Chương 143: Chiêu binh mãi mã
Chương 143: Chiêu binh mãi mã
Chương 143: Chiêu binh mãi mã
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bắc Thần.
Thiên Võ thành, Ngôn Trách lâu.
Một nam nhân người đeo bốn thanh kiếm đang ngồi trong góc tựa người vào cửa sổ, ngây ngốc ngắm Kính Hồ bên dưới lầu, ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn ba cái, tiếp đó có một con bồ câu trắng từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu xuống trước mặt hắn. Nam nhân gỡ bức thư trên đùi con bồ câu trắng xuống, nhẹ nhàng lấy thư trải rai, hắn nhanh chóng đọc lướt qua nội dung của bức thư, tiếp đó vung tay phải, giấy viết thư hóa thành mảnh vụn theo gió bay ra ngoài cửa sổ.
Con bồ câu trắng kia kêu một tiếng, nam nhân búng nhẹ ngón tay, một luồng niệm lực bắn hạt đậu phộng trên bàn lên, bồ câu trắng nuốt liền ba viên sau đó vẫy cánh bay đi.
“Không ngờ người này còn dám tới tìm ta?” Nam nhân ngồi tựa vào cửa sổ chính là sát thủ đệ nhất Bắc Thần Sát Lẫm Nguyệt. Ngày đó trên Vạn Kiếm sơn, hắn xuất kiếm xoắn nát ngực Hải Thanh Mạc, đáng lẽ phải tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng khi “giết chết” Hải Thanh Mạc, hắn lại lắm mồm báo tên họ chủ thuê cho Hải Thanh Mạc. Tuy tất cả đều là Hải Thanh Mạc bố trí, nhưng khoảnh khắc đó bản thân hắn đã phá nguyên tắc sát thủ của mình, sau đó hắn cũng không còn mặt mũi nào đòi khoản tiền thuê nữa, lúc đại chiến kết thúc chỉ có thể lẳng lặng rời khỏi. Có điều Hải Thanh Mạc này đúng là âm hồn bất tán, không ngờ lại tới tìm mình lần nưaũ.
“Cuối tháng mười, đệ muốn đại triển thần uy tại Thần Đô, mời huynh đài tới giúp một tay.” Sát Lẫm Nguyệt hạ giọng nhẩm lại nội dung trên bức thư, bất đắc dĩ nói: “Cái gì mà đệ với chả huynh, ta là một sát thủ, chỉ nhận đơn giết người, không nhận đơn giúp ngươi. Nực cười.” Hắn ngáp một cái, đứng dậy định bỏ đi.”
Nhưng ngay lúc này con bồ câu trắng thứ hai lại đậu xuống bàn.
Vì thế Sát Lẫm Nguyệt lại đọc được nội dung trên bức thư thứ hai.
“Ngày đó sao huynh đài lại vội vàng bỏ đi? Hai người chúng ta còn chưa tính xong khoản cũ. Lần này nợ cũ đơn mới cùng kết toán, mong huynh đài chớ tới muộn!”
Khóe miệng Sát Lẫm Nguyệt giật giật, vo viên tờ giấy viết thư trong tay, hạ giọng hung hăng mắng: “Đúng là cái gã không biết xấu hổ.”
“Chủ nhân, hôm nay có tổng cộng năm người hẹn ngày gặp ngài.” Bên cạnh có một tiểu nhị lấm la lấm lét đi tới, hạ giọng nói.
“Từ chối hết.” Sát Lẫm Nguyệt do dự một hồi rồi trầm giọng nói: “Ta phải rời khỏi Bắc Thần một chuyến.’
Tiểu nhị sửng sốt: “Chủ nhân, ngài định tới Nam Dạ?”
“Đúng vậy, Nam Dạ Thần Đô.” Sát Lẫm Nguyệt xoay người bỏ đi. “Nhận một đơn lớn.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bắc Thần, Lan Lăng thành.
Hải Ly nhìn hai con dế đang chọi nhau túi bụi, thần sắc không chút hưng phấn, ngược lại có vẻ bực bội. Hắn thở dài một tiếng, xua tay, hạ nhân bên cạnh lập tức đi tới bê “chiến trường” đi xuống. Trên bàn lập tức trống trơn, chỉ còn lại một tờ giấy trắng, trên giấy viết một hàng chữ lớn...
“Cha già, đại ca, ta phải xông pha trong Thần Đô, xuất phát từ phủ Hoàng trưởng tôn, tới Thần Cung giám ở hoàng cung. Nghe nói dọc đường sẽ có không ít người tới giết ta, mau tới giúp ta!”
Hải Ly không nhịn được mắng một câu: “Cái thứ chỉ biết hại cha!”
“Cha chỉ nhận nuôi nó thôi chứ có phải cha thật của nó đâu. Nhưng mắng cũng không xai, đúng là cái loại hại cha. Vì ngày mà hắn rời phủ tới hoàng cung, người đau đầu nhất chính là Nam Dạ Vĩnh Vương.” Hải Thanh Ngôn đi từ ngoài cửa vào, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên, chẳng bao lâu sau hắn sẽ là hoàng đế Nam Dạ.”
“Ta nhận nuôi lão nhị là nể mặt Thánh nữ chứ không phải nể mặt họ Chu nhà hắn!” Hải Ly hừ lạnh một tiếng: “Hắn nghĩ gì liên quan quái gì tới ta!”
“Tam đệ ở bên cạnh lão nhị, chúng ta đã phái người tới giúp nó, cha có thể trả lời luôn cho nó, cứ nói...” Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi: “Đang giúp rồi.”
“Ha ha ha, về mặt giáo dục lão tam thì con luôn làm tốt hơn ta một chút. Đáng tiếc, lão cha già của con không phải người tốt, không thể nhẫn tâm vậy được.” Hải Ly khẽ ho khan một tiếng: “người đâu.”
Một người đeo mặt nạ bạc lẳng lặng không chút tiếng động xuất hiện bên cạnh Hải Ly: “Thành chủ.”
“Trong Thần Đô thành chắc chúng ta vẫn còn một chút thế lực chứ?” Hải Ly hỏi.
Người đeo mặt nạ do dự một hồi rồi gật đầu nói: “Thần Đô là kinh đô của Nam Dạ, đương nhiên chúng ta cũng bố trí một số nhân mã trong đó.”
“Có cao thủ không?” Hải Ly mân mê cái chén trong tay.
“Có một vị, là thuấn thuật sư Địa Lục cảnh.” Người đeo mặt nạ nói.
“Truyền tin cho hắn, bảo hắn giúp lão nhị một tay.” Hải Ly nói.
Người đeo mặt nạ không đáp ứng ngay mà khẽ thở dài: “Trong Thần Đô thành cao thủ nhiều như mây, nghe nói Thánh giáo còn bố trí Niệm Cảm trận trong thành, bất cứ ai cảnh giới cao thâm bước vào Thần Đô đều bị bọn họ phát hiện ngay lập tức. Vị thuấn thuật sư Địa cảnh kia cũng là do chúng ta thất bại rất nhiều lần, thử nghiệm rất nhiều năm mới có thể cài cắm trong Thần Đô. Nếu bại lộ...”
“Thế thì bại lộ thôi.” Hải Ly vung ống tay áo cười nói: “Ta chỉ là thành chủ của một Lan Lăng thành, không có chí hướng làm chủ nhân của toàn thiên hạ, không mấy hiếu kỳ đối với Thần Đô thành.”
“Rõ.” Người đeo mặt nạ biết tính cách vị thành chủ này, nhìn như lông bông nhưng một khi đã hạ quyết định thì rất khó lay chuyển. Hắn đáp lời rồi lui xuống.
Hải Thanh Ngôn ngồi xuống đối diện Hải Ly, rót cho mình một chén trà: “Có hối hận vì năm xưa nhận nuôi lão nhị không?’
“Trong cuộc đời này ta có rất nhiều quyết định sai lầm.” Hải Ly âm u nói: “Nhưng cho dù là quyết định sai lầm ta cũng không hối hận.”
“Vì sao?” Hải Thanh Ngôn hỏi.
“Vì bây giờ ta vẫn là thành chủ Lan Lăng thành được vạn người kính ngưỡng, ta còn có thể nằm đây chơi chọi dế, uống rượu, không cần phiền lòng về chuyện đại sự trong thiên hạ. Ta có ba đứa con trai, một là quân tử Học cung, một đứng đầu Lương Ngọc, một lại là truyền nhân Kim Cương kiếm ý, sau này chắc chắn sẽ là Kiếm Tiên trong thế hệ này.” Hải Ly khẽ mỉm cười: “Mỗi quyết định trong cuộc đời ta, bất luận chính xác hay sai lầm đều là một phần tạo thành cuộc sống của ta ngày hôm nay. Thay đổi bất cứ quyết định nào trong đó đều có thể dẫn tới kết cục hoàn toàn khác. Cho nên, ta rất hài lòng đối với mọi quyết định của mình.”
Hải Thanh Ngôn mỉm cười: “Đúng là câu trả lời thú vị.”
“Hơn nữa, lão nhị là đứa con rất không tệ.” Hải Ly cười híp mắt.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam Dạ, Vạn Pháp môn.
Bọn họ đặt cược vào Mộc Vương phủ, nay Mộc Vương phủ đã bị đốt thành tro bụi, giờ phút này toàn bộ môn phái ai ai cũng thấy hoảng sợ, thậm chí một số đệ tử ý chí yếu kém đã lẳng lặng bỏ trốn. Có điều dẫu sao cũng là đại phái tiên môn, môn chủ Hà Kỳ Đạo không cảm thấy Vĩnh Vương kia sẽ nhổ cỏ tận gốc; cho nên tuy trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn không có hành động nào quá khích. Giờ phút này hắn ngồi trên ghế dài,t ay cầm chí bảo môn phái Thiên Môn kính, nhíu mày suy tư: Có nên viết thư nhờ Thiên Sinh minh giúp đỡ không? Trả giá bằng Thiên Môn kính này, liệu có thể bảo toàn Vạn Pháp môn hay không?
Trong lúc trầm tư, đột nhiên trong gương vang lên một giọng nói: “Hà môn chủ, xin chào!” Người lên tiếng lại là Hải Thanh Mạc.
Hà Kỳ Đạo nhíu mày nhìn gương mặt xuất hiện trong gương, tho: “Ngươi là ai?”
“Đuổi giết ta lâu vậy mà không biết ta là ai?” Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta chính là nhị công tử của Lan Lăng thành, Hải Thanh Mạc!’
“Vì sao ngươi lại xuất hiện trong Thiên Môn kính?” Hà Kỳ Đạo hỏi.
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Chẳng phải lần trước thiếu chút nữa cửu sư huynh đánh sập Vạn Pháp môn các người à? Trước khi đi sư huynh có nói đã bố trí một cấm chế trên Thiên Môn kính của các ngươi, đệ tử Quân Kiến sơn chúng ta có thể hiện thân trong đó bất cứ lúc nào. Ta còn tưởng sư huynh khoác lác, không ngờ lại là thật.’
Hà Kỳ Đạo sửng sốt, chuyện này nghe thôi cũng thấy khó tin, nhưng nếu là Quân Cửu nói, thế thì chắc không phải là giả. Hắn ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nói: “Xin hỏi Hải công tử hiện thân trong gương là có chuyện gì?”
“Giúp ta một tay nhé.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Trước kia các ngươi ủng hộ Mộc Vương phủ, bây giờ Mộc Vương phủ mất rồi đúng không? Sau này ngươi ủng hộ ta nhé? Ta đáng tin cậy hơn Mộc Vương phủ nhiều!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑