Chương 140: Thiết Mã Băng Hà
Chương 140: Thiết Mã Băng Hà
Chương 140: Thiết Mã Băng Hà
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lý Đào Hoa đứng trong sân, tay cầm Lạc Cửu Thiên, toàn bộ thân thể run rẩy kịch liệt, cô trầm giọng nói: “Kiếm này thật lạnh.”
“Đúng là rất lạnh, vì chiêu kiếm này là Quân Cửu sáng tạo ra ở Băng Hoàng sơn nơi cực bắc. Kiếm này tên là... Thiết Mã Băng Hà.” Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng xoay thân kiếm: “Cho thi triển kiếm thế này không chỉ có lực lượng cực hàn mà còn cực kỳ hung ác mãnh liệt, cứ như muôn vàn chiến mã khoác giáp sắt đạp vỡ dòng sông đóng băng phóng nước đại về phía đối thủ. Ngày đó hắn từng dùng chiêu kiếm này phá vỡ Địa Phủ Minh Hỏa Đại Táng trận do hơn trăm trận pháp sư của Vạn Pháp môn bố trí, tuy ta không được thấy trận chiến đó, nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.”
“Nếu do Quân Cửu sư huynh sáng tạo ra, vì sao Kim phó minh chủ lại biết chiêu kiếm này?” Lý Đào Hoa hỏi.
“Vì trong cơ thể ta có phượng huyết, lực lượng liệt viêm trong đó đã quấy nhiễu ta mười mấy năm, lần đầu gặp Quân Cửu tiên sinh, hắn đã truyền thụ chiêu kiếm này cho ta, từ đó trở đi mỗi ngày ta thi triển một lần, cuối cùng lực lượng liệt viêm trong người cũng ngừng quấy phá.” Kim Phượng Hàm trả lời.
Lý Đào Hoa sửng sốt: “Phượng huyết?”
“Đó là một câu chuyện khác, không nhắc tới nữa.” Kim Phượng Hàm vung kim kiếm trong tay, đâm Lạc Cửu Thiên của Lý Đào Hoa xuống đất: “Còn xuất kiếm được không?’
Lý Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Chắc có thể thi triển được một kiếm nữa.”
“Không tệ, lúc ta mới luyện kiếm này nhiều nhất chỉ thi triển được chín lần, sau chín lần là mặt mày sương giá, chỉ cảm thấy máu huyết thần hồn đều như đông cứng. Chẳng qua trong cơ thể ta còn có lực lượng liệt viêm của phượng huyết trung hòa, người thường thì khó mà thi triển được một kiếm. Mà ngươi cũng thi triển chín kiếm giống ta nhưng vẫn có thể ra được kiếm thứ mười.” Kim Phượng Hàm tán thưởng nói: “Xem ra ta đoán không sai, ngươi bẩm sinh thích hợp với kiếm pháp nhánh băng hàn.”
“Phù!” Lý Đào Hoa giơ kiếm lên: “Vậy mời Kim phó minh chủ tiếp chiêu kiếm cuối cùng của ta, Thiết Mã Băng Hà!” Tiếng nói vừa dứt, Lý Đào Hoa xuất kiếm đam về phía Kim Phượng Hàm.
Kim Phượng Hàm lập tức trợn trừng hai mắt, vì hàn khí của chiêu kiếm này còn mãnh liệt hơn chín kiếm mà Lý Đào Hoa vừa thi triển. Trong lúc nhất thời, hắn như chứng kiến muôn vàn chiến mã mặc giáp sắt đạp nát dòng sông băng lao thẳng về phía mình, vì vậy thất thần trong một chớp mắt. Hắn thậm chí không nâng kiếm lên ngăn cản, gánh chịu trọn vẹn chiêu kiếm này.
“Kim phó minh chủ.” Lý Đào Hoa kinh hãi hét lên một tiếng, muốn thu kiếm nhưng đã không còn kịp.
Chiêu kiếm này đánh thẳng về phía Kim Phượng Hàm, kiếm khí chí hàn lập tức phủ một tầng băng sương trên bộ kim y của hắn, nhưng một luồng chân khí màu đỏ đột nhiên tuôn trào trong cơ thể hắn, bao phủ toàn bộ chiêu kiếm, cũng lập tức hóa giải kiếm thế của Lý Đào Hoa. Hắn nhẹ nhàng giơ tay phủi băng sương trên vai, cười nói: “Chiêu kiếm này đáng cho hai chữ không tệ.” Nói xong hắn ngẩng đầu lên.
“Làm sao vậy?” Lý Đào Hoa hỏi.
“Thật trùng hợp, đáng lẽ sẽ có một cơn mưa thu hạ xuống.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý.
“Giờ thì sao?” Lý Đào Hoa lại hỏi.
“Giờ là mưa đá.” Kim Phượng Hàm vươn kim kiếm, chỉ thấy một luồng kim quang lan tỏa tạo thành một lớp khiên. Mảnh băng nhỏ lợi ích ti đánh vào lớp khiên, phát ra tiếng vang lách cách.
Trong Thần Đô thành, tại một quán rượu trên tầng hai, trên một chỗ ngồi sát cửa sổ, một người mặc áo đen gương mặt lạnh lùng chậm rãi uống một chén rượu, nhìn luồng kiếm khí cực hàn đột nhiên lóe lên ở đằng xa, điềm nhiên nói: “Không hổ là Thần Đô.”
“Quý khách, mưa rơi rồi, có cần đóng cửa sổ chỗ ngài lại không?” Tiểu nhị đi tới nhỏ giọng hỏi.
Nam nhân áo đen rót cho mình một chén rượu, lắc đầu nói: “Không cần. Nghe nói mùa thu ở Thần Đô thành rất ít khi có mưa, hôm nay được thấy, nên ngắm nhiều một chút.”
Tiểu nhị mỉm cười: “Quý khách đúng là phong nhã.”
Nam nhân áo đen gõ thanh trường kiếm bên cạnh: “Không coi là phong nhã, chẳng qua cảm thấy hơi tò mò về phong cảnh trên thế gian thôi. Buổi tối trong Thần Đô thành có chỗ nào náo nhiệt đi chơi được không?”
Tiểu nhị sửng sốt, vội vàng ra hiệu im lặng: “Mấy lời quý khách vừa nói không tiện vào lúc này. Giờ đang là đám tang của cựu hoàng, tân hoàng còn chưa đăng cơ, làm sao Thần Đô thành cho phép có ‘náo nhiệt’ được?”
“À. Là ta mạo muội.” Nam nhân áo đen khẽ cúi đầu.
Tiểu nhị vội vàng xua tay: “Quý khách không cần nghiêm túc như vậy, chỉ chú ý một chút thôi là được. Đây là lần đầu quý khách tới Thần Đô thành?”
“Không phải. Từng tới đây mấy lần, chẳng qua từ lần gần nhất tới giờ cũng qua chút thời đại rồi.” Nam nhân áo đen trả lời.
“Ồ. Thế thì thật đáng tiếc. Thần Đô thành này mà náo nhiệt lại chắc phải đợi gần một tháng nữa.” Tiểu nhị thở dài.
Nam nhân áo đen khẽ cau mày: “Không sao. Lần này tới Thần Đô, chắc còn lâu mới đi khỏi.”
“Hóa ra là thế.” Tiểu nhị cũng là người thích tán gẫu với khách khứa, nhưng vị khách trước mặt tuy hỏi gì đáp nấy, có điều ngữ điệu thần sắc đều rất lạnh nhạt, có vẻ không muốn nhiều lời với mình, cho nên đành phải hậm rực đi khỏi.
Mà khoảnh khắc tiểu nhị xoay người đi khỏi, một nam nhân mặc trường bào màu trắng đã bước lên lầu hai. Ống tay áo bên trái hêu mặt trời tỏa lửa đỏ chói chang, ống tay áo bên phải lại thêu mặt trăng tròn và ánh sao trời, trông rất sang trọng quý phái. Tiểu nhị nhìn chằm chằm vào vệt hoa văn vàng kim trên cổ tay áo, tổng cộng có ba đường. Hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Thiên sứ của Thánh giáo...”
Nam nhân mặc áo bào trắng đi tới đối diện với người áo đen, tiếp đó ngồi xuống rót cho mình một chén rượu: “Đã lâu không gặp.”
“Chẳng phải chuyện tốt à? Lâu rồi không gặp chứng tỏ mọi chuyện trong Thần Đô đều ổn, không cần thanh kiếm của ta.” Người áo đen vẫn ngắm mưa phùn ngoài cửa sổ tới mức xuất thần, không quay đầu lại.
Trong Thần Đô thành, Thánh giáo Nam Dạ có địa vị cực cao, ngay cả hoàng quyền quý tộc cũng không dám tùy tiện đắc tội với bọn họ. Mà người vừa tới mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần, trên tay áo lại có ba vệt kim văn, chứng tỏ trong Thánh giáo hắn ít nhất cũng có địa vị Thiên sứ. Nhưng xưa nay Thiên sứ Thánh giáo không mấy khi xuất hiện trong quán xá thế tục. Có chuyện khác thường như vậy, tiểu nhị do dự một lúc lâu, không biết mình nên đi tới tiếp đón hay nên mau mau chóng chóng đóng quán rượu lại, chỉ để hai người ở lại đâm nói chuyện.
“Ta lên xem thử.” Một nam nhân mặc áo hoa xuất hiện phía sau tiểu nhị.
“Chưởng quầy.” Tiểu nhị vội vàng lùi sang bên.
Nam nhân áo hoa rung ống tay áo, hắng giọng, tiếp đó tiêu sái bước tới.
Nhưng người áo trắng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vung tay về phía phải, một dòng khí vô hình đã ép chưởng quầy mặc áo hoa lùi lại ba bước. Chưởng quầy sống sót, vội vàng xoay người lại hô to: “Đóng cửa hàng!”
Người áo đen khẽ thở dài: “Rõ là vô vị. Hiếm khi có tâm trạng nhàn rỗi mà bị ngươi phá quấy rồi.”
Nam nhân áo trắng bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn cởi cái áo bào nhật nguyệt tinh thần này ra, tiếc là giáo hoàng không cho.”
“Gần đây giáo hoàng có khỏe không?” Người áo đen nhìn sang.
“Thân hình gầy gò, vẫn cái dáng vẻ như sẽ chết bất cứ lúc nào.” Nam nhân áo trắng trả lời.
“Thế thì tốt rồi. Hắn đã như vậy rồi mà ngày nào cũng muốn hô mưa gọi gió, nếu có ngày nào đó thần thái sáng láng, chắc chúng ta phải suy nghĩ xem có nên tạo phản hay không.” Người áo đen uống một ngụm rượu.
“Nói năng cẩn thận.” Nam nhân áo trắng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chỉ thấy hắc ám vô biên bao phủ bọn họ.
Trong quán rượu, tất cả lập tức tiêu tán, chỉ còn lại hai người.
“Nại Hư thuật.” Nam nhân áo đen âm u nói.