Chương 142: Thanh thiên nhất kiếm
Chương 142: Thanh thiên nhất kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc cắn một miếng bánh bao, thấy Hải Thanh Thiên từ ngoài cửa đi vào bèn hỏi: “Mấy hôm nay tiểu ca của ta rèn luyện Đào Hoa sư muội hơi quá à?”
“Lát nữa ăn xong nhị ca ra ngoài xem là biết.” Hải Thanh Thiên ngồi xuống đối diện Hải Thanh Mạc.
Mới ba ngày không gặp, Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm thấy khí chất của Hải Thanh Thiên lại có một chút biến hóa, dường như càng thêm sắc bén, ngay cả đôi mắt vốn cực kỳ sáng sủa thấu triệt cũng trở nên rực rỡ hơn nữa. Hải Thanh Mạc uống một ngụm cháo: “Mấy hôm nay đệ cũng luyện kiếm cùng à?”
“Kim phó minh chủ nói đệ luyện theo Kim Cương kiếm, kiếm ý cách hắn khá xa, hắn không thể chỉ đạo đệ, cho nên đệ chỉ giúp Đào Hoa muội muội thử kiếm thôi. Tuy chỉ là người đấu luyện nhưng đệ cũng cảm thấy mấy hôm nay mình tiến bộ không ít. Xem ra đại ca nói đúng, đệ cứ luyện kiếm trong Lan Lăng thành cả đời cũng không có thành tựu gì lớn, vẫn phải ra ngoài xem thiên hạ.” Hải Thanh Thiên cười nói.
“Ta lại rất tò mò, chẳng phải kiếm của Đào Hoa muội muội chỉ tiện tay là đỡ được à? Chẳng lẽ sau ba ngày lại phải nhìn sư muội bằng con mắt khác?” Hải Thanh Mạc buông bát, nhẹ nhàng dơ tay, U Đô kiếm bay tới tay hắn. Hắn tung người bước vào trong sân.
“Ôi mẹ ơi, lạnh lạnh lạnh lạnh quá!” Vừa bước vào trong sân, Hải Thanh Mạc đã rùng mình một cái rồi kêu rên liên tục.
Kim Phượng Hàm đang ngồi trong đình, người mặc chiếc áo lông cáo thêu chỉ vàng, trước mặt để một cái bếp lò nho nhỏ. Trên bếp đang đun vài bình rượu nhỏ, hắn chậm rãi uống rượu, trông có vẻ cực kỳ thích ý. Thấy Hải Thanh Mạc đi tới, hắn khẽ mỉm cười: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Hải Thanh Mạc nhìn khoảng sân phủ đầy băng tuyết xung quanh, cười khổ một tiếng: “Các ngươi biến xung quanh thành thế này, vị đại ca của ta có biết không?”
Kim Phượng Hàm cười nói: “Một trận pháp sư như hắn muốn khôi phục bộ dạng trước kia thì chỉ cần vung tay một cái thôi. Đừng lo về chuyện đó.”
“Tiểu sư huynh, ngươi nhìn cho kỹ!” Lý Đào Hoa quát khẽ một tiếng, tiếp đó vung trường kiếm, một luồng hàn khí đánh về phía Hải Thanh Mạc.
“Đây là cái gì?” Hải Thanh Mạc cảm thấy như đột ngột lọt vào băng hàn địa ngục, máu huyết hắn cảm giác như sắp đông cứng. Hắn vội vàng vận niệm lực, vung U Đô kiếm trong tay lên, tiếp đó bị luồng kiếm khí kia ép lui liền ba bước. Hắn lại vung U Đô kiếm lên, kiếm khí kia bị đánh rơi xuống trước mặt hắn, khiến toàn bộ mặt đất bị phủ một lớp băng sương dày đặc.
Lý Đào Hoa đắc ý ngẩng đầu lên: “Chiêu kiếm này tên là Thiết Mã Băng Hà.”
“Lợi hại, lợi hại.” Hải Thanh Mạc cảm khái nói: “Có phải nếu chiêu kiếm này của muội lợi hại hơn một chút là có thể đóng băng cả một mảnh hồ, một con sông không?”
“Ngươi chỉ tưởng tượng đến thế thôi à?” Kim Phượng Hàm buông chén rượu xuống.
Hải Thanh Mạc cảm nhận được kiếm khí đột nhiên tỏa ra trong tay Kim Phượng Hàm, lập tức nắm chặt chuôi kiếm, cười nói: “Tiểu ca, huynh có kiếm chiêu lợi hại như vậy truyền cho tiểu sư muội, thế huynh tính truyền cho ta cái gì?”
“Ngươi tên Thanh Mạc, ngươi có biết ý nghĩa cái tên mình không?” Kim Phượng Hàm hỏi.
“Bối phụ thanh thiên nhi mạc chi thiên át giả, nhi hậu nãi kim tương đồ nam. Bắt nguồn từ Trang Du, chủ của Bắc Thần học cung, mang ý nghĩa lưng cõng trời xanh mà không lực lượng nào có thể cản trở được nó, sau đó mới lên đường bay về phương nam. Đại biểu cho nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân ta, người cũng không cách nào tới hành động, hy vọng sau này ta có thể trở nên cường đại, không gì ngăn cản được ta, để ta tự do bay về phương nam.” Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói.
“Tốt lắm.” Kim Phượng Hàm tung người nhảy lên, chỉ thấy một luồng kim quang lóe lên giữa không trung, tiếp đó mặt trời và ánh sáng hòa làm một thể, kim quang lập tức trở nên rực rỡ không gì sánh nổi. Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa đứng bên cạnh không nhịn được nhắm hai mắt lại, còn Hải Thanh Mạc chỉ khẽ híp mắt, hít sâu một hơi, sau đó đếm thầm trong lòng.
Một.
Hai.
Ba.
“Rút kiếm!’ Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, vung U Đô kiếm trong tay chém thẳng lên trời.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, U Đô kiếm của Hải Thanh Mạc bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống bên ngoài gian đình. Còn luồng kim quang đập thẳng Hải Thanh Mạc xuống dưới đất, cuối cùng chỉ còn một cái đầu lộ ra bên ngoài.
Kim quang lóe lên, Kim Phượng Hàm đã cầm kiếm trở lại trong gian đình. Hắn thu hồi kim kiếm, chậm rãi uống một chén rượu: “Chiêu kiếm vừa rồi tên là Thanh Thiên. Điều đầu tiên của người có chí là phải biết nhìn lên. Bậc chí nhân trên thì đo trời xanh, dưới thì đạt tới suối vàng, vùng vẫy ở chỗ bát cực mà thần khí bất biến. Trước đây ngươi tu luyện quỷ đạo đã lâu, muốn có lại kiếm tâm thuần túy thì phải có khí độ bất phàm. Mà chiêu kiếm Thanh Thiên này mạnh mẽ hùng hồn, có thể triệt tiêu những uế khí của ngươi đi.”
“Đạo lý thì ta hiểu.” Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Nhưng tiểu ca, huynh có thể kéo ta ra trước rồi mới giảng đống đạo lý đó được không?”
Hải Thanh Thiên vội vàng chạy tới cắm mạnh thanh Tuyết Kiến xuống đất, Kim Cương kiếm ý lập tức đánh tan mặt đắt bị đông đá cực kỳ cứng rắn. Hải Thanh Mạc vận khí nhảy lên trên, chui ra khỏi mà thôi. Hắn phủi bụi đất trên người: “Tiểu ca, chiêu kiếm này thật lợi hại. Là kiếm pháp của Chính Khí minh?’
“Không, là ta tự nghĩ ra.” Kim Phượng Hàm ngạo nghễ nói: “Năm xưa, dựa vào chiêu kiếm này ta đã so tài một chiêu với cửu sư huynh của ngươi.”
“Ồ? Kết quả ra sao?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Kim Phượng Hàm thở dài một tiếng: “Coi như ta thắng một chút.”
“Lợi hại.” Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái.
“Lợi hại cái gì.” Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, điểm mũi chân tới bên cạnh Hải Thanh Thiên, dùng chuôi kiếm gõ lên đầu hắn một cái: “Ta nghe Bạch Vô Hối kể lại chuyện ở Vạn Kiếm sơn rồi, cửu sư huynh của ngươi có thể lên tới Thái Thượng, cho nên trận quyết đấu giữa chúng ta năm xưa vốn không thực tế. Ta là hạng chín Tinh Vân bảng, hắn là hạng hai Tinh Vân bảng, ta biết hắn muốn ở lại hạng chín nên mới cố ý thua ta. Cho nên theo ta đoán thực lực giữa chúng ta là sàn sàn như nhau, ta thắng được là vì hắn cố tình nương tay. Có điều ta không ngờ là, nương tay này phải cỡ từ trên trời kéo xuống vực thẳm.”
Hải Thanh Mạc cười ngại ngùng, thay đổi đề tài: “Còn hai mươi mấy ngày, ta có thể luyện chiêu này tới cảnh giới nào?’
“Trời xanh cao bao nhiêu?” Kim Phượng Hàm hỏi ngược lại.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Đã là trời, đương nhiên là cao vô hạn.”
“Vậy cảnh giới tu luyện của kiếm này, đương nhiên cũng là vô hạn.” Kim Phượng Hàm lại vung kiếm chém về phía Hải Thanh Mạc.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong tẩm điện của Thần Cung giám, Hồng Niệm đã có thể xuống giường. Cô chậm rãi đi tới, đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện một nam nhân lông mi bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế dài, tay cầm ấm trà, chặn lại ở đó. Cô sửng sốt: “Đại ca?”
Ngọa Hổ cầm ấm trà lên uống một ngụm rồi ngáp một cái nói: “Tiểu Hồng Niệm, ngươi tỉnh rồi.”
“Huynh ở chỗ này làm gì? Sao ngoài cửa phòng ta lại có một cái ghế dựa?” Hồng Niệm hỏi.
Ngọa Hổ cười nói: “Cái ghế này là ta chuyển tới, ta sợ ngươi chạy lung tung nên tới đây trông ngươi.”
“Ta muốn đi tìm bọn Hải Thanh Mạc.” Hồng Niệm trầm giọng nói.
Ngọa Hổ gật đầu: “Ta biết. Nhưng ngươi yên tâm, bây giờ bọn họ vẫn rất tốt.”
Hồng Niệm sửng sốt, cô tin tưởng tuyệt đối vị đại ca của mình, nếu đại ca đã nói rất tốt, thế thì thật sự rất tốt. Nỗi lo trong lòng cô buông lỏng, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Nghe nói bây giờ bọn họ đang ở trong phủ của Hoàng trưởng tôn Chu Hi? Cái tên Chu Hi này hỉ nộ vô thường, lòng dạ thâm độc; nhưng Hải Thanh Mạc thường suy nghĩ về một số chuyện quá đơn giản. Nếu hắn ở lâu trong phủ của Chu Hi, ta sợ hắn sẽ bị lừa.”
“Ha ha ha ha, Tiểu Hồng Niệm, ngươi nhìn lầm rồi, đứa con tư sinh mà ngươi lựa chọn tâm cơ không kém gì Chu Hi. Nếu hắn ít tâm cơ hơn một chút, chắc giờ phút này không vui vẻ nằm trong phủ của Chu Hi ăn chùa uống chùa đâu.” Ngọa Hổ cười nói: “Ngươi yên tâm đi.”
“Vậy bao lâu nữa ta mới có thể gặp hắn?” Hồng Niệm hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Ngọa Hổ lại cầm ấm trà lên uống một ngụm: “Nghĩa phụ đã ước định với hắn, sau khi tân hoàng đăng cơ, nếu hắn có thể rời khỏi phủ của Chu Hi một thân một mình tới Thần Cung giám này tìm được ngươi. Thế thì người sẽ tán thành lựa chọn của ngươi, sau này ngươi có thể tiếp tục phò tá hắn, hoàn thành chuyện mà ngươi muốn làm.”
“Điên rồi à?” Hồng Niệm sửng sốt: “Với năng lực và thân phận của hắn, có lẽ ngay khoảnh khắc bước ra ngoài cửa là bị giết chết rồi.’
“Năng lực của một người không phải chỉ ở mặt tu vi, hắn muốn tới Thần Cung giám có thể có rất nhiều cách. Hắn có thể nhờ người giúp mình, có thể lợi dụng thân phận của mình, cũng có thể nghĩ cách khiến những người muốn bắt hắn đi kiềm chế lẫn nhau. Hắn lựa chọn như vậy không phải không có suy nghĩ.” Ngọa Hổ cười nói: “Còn ngươi đã chọn hắn, vậy chỉ có thể tin tưởng hắn.”
Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Thật ra rất nhiều lúc ta đã cảm thấy lời hứa giữa chúng ta dường như không còn quan trọng.”
“Ồ?” Ngọa Hổ nghe vậy sắc mặt thay đổi: “Ta còn tưởng đây là chuyện duy nhất mà ngươi coi trọng chứ?”
“Ta chỉ cảm thấy chúng ta là bằng hữu.” Hồng Niệm nghiêm mặt nói: “Ta không muốn hắn chết. Đáng lẽ hắn không nên tới Thần Đô trong thời điểm này.”