Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Phượng Hàm Kim Y Đến

Chương 136: Phượng Hàm kim y đến Chương 136: Phượng Hàm kim y đến

Chương 136: Phượng Hàm kim y đến

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Bầu không khí lập tức yên tĩnh hẳn, Đoạn Ngôn chậm rãi cầm một chén trà trên bàn lên, tự rót cho mình rồi uống một ngụm, nói: “Chu Nhan hồng trà, không tệ.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Xem ra Đốc chủ hiểu trà, không như ta, chỉ là loại phàm tục.”

“Ồ? Thế công tử thích uống cái gì?” Đoạn Ngôn hỏi.

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trong Lan Lăng thành chúng ta có một loại nước đường, màu cháy đen, trong đó bỏ thêm một loại minh châu được cô đọng theo cách đặc biệt, sau khi minh châu cho vào nước sẽ hóa thành một loại khí bốc lên. Trong ngày hè nắng chói chang mà uống một chén như vậy sẽ được thanh nhiệt giải nhiệt, sảng khoái lắm thay.”

“Nghe cũng không tệ.” Đoạn Ngôn gật đầu.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Sao tự nhiên công công lại nhắc tới chuyện này?”

Đoạn Ngôn buông chén trà xuống, đứng dậy nói: “Nếu công tử không muốn rời thành, thế thì chuyện tiếp theo không cần nói nữa.”

“Đợi đã.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Nếu thương tích của Hồng Niệm đã ổn, ta muốn gặp Hồng Niệm.”

“Nó là tổng quản Thần Cung giám, giờ đang nằm trong phủ của mình dưỡng thương.” Đoạn Ngôn nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Thần cung giám nằm trong hoàng cung, quản lý việc quét dọn dâng hương đốt đèn trong các thái miếu. Vị hoàng tử nào cũng biết nó ở đâu, nếu ngươi muốn gặp Hồng Niệm, có thể tự tới tìm.”

“Tự tới?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.

“Đúng. Từ phủ đệ này tới Thần Cung giám chỉ có mười một dặm đường, không khó đi.” Đoạn Ngôn xoay người nói: “Đương nhiên công tử muốn gặp nó, muốn hoàn thành lời hứa của mình, thế thì mời công tử tự mình đi tới. Nhưng thân phận hiện giờ của ngươi không thể vào hoàng cung, cho ngươi cái này.” Đoạn Ngôn nhẹ nhàng giơ ngón tay, một tấm kim bài bay ra từ trong tay áo hắn.

Hải Thanh Mạc giơ tay bắt lấy, hạ giọng nói: “Đây là?”

“Đây là ngự tứ kim bài, có thể qua lại trong hoàng cung mà không ai ngăn cản.” Đoạn Ngôn trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi, đây là một đề bài mà Đốc chủ giao cho ta.”

“Chứng minh cho ta thấy ngươi có tư cách thực hiện lời hứa với Hồng Niệm.” Đoạn Ngôn xoay người bỏ đi.

Sau khi Đoạn Ngôn đi khỏi, Lý Đào Hoa đi tới đoạt lấy kim bài trong tay Hải Thanh Mạc, cười nói: “Tiểu sư huynh, sao ta cảm thấy cứ như phụ thân ra đề khảo nghiệm con rể trước khi gả nữ nhi thế? Ngươi mà vượt qua khảo nghiệm này thì công công sẽ gả Hồng Niệm cô nương cho ngươi, nếu ngươi không qua được thì mau mau cuốn gói cút đi.”

“Trêu chọc tiểu sư huynh của muội đấy à.” Hải Thanh Mạc gõ nhẹ lên đầu Hải Thanh Mạc, bất đắc dĩ nói: “Vị Đoạn Đốc chủ này ghét bỏ thực lực của ta quá yếu.”

“Thực lực bây giờ của ngươi không thể tới Thần Cung giám.” Chu Hi lại đột nhiên xuất hiện trong đình nghỉ chân: “Ngươi sẽ chết rất nhanh.”

Ba người giật nảy mình, Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại nghe được?”

“Tuy ta đi rồi nhưng chỗ này có một Thính m trận, có điều không ngờ Đốc chủ vẫn phát hiện, bị hắn ép xuống. Cảnh giới của lão già này đúng là cao tới thái quá. Nhưng cuối cùng hắn cố ý thu hồi cấm chế của mình, cho nên ta nghe được mấy lời lúc cuối của các ngươi.” Chu Hi âm u nói.

“Vì sao hắn lại cố ý để ngươi nghe được?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Chu Hi vuốt cằm: “Chắc muốn xem thử phản ứng của ta.”

“Ồ? Vậy phản ứng của ngươi ra sao?” Hải Thanh Mạc tò mò nhìn Chu Hi.

Chu Hi suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn đặt cược. Từ đây tới Thần Cung giám là mười một dặm đường, chín con phố, xem ngươi có thể tới được con phố thứ mấy.”

“Ngươi định đặt cược là ta qua mấy con phố?” Hải Thanh Mạc cười nói.

“Ta đặt là ngươi sẽ chết ở phố Hồng Hổ phố.” Chu Hi gõ tay nói: “Đặt cược một vạn lượng bạc trắng!”

“Phố Hồng Hổ ở đâu?” Hải Thanh Mạc gãi đầu.

Chu Hi nhẹ nhàng rung ống tay áo: “Cửa nhà ta.”

“Cút!” Hải Thanh Mạc tức giận mắng.

Chu Hi lười biếng tựa lưng vào cây cột đỏ rực sau lưng, chậm rãi nói: “Với cảnh giới của ngươi bây giờ, cứ đi thêm được một con phố thì phải cảm ơn hoàng ân mênh mông như biển.”

Hải Thanh Thiên bước lên trước một bước: “Nếu thêm cả ta thì sao?”

“Được rồi, thế thì thêm một con phố, tới phố Tinh Sư.” Chu Hi ngáp một cái.

“Ta thì sao?” Lý Đào Hoa cũng bước lên trước một bước.

Chu Hi nhẹ nhàng búng ngón tay, ép Lý Đào Hoa lùi lại ba bước, hắn xua tay nói: “Đừng gây chuyện nữa, tương lai ngươi có thể trở thành Kiếm Tiên không có nghĩa là ngày mai ngươi sẽ thành Kiếm Tiên. Ngươi đứng cạnh vị huynh đệ của ta, cùng lắm là lúc cả hai bị đánh chết trông đẹp mắt hơn chút.”

“Thế bây giờ thì sao?” Hải Thanh Mạc đột nhiên giơ tay, thanh trường kiếm màu đen đột nhiên bay ra từ trong phòng, hắn nắm lấy kiếm, giữa mi tâm bỗng toát ra đôi chút khí phách, kiếm thế trên người tăng vọt.

Chu Hi sửng sốt: “Ồ? Quỷ kiếm U Đô?”

Hải Thanh Mạc vung trường kiếm, một luồng kiếm phong quét về phía Chu Hi. Chu Hi xuất chưởng, trước mặt hiện lên hình bát quái, lại xoay một cái, hóa giải kiếm phong mà Hải Thanh Mạc vừa chém ra thành hư vô. Nhưng thần sắc Chu Hi cũng có vẻ khá kinh ngạc, hắn chậm rãi nói: “Thật không tưởng tượng nổi ngươi còn ẩn giấu đôi chút thực lực, kiếm vừa rồi đã loáng thoáng uy thế của Huyền Tâm cảnh.”

“Chỉ loáng thoáng thôi à?” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng, điểm mũi chân nhảy lên cao, vung kiếm về phía Chu Hi, kiếm thế lần này khiến toàn bộ gian đình bắt đầu chấn động.

Bộ áo đỏ và mái tóc rối tung của Chu Hi bị kiếm phong thổi bay, tiếp đó ánh mắt hắn cũng có thêm vẻ nghiêm nghị. Hắn bước lên trước một bước, giơ hai ngón tay kẹp lấy chiêu kiếm mà Hải Thanh Mạc đang chém tới. Chỉ nghe keng một tiếng, kiếm thế lan tỏa, ép cho Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa ở bên cạnh lùi lại vài bước. Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Chiêu kiếm này thì sao?”

Hai ngón tay Chu Hi xoay nhẹ, đánh văng Quỷ kiếm U Đô trở về, hắn nhẹ nhàng phủi bộ y phục bị thổi nhăn nhúm của mình, cười nói: “Không tệ, một kiếm Huyền Tâm cảnh, ngươi có thể đi thêm bốn con phố.”

“Chỉ có bốn thôi à?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói.

“Nhiều nhất là bốn con phố.” Chu Hi âm u nói: “Thần Đô thành đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều.”

“Thế thêm cả ta nữa thì sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ, thần sắc Hải Thanh Mạc lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy vài bước tới, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bộ áo kim đang đứng trên bức tường.

Chu Hi ngẩng đầu lên, nhếch mép nói: “Xem ra sắp tới Thần Đô thành sẽ rất náo nhiệt.”

Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa cùng đi theo, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một người mặc áo kim đang đứng trên bức tường, gương mặt tuấn tú, trông khá trẻ trung, nhưng khí thế trên người lại cực kỳ bất phàm. Hải Thanh Thiên nói: “Người này là ai?”

“Là tiểu ca mà nhị ca của đệ kết bái, xét theo quan hệ này thì đệ cũng phải gọi gọi là ca ca.” Hải Thanh Mạc vẫy tay nói: “Nhị ca, sao huynh lại tới đây? Mau xuống đi! Đứng đó làm gì?”

“Chủ của khu nhà này bố trí trận pháp, chắc không chào đón người ngoài đi vào, cưỡng ép phá trận cũng không hay.” Kim Phượng Hàm giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng đâm về phía trước, chỉ thấy một luồng hào quang hiện lên ở đầu ngón tay hắn.

Chu Hi quay lưng về phía hắn cười nói: “Trận pháp của ta không ngăn được ngươi, thế gian cũng không có phủ đệ nào không hoan nghênh phó minh chủ trẻ tuổi nhất của Chính Khí minh đại giá quang lâm.”

“Vậy xin đa tạ.” Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng điểm mũi chân lao tới, chỉ thấy ánh kim lóe lên, đã đến trước mặt Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Thiên há hốc mồm: “Hạng hai trên Tinh Vân bảng, phó minh chủ Chính Khí minh, Kim Phượng Hàm!”

“Không phải hạng hai thì là phó, nghe cũng thấy chán rồi.” Kim Phượng Hàm khẽ lắc đầu.

Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Tiểu ca!”

Kim Phượng Hàm vẫn lắc đầu: “Ngay cả kết bái cũng không được làm đại ca, chỉ có thể làm tiểu ca...”

Hải Thanh Mạc không để ý tới lời tự chế giễu của hắn, hỏi: “Tiểu ca, huynh tới đây làm gì?’

“Nghe Bạch Vô Hối nói ngươi muốn tới Thần Đô, ta đến giúp ngươi.” Kim Phượng Hàm bình tĩnh nói.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment