tánh bình dân sẽ không nhiều lời.

Còn Bắc Thần Thánh giáo lại được gọi là cựu giáo, trăm ngàn năm qua vẫn cúng bái thần tiên như trước, chưa từng thay đổi.

“Sao không đợi ở trong giáo mà lại tới đây đi dạo?” Một giọng nói hiền lành vang lên bên cạnh Lôi Hồng.

Lôi Hồng cả kinh, liếc mắt nhìn người vừa tới một cái, tiếp đó vội vàng tránh sang bên cạnh, cúi đầu nói: “Sư huynh.”

Người nọ cũng mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần, điểm khác biệt là trên cổ tay áo có tám đường hoa văn vàng kim, nhiều hơn năm đường so với Lôi Hồng. Lôi Hồng nghe trong căn ngõ có động tĩnh không nhỏ, chắc bây giờ các tín đồ đều đã quỳ xuống đất. Hắn chẳng qua chỉ là Thiên sứ lại thường xuyên đi tới đi lui trong con hẻm này, những nông dân trồng rau trong ngõ này đã hết sức quen thuộc với hắn, hai bên không có khoảng cách quá lớn. Nhưng Tả hộ pháp Thánh giáo đích thân tới nơi này, đối với các tín đồ đây là chuyện hết sức vinh hạnh và long trọng.

“Đều là đệ tử của Giáo hoàng, vì sao mỗi lần sư huynh xuất hiện đều có cảm giác như thần linh giáng thế, còn ta xuất hiện ở nơi này thì bọn họ chỉ coi là ta đi dạo?” Lôi Hồng cười khổ nói.

“Ngươi định đi đâu?” Người kia hỏi.

Lôi Hồng sửng sốt: “Sư huynh, chẳng phải vừa rồi huynh còn bảo sao ta không ở yên trong giáo đàn chờ đợi à? Giờ ta đi qua nơi này đương nhiên là về giáo đàn rồi. Sư huynh thì sao?”

“Ta định vào cung.” Người nọ trả lời.

“Vào cung?” Lôi Hồng giơ ngón tay phải lên, ngón tay nhanh chóng nhẩm tính, cả kinh nói: “Tới giờ rồi?”

“Đúng vậy.” Người nọ gật đầu, tiếp đó bước một bước lên trước, thân hình biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó quả chuông đồng trên Thái Miếu xa xa đột nhiên được gõ vang.

Hai mươi bảy tiếng gõ liên tiếp, tuyên bố tang lễ cho tiên hoàng đã đến hồi kết thúc.

Lúc sau lại gõ ba cái, mỗi tiếng gõ đều vang vọng trầm trầm một lúc lâu, đại biểu cho tân hoàng sắp đăng cơ.

Lôi Hồng khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn xa xăm: “Chắc bây giờ trong cung đang rất náo nhiệt, chỉ có những lúc thế này mới thấy hận mình chỉ là một Thiên sứ bình thường, không được xem chuyện náo nhiệt ngất trời kia.” nhưng vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhíu mày, vẻ lười biếng nhàn tản lúc vừa rồi tức khắc tan thành mây khói.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trên đường Hồng Hổ, cánh cửa lớn màu đỏ chậm rãi đẩy ra.

“Thanh Thiên, đệ ra ngoài trước đi.” Hải Thanh Mạc đứng trong cửa, âm u nói.

Hải Thanh Thiên gật đầu, cầm kiếm đi ra ngoài, hắn nhìn xung quanh một hồi, trên đường Hồng Hổ không một bóng người, có vẻ rất yên bình. Hắn quay đầu lại nói: “Nhị ca, không việc gì.”

“Đào Hoa muội, muội ra ngoài xem thử.” Hải Thanh Mạc lại nói với Lý Đào Hoa.

Lý Đào Hoa nắm chặt Lạc Cửu Thiên trong tay, hít sâu một hơi, cũng bước một bước vào con đường. Cô và Hải Thanh Thiên quay đầu nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cũng nói: “Có phải chúng ta lo lắng dư thừa không? Tiểu sư huynh, ngươi yên tâm ra đi.”

“Đến đây.” Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm, điểm mũi chân nhảy ra khỏi tiểu viện của Chu Hi.

Ngay khoảnh khắc này, gã cảm thấy cơ bắp toàn thân căng cứng, chỉ thấy vô số sát khí xuất hiện trên bức tường, trong cuối con đường; đột nhiên bộc phát ở những nơi mình không thấy được nhưng có thể lập tức cảm giác được. Gã quát khẽ một tiếng: “Quỷ kiếm U Đô!”

Chỉ thấy U Đô kiếm lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ trong trạng thái kiếm linh. Tiếp đó kiếm linh áo đen nhanh chóng giang hai tay áo, thân hình hóa thành làn sương mù màu đen, chẳng mấy chốc đã lan tràn bao phủ quanh ba người bọn họ.

Hải Thanh Thiên cũng cảm nhận được những sát ý cường đại kia, hơi thở dồn dập hẳn lên. Hắn trầm giọng nói: “Nhị ca, rất nhiều người!”

“Ta cảm nhận được rồi.” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Có người bố trí trận pháp trên đường Hồng Hồ này, chỉ khi ta tự mình đi vào, những người ẩn nấp quanh đây mới xuất hiện.”

“Đó là Quỷ kiếm U Đô à? Nhưng thân là kiếm chủ mà lại yêu cầu kiếm linh bảo vệ.” Trên bức tường xa xa, một thiếu niên đang ăn bánh bao lộ vẻ khinh thường, nhìn ba người được làn sương mù màu đen bảo vệ bên trong, lười biếng nói.

Một nam nhân trung niên thân hình cường tráng đứng bên cạnh hắn, tay cầm một cây trường cung và mũi tên lớn, trầm giọng nói: “Tiểu Tả, mau ăn nốt bánh bao đi rồi động thủ.”

“Biết rồi.” Thiếu niên tên Tiểu Tả nuốt luôn chỗ bánh bao còn lại, tiếp đó duỗi người nhận lấy trường cung và mũi tên trong tay nam nhân kia. Thiếu niên kia còn rất trẻ tuổi, cầm trường cung trong tay có vẻ không hợp, thân hình còn lắc lư vài cái, phải nhờ nam nhân cao to kia đỡ giúp mới không té ngã. Nhưng sau khi thiếu niên lắp tên kéo cung, bộ dáng kéo cung dũng mãnh lập tức toát lên đôi chút khí thế.

“Bắn!” Gã cao to quát khẽ.

Tiểu Tả lại ngáp một cái: “Phá!” Mũi tên theo tiếng bắn ra.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment