Chương 139: Cự tuyệt
Chương 139: Cự tuyệt
Chương 139: Cự tuyệt
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Kim Phượng Hàm thu kim kiếm, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm khắc: “Ngươi luyện thứ kiếm gì vậy?’
“Ta cầm Quỷ kiếm trong tay, đương nhiên là luyện theo kiếm của Hoàng Tuyền.” Hải Thanh Mạc nằm dưới đất không đứng dậy, lười biếng đáp lời.
“Ngươi là đệ tử Quân Kiến sơn, nếu muốn luyện kiếm thì chỉ có thể luyện kiếm của quân tử.” Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng nhấc tay phải, Quỷ kiếm U Đô bay tới tay hắn, hắn búng ngón tay vào thân kiếm một cái, chỉ thấy một luồng khói đen lan tỏa từ thân kiếm, chậm rãi ngưng tụ trước mặt hắn, tạo thành hình người.
“Chính Khí minh?” Kiếm linh áo đen xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn Kim Phượng Hàm phía trước.
“Kiếm linh?” Kim Phượng Hàm khẽ nhíu mày: “Không ngờ Quỷ kiếm U Đô lại có kiếm linh. Ngươi có thể cho ta biết vì sao trên người nghĩa đệ ta lại xảy ra chuyện như vừa rồi không?’
Kiếm linh thở dài một tiếng: “Ngày đó hắn hiến tế bản thân đổi lấy Thành chủ đích thân giá lâm, nhưng cùng lúc đó thân thể của hắn cũng sinh ra mối liên hệ kỳ diệu nào đó với Hoàng Tuyền, có vong hồn nhân lúc Thành chủ giá lâm bám lên người hắn, ta cũng không cách nào loại trừ giúp hắn. Nhưng vừa rồi chiêu kiếm của ngươi đã khơi dậy vong hồn trong thân thể hắn, sau kiếm đó cuối cùng hắn cũng được giải thoát.”
“Thật thoải mái, mệt quá đi.” Hải Thanh Mạc lại ngáp một cái, không ngờ cứ nằm dưới đất rồi ngủ thẳng cẳng.
“Ngủ rồi à?” Kim Phượng Hàm sửng sốt.
Hải Thanh Thiên cúi người quan sát cẩn thận vị nhị ca của mình, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới gật đầu: “Không sai, ngủ thật rồi.”
“Âm hồn quấn thân, không ngờ lại có thể đi từ Vạn Kiếm sơn tới tận nơi này, đúng là khó cho hắn.” Kim Phượng Hàm xua tay: “Ngươi đưa hắn về nghỉ ngơi trước đã, hắn ngủ thế này khéo phải ba ngày trở lên.”
Hải Thanh Thiên cúi người bế Hải Thanh Mạc lên, lo lắng nói: “Âm hồn quấn thân nghiêm trọng lắm à?”
“Người thường bị quấn một ngày thôi hầu hết đều thần diệt thân tử, người tu hành sau khi bị quấn thân thì niệm lực bị ăn mòn không ngừng, cảm giác đó như cắt thịt nạo xương. Cho nên ta mới nói hắn có thể kiên trì tới tận lúc này đã là hiếm có. Xem ra trong lòng hắn rất coi trọng Hồng Niệm công công.” Kim Phượng Hàm cảm khái nói.
Lý Đào Hoa nghi hoặc: “Cô nương là cô nương, sao phó minh chủ cũng gọi cô ấy là công công?”
“Nơi này là Thần Đô thành, có quy củ riêng của nó. Xưa nay Kim Phượng Hàm ta luôn là người tuân thủ quy củ.” Kim Phượng Hàm cười nói: “Ngươi cảm thấy sư huynh của ngươi có thích Hồng Niệm công công không?”
Lý Đào Hoa suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trước đây ta luôn cảm thấy sư huynh không xứng với Hồng Niệm cô nương. Hồng Niệm cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ, võ công cao cường, tính cách lại tốt; sư huynh của ta ngoài cái miệng thiên hạ vô địch ra hình như không có gì hay. Nhưng bây giờ thì khác, ta cảm thấy tiểu sư huynh của mình và Hồng Niệm cô nương đúng là tuyệt phối!”
“Vì sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy?” Kim Phượng Hàm hỏi.
Lý Đào Hoa trả lời: “Ta cảm giác tiểu sư huynh thường giả bộ không để ý tới bất cứ chuyện gì mà thôi, thật ra sư huynh đặt thứ mà mình thật sự coi trọng vào trong lòng. Vì thứ mà mình coi trọng, thậm chí sư huynh có thể liều cả tính mạng mình. Dọc đường đi ta chỉ loáng thoáng cảm nhận được sư huynh hơi khó chịu, nhưng mãi tới lúc vừa rồi ta mới biết hóa ra sau lưng sư huynh phải gánh nỗi đau khủng khiếp như vậy.”
“Cho dù làm đệ tử Quân Kiến sơn hay làm nghĩa đệ của Kim Phượng Hàm ta, những việc hắn làm tới giờ chỉ là nên làm.” Thần sắc Kim Phượng Hàm lại rất bình tĩnh.
“Chỉ là nên làm?” Lý Đào Hoa hỏi.
Kim Phượng Hàm trầm giọng nói: “Ngươi tên Lý Đào Hoa?”
Lý Đào Hoa cúi đầu nói: “Phải.”
“Được.” Kim Phượng Hàm ngoắc ngón tay, Lạc Cửu Thiên bay tới tay hắn, hắn cười nói: “Được rồi, vậy tiếp theo ta sẽ truyền cho ngươi một kiếm.’
Hải Thanh Thiên đặt Hải Thanh Mạc lên giường, thở dài một tiếng: “Nhị ca, có phải đời này huynh không thể thoát khỏi quan hệ với chữ ‘quỷ’ không?”
Hải Thanh Mạc nằm trên giường, thần sắc vốn thoải mái bỗng nhăn mày.
Trong giấc mơ, hắn rơi vào trước một vách núi, đập vào mi mắt là cảnh tượng nước Hoàng Tuyền từ trên trời đổ xuống. Hắn sửng sốt: “Đây là Hoàng Tuyền. ta tới... Khán Dần thành!”
Nam nhân gầy gò mặc áo bào xám ngồi bên vách núi quay lưng về phía hắn, âm u nói: “Ngươi đến rồi.”
Hải Thanh Mạc chậm rãi đi tới vài bước: “Ngài là Thành chủ? Ngài đang đợi ta?”
“Ta từng nói rồi, ta và mẫu thân ngươi có một quãng duyên phận sư đồ.” Thành chủ vẫn không quay người lại.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng nghe Tích Thành sư thúc nói, với vai vế của mẫu thân ta, đáng lẽ không cách nào trở thành đệ tử chân truyền của Thành chủ mới đúng.”
“Khán Dần thành có Hoàng Tuyền Cửu Đạo, đạo chủ mỗi đạo trong đó đều là đệ tử chân truyền của ta, mẫu thân ngươi xuất thân từ Quỷ Môn đạo đứng đầu trong Cửu Đạo. Con bé từng tới chỗ ta lấy một món đồ giúp sư phụ mình, ngày hôm đó ta đã thấy con bé là kỳ tài trời ban, cho nên ở trước Hoàng Tuyền, truyền nghề cho con bé suốt ba tháng.” Thành chủ trả lời.
“Việc tu hành trên thế giới, có kiếm pháp, trận pháp, thuấn thuật, ảo thuật, nhưng sở học của mẫu thân ta ngoài kiếm pháp còn một đạo khác không trong bốn loại pháp môn kia.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Ta từng tìm kiếm căn nguyên sở học của mẫu thân ta, trong thời gian đó còn gia nhập Thần Đạo giáo, trong số họ cũng có sở học về chú pháp, nhưng ta luôn cảm thấy thứ mà mẫu thân ta tu luyện hơi khác.”
Thành chủ im lặng một hồi rồi chậm rãi nói: “Thần Đạo giáo?”
“Đúng vậy, Thần Đạo giáo từng là một giáo phái len lỏi trong Bắc Thần và Nam Dạ. Trong giáo phái có vô số giáo đồ, không phân biệt cao thấp, thứ mà bọn họ tu luyện không trong bốn loại pháp môn kia, có thể nói là bao quát mọi loại kỳ môn tà đạo. Trong đó có một đạo tên là chú pháp! Nó rất giống sở học của mẫu thân ta, nghe nói công pháp trong đó đều đến từ... Thần Đạo thư.” Hải Thanh Mạc âm u nói.
Thành chủ khẽ thở dài: “Đúng là sở học của mâu thân ngươi là chú pháp. Nhánh chú pháp này bắt nguồn từ Hoàng Tuyền, là đạo tà phía nhất trong quỷ đạo. Còn Thần Đạo thư mà ngươi nói... năm trăm năm trước trong Cửu Đạo xuất hiện một kỳ tài, về mặt chú pháp ngang tầm với ta. Nhưng hắn sa đà vào chú pháp, lại bị Quỷ Vương trong Hoàng Tuyền mê hoặc, cuối cùng phản bội Khán Dần thành. Lần đó đạo chủ của Hoàng Tuyền Cửu Đạo đồng thời đuổi giết hắn, cuối cùng giết chết hắn dưới chân núi Bách Họa. Vốn tưởng rằng việc này đã kết thúc, không ngờ chưa bao lâu sau Thần Đạo thư đã được lưu truyền trên thế giới, cũng bắt đầu có người học tập chú pháp.”
“Chú pháp được lưu truyền trên thế gian từ khi đó?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Thành chủ tiếp tục nói: “Phải. Nhưng chú pháp khác với bốn loại pháp môn kiếm, thuấn, trận, huyễn; chỉ khi tu hành quỷ đạo tới trình độ nhất định thì mới có thể luyện tập chú pháp, bằng không sẽ biến thành con rối của Hoàng Tuyền, rơi thẳng vào tà đạo! Mấy đệ tử của ta nhanh chóng tiêu hủy Thần Đạo thư, nhưng nhánh chú thuật vẫn bị lưu truyền trong Nhân giới.”
Hải Thanh Mạc cúi đầu lẩm bẩm: “Hóa ra là thế. Cho nên Thần Đạo giáo và chú pháp sư mới bị người thế gian bài xích.”
Thành chủ đứng dậy quay người lại nói với gã: “Ta có thể cảm giác được lực lượng ẩn giấu trong cơ thể ngươi, ngươi từng tu luyện quỷ đạo, cũng từng luyện tập chú pháp. Cho nên, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Bái ngài làm sư phụ?”
“Phải. Ngay cả mẫu thân ngươi năm xưa cũng không có đãi ngộ như vậy.” Thành chủ hạ giọng nói: “Năm đó tuy con bé được ta truyền thụ thuật chú pháp ngay ở nơi này, phía trước Hoàng Tuyền. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là chút duyên phận sư đồ ngắn ngủi. Nhưng ngươi lại có thể trực tiếp gia nhập môn hạ của ta, có địa vị ngang với đạo chủ Hoàng Tuyền Cửu Đạo.”
“Vì sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Vì mẫu thân ngươi đã mở Quỷ Môn quan, điều này chứng tỏ thiên phú của con bé còn cao hơn tưởng tượng của ta năm xưa. Ngươi là con gái con bé, chắc trên người ngươi cũng có nhiều khả năng hơn.” Thành chủ chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc im lặng một hồi rồi đột nhiên lắc đầu.
“Ngươi từ chối?” Thành chủ như cười như không nói: “Vì sao?”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Vì ta muốn tập kiếm.”
“Tốt lắm.” Thành chủ vung ống tay áo.
Hải Thanh Mạc ngã ngửa về phía sau.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑