Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144: Đợi Chờ Ba Ngày

Chương 144: Đợi chờ ba ngày Chương 144: Đợi chờ ba ngày

Chương 144: Đợi chờ ba ngày

Hà Kỳ Đạo nghe giọng nói vui vẻ mang chút kiêu ngạo vang lên trong Thiên Môn kính, bỗng thấy bất đắc dĩ. Hắn trả lời: “Vốn dĩ Vạn Pháp môn ta còn có đường sống, nếu nhờ cậy ngươi thật e là bị Hoàng trưởng tôn Chu Hi cho một mồi lửa thiêu trụi, cũng như cách hắn đối xử với Mộc Vương phủ vậy.”

“Nếu không tới nhờ cậy ta mới là bị một mồi lửa đốt trụi đấy! Ngươi nghĩ vị đại ca điên điên khùng khùng của ta lại đi buông tha cho các ngươi à?” Hải Thanh Mạc cười nói: “Đầu quân cho ta ít nhất đại diện cho ngươi từ ủng hộ Mộc Vương phủ chuyển sang ủng hộ Vĩnh Vương phủ, chẳng qua lựa chọn một đứa con tư sinh không có khả năng trở thành thái tử nhất mà thôi. Nhưng những hoàng tử khác sẽ không chấp nhận ngươi vì ngươi từng ủng hộ Mộc Vương phủ. Còn ta thì khác, ta có thể đón nhận ngươi, vì ngươi và ta giống nhau, thời khắc này không có nhiều lựa chọn.”

“Ngươi muốn Vạn Pháp môn ủng hộ ngươi như thế nào?” Hà Kỳ Đạo hỏi.

“Sau một thời gian nữa vị phụ vương mà ta chưa từng gặp mặt sẽ đăng cơ, trở thành phụ hoàng.” Hải Thanh Mạc trả lời: “Ngày hôm đó ta cũng sẽ tới hoàng cung.”

“Ngươi định làm gì?” Hà Kỳ Đạo nhíu mày nói.

“Đương nhiên là nhận tổ quy tông, ngày hôm đó dưới ánh mắt quần thần ông ấy sẽ thừa nhận vị hoàng tử lưu lạc bên ngoài là ta, nếu may mắn không khéo còn ban cho ta chức vương gia. Bây giờ đa số thế lực tiên môn sau lưng ta tập trung ở Bắc Thần, nếu ngươi chọn ta, ngươi sẽ là tiên môn đầu tiên ở Nam Dạ ủng hộ ta.” Hải Thanh Mạc ngạo nghễ nói: “Chắc ngươi cũng nghe rồi, cả đời này phụ hoàng của ta chỉ yêu có một nữ nhân, đó chính là mẫu thân của ta. Tuy ta là tư sinh, nhưng sau khi trở lại Thần Đô ai biết sẽ ra sao? Cơ hội như vậy chỉ có một lần thôi.”

Hà Kỳ Đạo gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Nói nghe rất thuyết phục nhưng lại như bịa đặt, ta khó mà tin ngươi được.”

“Vẫn câu nói cũ thôi, bây giờ cả ngươi và ta đều không có nhiều lựa chọn.” Hải Thanh Mạc cười nói: “Nhưng ta của tương lai sẽ có rất nhiều lựa chọn, còn ngươi, chỉ có một con đường chết.”

“Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi như thế nào?” Hà Kỳ Đạo trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Nếu muốn chúng ta giúp ngươi gặp Vĩnh Vương, thế thì không thể được. Trong vòng một năm tới Vạn Pháp môn sẽ không phái người tới Thần Đô.”

“Thứ ta muốn đang ở trước mặt ngươi.” Hải Thanh Mạc nhướn mày.

Hà Kỳ Đạo sửng sốt: “Thiên Môn kính?”

“Ngày trước Vạn Pháp môn các ngươi phái người tới bắt ta, dựa vào Thiên Môn kính là có thể dùng thuật Thần Ẩn.” Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta nghĩ nếu là ta liệu có làm được không?”

“Không được.” Hà Kỳ Đạo lắc đầu, đáp rất kiên quyết.

“Ta cũng thấy vậy, nhưng nghe nói tấm gương này có rất nhiều ảo diệu.” Hải Thanh Mạc duỗi tay ra nói: “Cho ta đi.”

Hà Kỳ Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, vươn ngón trỏ vẽ một phù lục lên bàn, tiếp đó giơ ngón tay điểm một cái, bùa chú tỏa ra một luồng kim quang. Hắn chậm rãi nói: “Vạn Pháp môn bằng lòng ủng hộ điện hạ, nhưng tạm thời không thể cho người thứ ba biết về ước định này.”

“Thế thì không được rồi.” Hải Thanh Mạc lúng túng nói.

Hà Kỳ Đạo nhíu mày: “Sao lại không được?”

Hải Thanh Mạc lùi lại một bước, vẫy tay nói: “Tới chào Hà chưởng môn cái nào.”

Sau khi nói xong Lý Đào Hoa và Hải Thanh Thiên đều xuất hiện trong Thiên Môn kính. Bọn họ vẻ mặt bất đắc dĩ vẫy tay với Hà Kỳ Đạo.

Hà Kỳ Đạo không biết bọn họ nhưng trông không giống nhân vật quan trọng gì, bèn gật đầu nói: “Thế thì ngoài ba người các ngươi ra...”

“Tiểu ca, tới chào hỏi một câu nào, tiểu ca.” Hải Thanh Mạc tiếp tục vẫy tay nói. Thế là Kim Phượng Hàm xuất hiện trong Thiên Môn kính.

Con mắt Hà Kỳ Đạo trợn trừng như muốn lồi ra, kinh ngạc hét lên: “Kim~~ Kim Phượng Hàm!”

“Hà chưởng môn, đã lâu không gặp.” Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng cúi đầu, xem như chào hỏi.

Hà Kỳ Đạo cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, chậm rãi nói: “Phó minh chủ Chính Khí minh sao lại xuất hiện trong Thần Đô thành?”

“Đây là câu hỏi rất hay.” Kim Phượng Hàm vuốt cằm: “Nhưng ta không định trả lời, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết ước định giữa các ngươi, chỉ có bốn người chúng ta biết.”

Hà Kỳ Đạo chỉ có thể cười khổ, đã nói tới đây rồi, còn có phó minh chủ Chính Khí minh ở bên cạnh đứng nghe, bây giờ hắn cũng trong thế cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống. Hắn nhẹ nhàng nhấc tay phải lên: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Hải Thanh Mạc vươn tay: “Quyết định như vậy đi!”

Kim quang lóe lên, Thiên Môn kính biến mất trước mặt Hà Kỳ Đạo, lúc này lại có hai trưởng lão từ bên ngoài đi vào, người đi trước râu tóc bạc trắng, sắc mặt kinh ngạc: “Môn chủ, đang lúc sống chết trước mắt sao ngài lại đưa Thiên Môn kính ra ngoài?”

Hà Kỳ Đạo lắc đầu nói: “Tuy nghe như bịa đặt nhưng ta cứ cảm thấy có đôi chút sinh cơ. Thôi thì chọn cách tin tưởng một lần.

Còn ở đằng khác, trên tay Hải Thanh Mạc đã có thêm Thiên Môn kính. Gã cầm gương vẫy vẫy với Kim Phượng Hàm, đắc ý nói: “Tiểu ca, thế nào?”

“Đây là thánh vật, có nó giúp sức, đúng là có thể làm ít hưởng nhiều.” Kim Phượng Hàm nói.

“Bây giờ mọi chuyện đều được chuẩn bị thỏa đáng, ngày nào thì phụ hoàng của ta đăng cơ?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Hải Thanh Thiên trả lời: “Hôm nay vừa hỏi người trong phủ, chắc là ba ngày sau.”

“Ngươi nói sai rồi.” Kim Phượng Hàm đột nhiên lên tiếng.

Hải Thanh Mạc lấy làm khó hiểu: “Có chỗ nào sai?”

“Mọi chuyện còn chưa được chuẩn bị thỏa đáng, chiêu kiếm Thanh Thiên của ngươi còn luyện chưa đủ!” Kim Phượng Hàm khẽ mỉm cười.

Hải Thanh Mạc ngửa đầu ngã thẳng xuống đất: “Tha cho ta đi mà.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong hoàng cung, Chu Hi đang ngồi tựa vào một cái ghế bênh, lắc lư người khoanh tay trong áo, sắc mặt uể oải chán chường. Còn trong đại điện cách đó không xa, hoàng tử hoàng tôn vẫn ngồi quỳ tại đó. Hắn ngáp một cái rồi nói: “Lễ tang kiểu này có từ thời Nam Dạ khai quốc tới giờ rồi, đúng là tàn khốc tới cực điểm, ngươi nói xem vì sao không hoàng đế nào hủy bỏ?”

Chu Linh đứng canh một bên nào dám đáp lời, đành im lặng không nói gì, giả bộ không nghe thấy.

Chu Linh lại bắt đầu tự hỏi tự đáp: “Ta biết rồi, vì mỗi hoàng đế đều trải qua một lần rồi nên mới biết đau đớn trong chuyện này. Nhưng sau này nếu hắn hủy bỏ thì hoàng tử hoàng tôn của hắn sẽ không tế lễ hắn như vậy, trong lòng hắn cảm thấy thiệt thòi cho nên cứ đời này bắt đời kia noi theo, tới tận bây giờ!”

Chu Linh vẫn không dám nói gì, tiếp tục giả bộ không nghe thấy.

“Còn mấy ngày nữa?” Chu Hi hỏi.

“Ba ngày.” Cuối cùng Chu Linh cũng gặp câu hỏi mà mình dám trả lời.

Ánh mắt Chu Hi toát lên vẻ hưng phấn: “Chỉ còn ba ngày thôi à! Nhiều ngày nay có thấy Cửu Thiên Tuế không?”

“Chưa từng thấy.” Chu Linh lắc đầu nói: “Tuy Đoạn công công quyền cao chức trọng, nhưng theo như tổ huấn hắn chỉ có thể ở trong cung đình Thập Nhị giám tưởng nhớ tiên hoàng.”

Chu Hi day day mi tâm: “Còn tiểu mỹ nhân Hồng Niệm thì sao?”

“Nghe nói thương tích đã khỏi, nhưng bị giam lỏng trong Thần Cung giám.” Chu Linh trả lời: “Có lẽ Cửu Thiên Tuế sợ cô ấy tự tới tìm Hải Thanh Mạc.”

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Chu Hi đứng dậy khỏi ghế: “Thế thì chờ đợi, ba ngày sau...”

Chu Linh cúi đầu nói: “Tân hoàng đăng cơ.”

Chu Hi nhướn mày: “Gặp, rồng ở nơi hoang dã!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment