Chương 138: Sát quỷ
Chương 138: Sát quỷ
Chương 138: Sát quỷ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Chu Hi chậm rãi đi trong hoàng cung treo đầy cờ trắng. Đáng lẽ hắn là Hoàng trưởng tôn, phải tới đây từ hôm qua. Nhưng hắn tự kiếm lý do cho mình, nói bản thân quá đau buồn, đột nhiên ngã bệnh nên đành phải tĩnh dưỡng một ngày rồi mới gắng gượng kéo thân thể bệnh tật vào cung phúng viếng. Nhưng bây giờ nhìn sắc hắn đầy hồng hào, ánh mắt sắc bén, đâu có chút gì gọi là “thân thể bệnh tật”. Chu Linh vội vàng đứng bên nhắc nhở: “Điện hạ, điện hạ, cố gắng ra vẻ suy yếu một chút.”
Chu Hi vội vàng thả chậm bước chân, sau đó khẽ ho khan một tiếng, ngón tay vẽ lên mặt, gương mặt lập tức lộ vẻ đau thương: “Thế đã được chưa?”
Chu Linh gật đầu nói: “Không tệ.”
“Hoàng gia gia ơi!” Chu Hi kêu lên một tiếng, sau đó nước mắt đổ xuống như mưa, khóc lóc bước vào đại điện.
Trong đại điện hết sức tĩnh lặng, các hoàng tử hoàng tôn mặc áo trắng quỳ khắp nơi. Chu Hi khóc lóc như vậy có vẻ khá đột ngột, hắn lập tức dừng khóc, khẽ ho khan một tiếng, nghi hoặc nói: ”Sao thế?”
Chu Linh hạ giọng nói: “Đại tang hoàng đế, cái gọi là đại bi là phải giấu nỗi đau trong lòng, không thể khóc lóc lớn tiếng được.”
“Sao ngươi không nói sớm.” Sắc mặt Chu Hi trầm xuống, tiếp đó chậm rãi đi tới, quỳ xuống quỳ lạy phía sau một nam nhân trung niên để chút râu ria.
Nam nhân trung niên kia đã không còn trẻ, nhưng nhìn gương mặt vẫn có thể thấy được đôi chút phong lưu khi còn là thiếu niên. Đương nhiên hắn chính là đệ nhất mỹ nam của Thần Đô năm xưa, Vĩnh Vương điện hạ. Hắn hơi quay đầu lại, nhìn đại hoàng tử khoan thai tới muộn, hạ giọng nói: “Nghe nói ngươi u sầu quá độ, đột nhiên ngã bệnh?”
Chu Hi gật đầu nói: “Thật ra đốt Mộc Vương phủ quá mệt mỏi, đó là việc rất vất vả.”
Vĩnh Vương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục hạ giọng nói: “Ngươi gặp nó rồi.”
Đương nhiên Chu Hi biết “nó” trong lời phụ vương là ai, hắn cười đáp: “Đã là lần thứ hai gặp mặt, so với lần trước, nó càng khiến con hứng thú hơn nữa.”
“Vì sao lại giữ nó lại trong phủ của ngươi?” Vĩnh Vương lại hỏi.
Chu Hi không hề nghĩ ngợi trả lời luôn: “Vì đối với nó, nơi đó tạm thời là an toàn nhất.”
Vĩnh Vương hừ lạnh một tiếng: “An toàn nhất?”
“Con có bố trí trận pháp ở đó, trong Thần Đô thành không mấy ai phá được đâu, phá trận mà không gây chút động tĩnh nào thì không một ai.” Chu Hi hạ giọng nói: “Một khi có người định phá trận, chỗ con sẽ cảm ứng được, cho nên không ai có thể ra tay ngoài tầm mắt con. Mà người duy nhất có thể giết nó đã ở phía sau phụ vương. Phụ vương, chẳng lẽ người còn không yên tâm à?”
Vĩnh Vương giơ ngón tay gõ nhẹ lên mặt đất, đột nhiên nói: “Thế bây giờ nó đang làm gì?”
“Chắc là đang...” Chu Hi suy nghĩ một hồi: “Luyện kiếm?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong khoảng sân đỏ chót, bộ áo vàng kim trên người Kim Phượng Hàm phất phới theo làn gió, hắn giơ cao trường kiếm trong tay phải, nhẹ nhàng xoay thân kiếm, chậm rãi nói: “Bây giờ các ngươi phải làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ép ta xuất kiếm.” Kim Phượng Hàm trả lời.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, cười nói: “Tiểu ca, thế thì huynh quá coi thường chúng ta rồi. Đệ đệ của ta tuy chỉ có Tiêu Dao cảnh, nhưng không phải Tiêu Dao cảnh bình thường mà là Tiêu Dao cảnh có Kim Cương kiếm ý. Tiểu sư muội của ta cũng không phải người dưới chân núi bình thường mà là Kiếm Tiên tương lai ai gặp cũng khen. Còn ta, chiêu kiếm mạnh nhất bây giờ đã đạt tới Huyền Tâm cảnh. Bây giờ tiểu ca cũng chỉ là Huyền Tâm cảnh phải không?”
“Ngươi có biết vì sao thế gian này có nhiều Huyền Tâm cảnh, cũng có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh THiên Bệ cảnh, nhưng ở giữa lại rất ít Địa Lục cảnh không?” Kim Phượng Hàm hỏi.
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi, đúng là như vậy, bèn hỏi: “Vì sao?”
“Vì nếu chọn Địa cảnh, cả đời này chỉ có thể làm thần tiên vô địch trên lục địa, cảnh giới của người này sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đó. Cho nên đại đa số cao thủ lên tới Huyền Tâm cảnh đỉnh phong là không ngừng tích tụ kiếm thế của bản thân, chỉ đợi một ngày có thể lướt thẳng qua Địa Lục, trực tiếp bước lên Thiên Bệ cảnh. Do đó Địa cảnh mà ngươi thấy trên thế gian này, đa số là những người gặp phải vấn đề sinh tử, không thể không phá cảnh. Còn có một số người là do biết thiên phú của mình có hạn, đây đã là điểm cuối.” Kim Phượng Hàm giơ tay phất qua vỏ kiếm vàng kim: “Cho nên cùng là Huyền Tâm cảnh cũng có khác biệt. Huyền Tâm của ngươi là chỉ có thể lên tới Huyền Tâm, mà Huyền Tâm của ta là vì ta muốn ở lại trong Huyền Tâm. Xuất kiếm đi!”
“Tam đệ!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng.
Hải Thanh Thiên đột nhiên vung trường kiếm trong tay lên, Kim Cương pháp tướng loáng thoáng xuất hiện trong một nháy mắt, đây là chút dấu vết còn sót lại sau khi Sở Thanh Tiêu giúp hắn mở pháp tướng chân thân, tuy mỗi lần chỉ xuất hiện một chớp mắt, nhưng sau đó kiếm thế của sẽ càng cường đại. Kim Phượng Hàm cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhướn mày nói: “Ồ? Có thể thấy được Kim Cương thật!”
“Phá!” Hải Thanh Thiên nhảy lên, xuất kiếm chém xuống.
“Tạm được.” Kim Phượng Hàm nâng vỏ kiếm, một vách ngăn vô hình đâng lên, trực tiếp ngăn cản kiếm thế cuồn cuộn của Hải Thanh Thiên.
“Kiếm thứ nhất phá thế, kiếm thứ hai công tâm. Tiểu sư muội!” Hải Thanh Thiên hô tiếp một tiếng.
“Tới đây!” Dọc đường Lý Đào Hoa cũng theo Hải Thanh Mạc học Huyền Cửu kiếm quyết, với thiên phú của cô, hiện tại đã tiến bộ hơn lúc ở Vạn Kiếm sơn không ít, chiêu thức am hiểu nhất là đâm thẳng trong Huyền Cửu kiếm quyết.
Chiêu kiếm này trông thì đơn giản nhưng thực chất cực kỳ sắc nhọn là chiêu kiếm ám sát mạnh nhất trong Huyền Cửu kiếm quyết.
“Cũng tạm được.” Kim Phượng Hàm giơ kim kiếm bên tay phải lên ngăn cản chiêu kiếm từ trên trời giáng xuống của Hải Thanh Thiên, ta trái cũng nâng lên, hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy chiêu kiếm của Lý Đào Hoa.
“Kiếm thứ ba, phân thắng bại!” Hải Thanh Mạc giơ kiếm, Quỷ kiếm U Đô lại bay từ trong phòng ra, hắn lập tức nắm lấy.
Trên trường kiếm là làn sương đen quấn quanh.
“Tiểu ca, xem kỹ đây!” Hải Thanh Mạc nhanh chóng bước tới vài bước, xuất kiếm đâm về phía Kim Phượng Hàm.
Kiếm này vừa ra, vạn quỷ kêu gào.
“Sai đường rồi!” Kim Phượng Hàm đột nhiên xoay tròn trường kiếm, đánh văng cả Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa ra ngoài, tiếp đó trường kiếm giáng xuống, ngăn cản thân kiếm của Hải Thanh Mạc.
“Rút kiếm đi!” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng, lại thấy trên thân U Đô kiếm có sương đen không ngừng trào ra, biến thành từng móng vuốt quỷ chế ngự vỏ kim kiếm, ra sức đẩy vỏ kiếm lên trên.
Thân kiếm đã lộ ra một thước, sắc mặt Kim Phượng Hàm càng nghiêm nghị.
Ánh mắt Hải Thanh Mạc toát lên vẻ quỷ dị: “Tiểu ca, rút kiếm đi!”
“Ngươi luyện thứ kiếm pháp gì vậy?” Kim Phượng Hàm thật sự rút kim kiếm ra, tiếp đó vung kiếm quát khẽ: “Quỷ đạo!”
“Đúng là quỷ đạo.” Hải Thanh Mạc ngã xuống đất, cười lạnh một tiếng
Tiếp đó sau lưng Hải Thanh Mạc xuất hiện hư ảnh một người mặc bộ áo rách nát, hắn chậm rãi giang hai tay ra, một tay cầm trường kiếm bạch cốt, một tay cầm lưỡi hái đỏ máu, gương mặt đầm đìa máu tươi, dáng vẻ âm trầm đáng sợ.
“Đây là cái gì?” Lý Đào Hoa nghi hoặc nói.
Kim Phượng Hàm hừ lạnh một tiếng: “Ma quỷ Hoàng Tuyền, vong hồn xâm nhập thế gian.”
“Chết đi.” Hư ảnh trầm giọng nói nói một câu, tiếp đó giơ binh khí trên hai tay lên chém về phía Kim Phượng Hàm bên dưới.
“Quái vật không thuộc nhân gian, tặng ngươi một kiếm vãng sinh!” Kim Phượng Hàm tung người nhảy lên, chỉ thấy ánh kim lóe lên, hư ảnh đã bị chém thành tro bụi.
Giây lát sau Kim Phượng Hàm lại đột nhiên phát hiện mình đứng ở một nơi u ám, sau lưng có tiếng nước chảy như vạn mã xung kích. Hắn quay người lại, chứng kiến nước suối màu vàng từ trên bầu trời đổ xuống, rơi vào bóng tối vĩnh viễn không có điểm cuối, còn có một nam nhân gầy gò mặc áo bào màu xám đang ngồi quay mặt về phía Hoàng Tuyền, đưa lưng về phía hắn.
“Ngươi là, Thành chủ?” Kim Phượng Hàm hỏi.
“Đa tạ ngươi, luồng vong hồn này trốn ra khỏi người ta mà ta không phát hiện.” Nam nhân không xoay người, chỉ giơ tay, một luồng khí xám xoay quanh tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vung tay, ném nó vào trong Hoàng Tuyền.
“Rốt cuộc thế này là sao?” Đối mặt với một trong Lục Thánh, giờ phút này ngay cả Kim Phượng Hàm cũng thấy căng thẳng.
“Không cần hỏi nhiều.” Nam nhân kia búng nhẹ tay một cái.
Kim Phượng Hàm lại xuất hiện trong khoảng sân, hắn cắm kim kiếm xuống, sau lưng đổ môn hạ đầm đìa, cười khổ nói: “Rốt cuộc ngươi đang làm gì đó?”
Hải Thanh Mạc nằm sấp dưới đất, thần sắc khoan khoái: “Ha ha ha ha, cuối cùng cũng thoải mái rồi, đa tạ tiểu ca.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑