Chương 137: Một kiếm chấn động Thần Đô
Chương 137: Một kiếm chấn động Thần Đô
Chương 137: Một kiếm chấn động Thần Đô
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Kim Phượng Hàm vừa nói xong, Hải Thanh Mạc lập tức vui mừng. Chu Hi lại day nhẹ mi tâm, chậm rãi nói: “Đường đường phó minh chủ Bắc Thần Chính Khí minh lại xuất hiện ở Nam Dạ Thần Đô, còn định giúp con tư sinh của hoàng đế sắp đăng cơ lao vào hoàng cung? Thật thái quá, cũng thật xuất sắc.”
Kim Phượng Hàm liếc mắt nhìn hắn: “Hoàng trưởng tôn hiện tại, thái tử tương lai, xa hơn nữa còn là thiên kiêu chi tử có khả năng chấp chưởng Nam Dạ nhất lại đi giúp đối thủ cạnh tranh duy nhất của mình. Chuyện này thật thái quá, cũng thật xuất sắc.”
“Ta không giúp hắn.” Chu Hi xoay người nói: “Ta chỉ thích nhìn dáng vẻ đám người trong Thần Đô thành nôn nóng mà chẳng có cách nào. Còn có một điểm ngươi nói sai rồi, ta không cảm thấy hắn là đối thủ cạnh tranh duy nhất của ta.”
Hải Thanh Mạc hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, ta dốc toàn lực xuất kiếm mà vẫn bị ngươi hóa giải cực kỳ dễ dàng, ta quả thật không có tư cách làm đối thủ cạnh tranh của ngươi.”
Chu Hi khẽ nhíu mày: “Câu nói này cũng không sai. Đặc biệt là bây giờ nghĩa huynh của ngươi xuất hiện, bây giờ chuyện ta muốn chỉ là thử kiếm với hắn. Ta không cần lời hứa của ngươi nữa, ta muốn thay đổi điều kiện lúc cứu Hồng Niệm.”
“Đổi thành cái gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Chu Hi giơ ngón tay, chỉ về phía Hải Thanh Mạc, chậm rãi nói: “Kim Phượng Hàm, phải đánh với ta một trận.”
Kim Phượng Hàm gật đầu nói: “Được thôi.’
“Không được.” Hải Thanh Mạc trả lời: “Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới tiểu ca của ta.”
Chu Hi liếc mắt nhìn thanh kim kiếm bên hông Kim Phượng Hàm: “Ta ra tay đây.” Nói xong hắn đột nhiên giơ tay, chỉ thấy một thanh trường kiếm đột nhiên bay ra từ trong căn phòng phía trước, dừng lại trước mặt hắn.
Mọi người xung quanh cả kinh, Hải Thanh Thiên nghi hoặc nói: “Đây là một thanh kiếm gỗ?”
Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa nhìn nhau, bọn họ đều thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Thanh kiếm này rất giống thanh kiếm của Sở Thanh Tiêu lúc trước, thậm chí khí tức trên thân kiếm cũng khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Kim Phượng Hàm khẽ cúi đầu: “Mảnh vỡ Huyền Dương kiếm.”
“Đúng vậy, trong thanh kiếm này có giấu mảnh vỡ Huyền Dương kiếm. Thanh kiếm chí noãn trong nhân gian, là sư phụ tặng cho ta. Ta vốn định tập hợp lại Huyền Dương kiếm, nhưng sư phụ nói cuối cùng thanh kiếm này cũng không thuộc về ta, chỉ có thể mang theo một thời gian mà thôi.” Chu Hi cười nói.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Chẳng phải ngươi học trận pháp à? Ngươi còn biết dùng kiếm?’
“Kiếm, vũ khí của quân tử, nếu không dùng kiếm thì tu hành còn có ý nghĩa gì nữa?” Chu Hi nắm lấy chuôi kiếm, hạ giọng nói: “Kim Phượng Hàm!”
“Được được được, ta đáp ứng ngươi.” Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Nhưng không phải ngày hôm nay.”
“Thế cũng được.” Chu Hi đột nhiên vung tay, ném tay kiếm gỗ đào này ra ngoài: “Hôm nay ta phải vào cung, trong thời gian để tang ngươi không thể ra ngoài phủ. Nếu ngươi rời phủ, Thần Đô thành và Nam Dạ sẽ hoàn toàn rối loạn, đến lúc đó không cần chờ người khác, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi. Sau khi để tang, tân hoàng đăng cơ, lúc đó ngươi hãng rời phủ.”
“Khi đó không ai để ý tới thân phận của ta nữa rồi?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Chu Hi lắc đầu: “Không, sự xuất hiện của ngươi sẽ vẫn là sóng gió ngập trời, người cần lợi dụng ngươi vẫn nghĩ đủ mọi cách lợi dụng ngươi. Nhưng đến lúc đó phụ hoàng đã đăng cơ, nếu bọn họ muốn lật đổ người, thì người thuận lý thành chương lên kế vị hoàng đế sẽ là ta. Cho nên ngươi cứ rời phủ thoải mái, càng náo nhiệt càng tốt!”
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Mấy lời như vậy mà ngươi cũng dám nói lớn tiếng à?”
Chu Hi nhún vai: “Trong phủ đệ của ta có bố trí trận pháp, ta không muốn người khác nghe được thì người khác không nghe được bất cứ câu nào. Còn các ngươi? Kim Phượng Hàm đã nói rồi, các ngươi là kẻ địch duy nhất của ta, các ngươi nói ra thì ai mà tin chứ?” Nói xong Chu Hi xoay người đi ra ngoài cửa, trong thời gian Chu Linh từ trong phòng đi ra, khoác một chiếc áo trắng lên người Chu Hi: “Điện hạ, trong mấy ngày này ngài hãy ngoan ngoãn mặc bộ áo trắng này đi.”
“Thôi vậy. Hoàng gia gia về trời, ta cũng rất đau khổ.” Chu Hi dụi mắt bước ra ngoài.
Thế là trong sân chỉ còn lại bốn người Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Thiên, Lý Đào Hoa và Kim Phượng Hàm. Hải Thanh Mạc gãi đầu gãi tai: “Nghe ý vị đại ca của ta là bọn họ phải đi vài ngày? Cho nên tạm thời không ai quản chúng ta?”
Kim Phượng Hàm gật đầu: “Đúng là có ý này.”
“Thế thì rất tốt.” Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng: “Huynh đừng nhìn vị đại ca của ta trông rất hiền hòa, ta luôn cảm giác nếu không vui hắn sẽ dùng trận pháp nào đó giết chết ta, giết tới mức không tìm thấy thi thể!”
Kim Phượng Hàm cười nói: “Ngươi nói không sai, rất có thể Hoàng trưởng tôn Chu Hi sẽ làm vậy.’
“Đúng rồi, tiểu ca, ta giới thiệu một chút. Đây là tiểu sư muội của ta, Lý Đào Hoa.” Hải Thanh Mạc đột nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên Kim Phượng Hàm gặp hai người bạn đồng hành của mình, vội vàng giới thiệu: “Cũng là đệ tử cuối cùng của Quân Kiến sơn chúng ta trong thế hệ này, là chưởng môn thế hệ này của Quân Kiến sơn chúng ta, được cửu sư huynh đích thân chọn lựa.”
“Ài, Bạch Vân chân nhân của Quân Kiến sơn có vai vế cao hơn sư phụ ta hai bậc, vị tiểu cô nương này lại là Quân Cửu thay sư phụ nhận đồ đệ, xét theo vai vế thì ta phải gọi cô ấy là tiểu sư thúc.” Kim Phượng Hàm cười nói: “Vai vế của Quân Kiến sơn các ngươi đúng là lung tung.”
Lý Đào Hoa vội vàng cúi đầu nói: “Lý Đào Hoa ra mắt Kim phó minh chủ.”
Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Nếu gọi tiểu sư thúc mới là loạn thật. Huynh cứ gọi muội ấy là Tiểu Đào Hoa hoặc tiểu chưởng môn đi.”
“Tiểu chưởng môn.” Kim Phượng Hàm khẽ gật đầu: “Quân Kiến sơn đúng là đời nào cũng có Kiếm Tiên.”
“Đây là tam đệ của ta, Hải Thanh Thiên. Chắc chắn huynh cũng biết Võ Thần của Lan Lăng thành chúng ta rồi.” Hải Thanh Mạc tiếp tục giới thiệu.
Hải Thanh Thiên lập tức hành lễ: “Kim phó minh chủ, lời mở đầu của ngài với ta không phải là lại nhắc tới sư phụ ta đấy chứ?”
Kim Phượng Hàm sửng sốt, tiếp đó gật đầu nói: “Ha ha ha, sư phụ ngươi quá nổi tiếng, kiếm ý trên người ngươi cũng quá rõ ràng, đúng là rất ít người thấy ngươi mà không nghĩ tới sư phụ ngươi. Kiếm thế của ngươi rất mạnh, có lẽ sau này danh tiếng của ngươi còn cao hơn sư phụ ngươi.”
“Đa tạ Kim phó minh chủ đã khen ngợi.” Hải Thanh Thiên trả lời.
Hải Thanh Mạc hỏi: “Tiểu ca, huynh nói huynh biết ta tới Thần Đô thành nên tới giúp ta? Đây là ước định giữa Chính Khí minh của huynh và lão cha già sắp làm hoàng đế của ta?”
“Không phải, nếu ngươi đã gia nhập Quân Kiến sơn, thế thì minh ước giữa Chính Khí minh và Vĩnh Vương điện hạ không có chỗ cho ngươi. Nhưng chúng ta đã kết bái, ta phải bảo vệ an toàn cho ngươi. Với tình hình hiện tại của ngươi, bước vào Thần Đô không phải chọn chính xác. Ngươi có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.” Kim Phượng Hàm nói.
Hải Thanh Mạc tùy tiện vung tay, ném U Đô kiếm bên cạnh về phòng, ung dung nói: “Nhưng bây giờ huynh đã đến, ta không cần phải chết nữa.”
“Ta không thể ra tay.” Kim Phượng Hàm trả lời.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Hả?”
“Bắc Thần và Nam Dạ đối lập đã nhiều năm, Chính Khí minh chúng ta và Vĩnh Vương điện hạ ký kết minh ước cũng là chuyện cực kỳ bí ẩn. Ta thân là phó minh chủ Chính Khí minh, nếu xuất kiếm trong Thần Đô thành, nhẹ thì là cao thủ Bắc Thần lẻn vào Thần Đô mưu đồ gây rối, nặng thì là Nam Dạ Bắc Thần chuẩn bị đại chiến. Ta không muốn bị minh chủ mắng cho bằng chết đâu.” Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ nói.
Hải Thanh Mạc càng hoang mang: “Thế tiểu ca, huynh nói tới giúp ta tức là...”
“Ta tới dạy ngươi tập kiếm.” Kim Phượng Hàm ngạo nghễ nói.
Ba người quay sang nhìn nhau, chỉ hơn hai mươi ngày nữa là hắn phải rời phủ, luyện kiếm trong thời gian ngắn ngủi như vậy thì luyện được gì?
“Còn cả ngươi nữa.” Kim Phượng Hàm quay sang nhìn Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa giơ ngón tay chỉ vào mình: “Ta?”
“Phải. Tiểu chưởng môn.” Kim Phượng Hàm cười nói: “Ngươi là chưởng môn của Quân Kiến sơn, ta truyền kiếm cho ngươi cũng không ổn, cho nên ta chỉ dạy ngươi một kiếm.”
“Một kiếm?” Lý Đào Hoa nói.
“Một kiếm chấn động Thần Đô!” Kim Phượng Hàm cất cao giọng nói.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑