Chương 141: Nhật nguyệt tinh thần
Chương 141: Nhật nguyệt tinh thần
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam nhân áo bào trắng nhìn ngắm xung quanh một hồi, đột nhiên nói: “Vẫn hơi tối.” Nói xong hắn vung tay áo bên phải lên, chỉ thấy vầng trăng và ánh sao trên đó đều bay ra ngoài, xuất hiện trong bóng tối, lập tức chiếu sáng khoảng thiên địa của bọn họ.
“Ánh sáng trăng sao, có hơi lạnh lẽo.” Người áo đen buông chén rượu xuống.
“Thế chẳng hợp với tên của hắn à? Diệp Tinh Hàn.” Nam nhân áo bào trắng nói.
Ánh mắt nam nhân được gọi là Diệp Tinh Hàn kia bỗng lóe lên một luồng hàn quang, giọng điệu của hắn cũng trở nên lạnh nhạt hơn vài phần: “Ta không thích cái tên này. Khi đi lại trong phàm trần, ta dùng tên là, Diệp Phong.”
“Nhưng dẫu sao ngươi cũng không thể tự tại như làn gió, cho nên mới bị gọi về Thần Đô thành này.” Nam nhân áo trắng cười nói.
Diệp Tinh Hàn im lặng một hồi rồi nói: “Nhưng đây là lần cuối cùng. Giáo hoàng đã đồng ý với ta, sau chuyện này ta có thể...”
“Suỵt.” Nam nhân áo trắng giơ ngón tay lên môi: “Tuyệt đối đừng nói ra ngoài miệng, một khi nói ra, vậy rất có thể lần này ngươi vĩnh viễn không rời khỏi Thần Đô thành.”
Diệp Tinh Hàn cười khinh thường: “Nhiệm vụ lần này khó lắm à?”
“Như ngươi đã thấy, Khải Tường Đế đã về trời, Vĩnh Vương điện hạ sẽ trở thành hoàng đế mới của Nam Dạ quốc.” Nam nhân áo bào trắng hạ giọng nói.
Diệp Tinh Hàn gật đầu: “Nếu ta không nhớ lầm, bản thân Thánh giáo cũng ủng hộ Vĩnh Vương.”
“Đúng vậy.” Nam nhân áo trắng trả lời: “Trong triều đại này chỉ có hai vị hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế. Bên phía Vĩnh Vương điện hạ được Thánh giáo và Cửu Thiên Tuế ủng hộ; còn sau lưng Mộc Vương lại là một số tiên môn Nam Dạ và vài vị đại tướng quân tay nắm quân quyền, hai bên giao tranh nhiều năm mới có kết quả hiện giờ.”
“Vậy thì Giáo hoàng đã đạt được mục đích của mình rồi, đáng lẽ phải cực kỳ vui mừng mới đúng chứ, sao lại gọi ta vào Thần Đô trong thời điểm này?” Diệp Tinh Hàn hỏi.
Nam nhân mặc áo bào trắng mỉm cười, ngón tay vẽ lên mặt bàn: “Vừa rồi ngươi cũng nghe nói rồi đấy, sau lưng về phương là Thánh giáo và Cửu Thiên Tuế, cho nên một trận tranh đấu đã kết thúc, nhưng một trận tranh đấu mới lại bắt đầu. Còn lần này, Giáo hoàng hy vọng có thể khống chế Nam Dạ hoàn toàn.”
“Cảnh giới của Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn rất cao, thế lực của Thập Nhị giám cung đình cũng phát triển trong Thần Đô thành suốt mấy trăm năm rồi. Còn Thánh giáo chúng ta mới theo Giáo hoàng đi vào Thần Đô có tám mươi năm, muốn khống chế hoàn toàn Nam Dạ, tức là chỉ có bốn chữ.” Diệp Tinh Hàn cũng vẽ ngón tay lên mặt bàn: “Thay đổi triều đại.”
“Vĩnh Vương không phải người mà Giáo hoàng lựa chọn.” Tuy đã trong Nại Hư trận nhưng khi nói câu này nam nhân áo bào trắng vẫn hạ thấp âm thanh.
“Ồ? Thế thì là ai?” Diệp Tinh Hàn còn định rót rượu nhưng lại phát hiện bình rượu đã trống rỗng.
“Hoàng trưởng tôn Nam Dạ, đệ tử của Sở Sơn Cô, Chu Hi.” Nam nhân áo trắng đáp.
“Chu Hi?” Diệp Tinh Hàn vuốt ve chén rượu rỗng tuếch trong tay, khẽ mỉm cười: “Từng nghe tên hắn, hình như tính cách không hợp với Giáo hoàng.”
“Giáo hoàng không thích nói chuyện, Chu Hi lại lảm nhảm hết chuyện này tới chuyện khác, mỗi lần bọn họ gặp mặt đều rất thú vị. Giáo hoàng chọn hắn có lẽ vì Vĩnh Vương muốn lên làm hoàng đế là bởi trong lòng mang oán hận về chuyện năm xưa; còn Chu Hi lại khác, hắn muốn làm hoàng đế là vì hắn muốn. Không chỉ muốn thôi, hắn còn muốn trở thành hoàng đế vĩ đại nhất Nam Dạ từ trước tới nay.” Nam nhân áo bào trắng trầm giọng nói.
Diệp Tinh Hàn sửng sốt: “Hắn định tấn công Bắc Thần?”
“Đúng vậy, thống nhất Bắc Thần và Nam Dạ, từ nay nhân gian trở thành một thiên hạ!” Nam nhân áo bào trắng cất cao giọng nói: “Đây là dã tâm của Chu Hi.”
“Người có dã tâm, luôn có hành động.” Diệp Tinh Hàn âm u nói.
‘Đúng vậy, vì vậy mục đích khi Thánh giáo chúng ta bước vào Thần Đô thành chính là để Nam Dạ và Bắc Thần khơi mào đại chiến.” Nam nhân áo bào trắng nói: “Còn ngày này đã sắp tới rồi.”
“Ta không muốn nghe nhiều như vậy.” Diệp Tinh Hàn phẩy tay bên tai: “Từ đầu ta chỉ muốn hỏi về nhiệm vụ của mình thôi. Phải giết ai? Phải cứu ai? Hay là phải đưa ai đi?”
Nam nhân áo bào trắng hắng giọng nói: “Ngươi có biết vì sao trong lòng Vĩnh Vương có oán hận, vì sao lại muốn làm hoàng đế không?”
“Nhiều lời!” Diệp Tinh Hàn khẽ cau mày, một luồng hàn quang lóe lên bên hông, chỉ giây lát sau một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve đã gác lên cổ nam nhân áo bào trắng.
Nam nhân kia giơ tay chậm rãi đẩy thanh kiếm này ra: “Nghe nói ngươi vừa xuất kiếm thì đầu đối phương đã rơi xuống đất, mà hoàn toàn không có cảm giác gì, còn có thể há miệng nói chuyện trong nửa nén hương. Ngươi nói xem bây giờ ta có còn sống không?”
“Bây giờ thì còn sống, ngươi nếu ngươi cứ cố chấp kể chuyện với ta, ta cũng không chắc liệu... ngươi có còn sống tiếp được không.” Diệp Tinh Hàn thu thanh trường kiếm mỏng tanh đó lại: “Ta là người rất kiên nhẫn, nhưng ngươi thật quá đông dài.”
Nam nhân áo bào trắng gật đầu liên tục nói: “Ta nói mấy chỗ trọng tâm thôi.”
“Ta là thanh kiếm của Thánh giáo, cái gọi là xuất kiếm chỉ cần lý do đơn giản nhất.” Diệp Tinh Hàn nhắc nhở.
Nam nhân áo bào trắng cười khổ một tiếng: “Trước khi gặp Giáo hoàng, ta chỉ là người kể chuyện trong một tòa thành nhỏ hẻo lánh. Sau này gặp Giáo hoàng, được người nhận làm đệ tử, lại theo người khuếch trương Thánh giáo, cùng nhau đi tới Thần Đô. Nhưng ta vẫn rất hoài niệm những ngày tháng khi xưa. Khi đó chỉ cần một bình trà, một đĩa đậu phộng, ta có thể kể chuyện cho mấy chục khách khứa trong quán trà suốt một buổi chiều. Ngày ngày no ấm không khó khăn gì, mọi người cũng rất thích ta, ta cũng không phải lo đầu mình chẳng còn trên cổ.”
“Nhưng ta thì khác, trước khi gặp Thánh giáo ta đã là sát thủ rồi.” Diệp Tinh Hàn hạ giọng nói.
“Biết rồi, không cần uy hiếp ta nữa.” Nam nhân áo bào trắng nhún vai: “Ta nói tóm tắt cho ngươi thôi. Khi còn trẻ Vĩnh Vương điện hạ và Bắc Thần Thánh nữ có hai đứa con, tên là Hải Thanh Mạc, từng gửi nuôi trong Hải gia ở Lan Lăng thành. Bây giờ hắn đã trở lại trong Thần Đô thành nhưng còn chưa gặp Vĩnh Vương điện hạ, ngươi phải bắt được hắn trong lúc đó, sau đó dẫn hắn tới cho Giáo hoàng.”
“Bây giờ hắn đang ở đâu?” Diệp Tinh Hàn hỏi.
Nam nhân áo bào trắng vuốt mũi: “Cái này thì hơi ngại ngùng, bây giờ hắn đang ở trong phủ của Chu Hi.”
Ánh mắt Diệp Tinh Hàn chấn động: “Nhưng hắn mới là người mà Giáo hoàng muốn phụ tá mà?”
“Ngươi sai rồi, không phải phụ tá.” Nam nhân áo bào trắng đứng dậy: “Hắn chỉ là con rối mà Giáo hoàng lựa chọn.”
Diệp Tinh Hàn vuốt ve chuôi kiếm bên hông: “Ta hiểu rồi.”
Nam nhân áo bàng trắng nhẹ nhàng vung ống tay áo, bóng tối lập tức thối lui, cảnh tượng trong quán rượu lại khôi phục như lúc ban đầu. Hắn xoay người bước đi, chỉ để lại câu nói cuối cùng: “Đương nhiên, nếu cuối cùng không thể đưa hắn đi, thế thì giết chết hắn.”
Trong mắt chưởng quầy mặc hoa phục và tiểu nhị, hai người kia vẫn luôn ngồi đó, lẳng lặng uống rượu không nói một lời, sau khi uống hết bình rượu, nam nhân áo trắng đứng dậy bỏ đi, trước khi đi khỏi còn quay sang phía chưởng quầy mặc hoa phục mỉm cười một cái.
“Chào tôn sứ!” Chưởng quầy mặc hoa phục vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Chào ngươi. Rượu của vị bằng hữu này, ta mời.” Nam nhân áo bào trắng tiện tay ném một nén bạc vào tay chưởng quầy hoa phục.
“Xin~~ đa tạ tôn sứ!” Chưởng quầy nào dám cự tuyệt, vội vàng hành lễ.
Còn Diệp Tinh Hàn chỉ nhẹ nhàng lay bình rượu nói: “Tiểu nhị, thêm một bình.”
“Đến đây.” Tiểu nhị vội vàng chạy đi lấy rượu.
“Cơn mưa thu này sẽ kéo dài mấy ngày đây?” Diệp Tinh Hàn lẩm bẩm.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ba ngày sau mưa thu mới ngừng.
Cuối cùng Hải Thanh Mạc cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng dài, lại nói mấy ngày mùa thu mưa rơi như vậy rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ. Tuy đã tỉnh Hải Thanh Mạc vẫn nằm ăn vạ trong chăn không chịu đi ra. Gã cười nói: “Từ sau khi rời khỏi Lan Lăng thành, hình như chưa bao giờ được ngủ thoải mái như vậy.”
Lý Đào Hoa bưng bữa sáng tới nói: “Có thoải mái mấy cũng phải dậy thôi, ngủ liền ba ngày rồi, ngươi còn không dậy thì mỗi ngày Kim phó minh chủ chỉ tra tấn một mình ta, ta không thể vung kiếm được nữa.”
“Lạnh quá đi.” Hải Thanh Mạc quấn chặt trăn: “Tiểu sư muội, sao muội vừa vào là ta cảm thấy trong nhà mình như có gió lạnh thổi vào thế?”
“À, thế ngươi có tin không, nếu bây giờ ta xuất kiếm, không phải chỉ là gió lạnh thôi đâu mà là toàn bộ căn nhà đều bị kiếm khí của ta đóng băng đấy?” Lý Đào Hoa cười nói.
“Giỏi, giỏi lắm. Xem ra tiểu ca của ta truyền cho muội kiếm pháp khó lường gì rồi.” Hải Thanh Mạc ưo.
“Mau mau dùng xong bữa sáng, ra sân gặp ta.” Giọng nói của Kim Phượng Hàm vang lên ngoài phòng.
Lý Đào Hoa buông đồ ăn xuống, xoay người ra cửa, trước khi đi còn nở nụ cười không có ý tốt: “Phải bắt tay vào luyện kiếm rồi.”