Chương 135: Ước định rời thành
Chương 135: Ước định rời thành
Chương 135: Ước định rời thành
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đám người Hải Thanh Mạc đã dùng xong bữa sáng, cũng đẩy cửa đi vào trong khoảng sân đỏ chót. Chu Hi đang ngồi dưới mái đình uống trà, Hải Thanh Mạc không hề do dự dẫn theo hai người đi tới bên cạnh hắn, cũng đặt mông ngồi xuống, giọng điệu rất thân quen: “Uống gì đấy?” Nói xong hắn nhìn thoáng qua chén trà của Chu Hi, quả nhiên cũng là màu đỏ rực.
“Chu Nhan hồng trà.” Chu Hi cũng rót cho Hải Thanh Mạc một chén: “Nếm thử nhé?”
“Hết sức vinh hạnh.” Hải Thanh Mạc nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Chu Hi khẽ nhíu mày: “Trà là phải nhấm nháp.”
“Khát nước.” Hải Thanh Mạc cười nói.
“Lan Lăng thành cũng là tòa thành nổi tiếng trong Bắc Thần, ngươi ở đó bao nhiêu năm, sao không lây được chút quý phái nào.” Giọng nói của Chu Hi thoáng mang vẻ chế nhạo.
“Xem ra đường đường là hoàng trưởng tôn mà cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng trong Thần Đô thành này mà thôi.” Hải Thanh Mạc không cam lòng yếu thế đáp luôn: “Nếu ngươi có thể tận mắt gặp thành chủ Hải Ly, ngươi sẽ biết hai chữ quý phái này hoàn toàn vô duyên với phủ thành chủ Lan Lăng thành.”
Hải Thanh Thiên đứng sau lưng gã không nhịn được mở miệng nói: “Trên người đại ca vẫn có vẻ quý phái mà.”
“Cái đó gọi là dáng vẻ thư sinh.” Hải Thanh Mạc sửa lại: “So với vẻ quý phái của Hoàng trưởng tôn thì cao hơn không biết bao nhiêu bậc.”
“Hải Ly thì thôi, một thành chủ hèn mọn, không gặp thì thôi. Nhưng còn đại ca Hải Thanh Ngôn của các ngươi, ta cũng muốn gặp một lần.” Chu Hi buông chén trà xuống.
Hải Thanh Mạc đáp: “Được. Đại ca gặp đại ca, rất thú vị.”
Ánh mắt Chu Hi thay đổi: “Ồ? Nhận đại ca ta rồi à? Tính cả ngươi thì phụ hoàng có tổng cộng bốn đứa con trai, cho nên chắc ta nên gọi ngươi là tứ đệ?”
“Thôi thôi, cứ gọi ta Hải Thanh Mạc là được.” Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Tứ đệ gì đó hơi thái quá.”
Chu Hi cười ha hả nói: “Ha ha ha, nhưng ngươi đã đi vào Thần Đô thành, rất nhiều chuyện đã không thể thay đổi được.”
“Ta bước chân vào Thần Đô thành nhưng chưa bước ra khỏi tòa vương phủ của ngươi.” Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Có gì thay đổi thì ngươi có thể ngăn cản thay ta.”
Chu Hi lắc đầu nói: “Ta chẳng qua chỉ là Hoàng trưởng tôn, còn chưa có tư cách lập phủ. Đây là nhà riêng của ta, không phải vương phủ. Chẳng qua có một điều ngươi nói không sai, đúng là ta có thể ngăn rất nhiều thứ giúp ngươi; nhưng trong Thần Đô thành này có một số người mà ngay cả ta cũng không cách nào ngăn lại.”
“Ồ? Ví dụ như?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Ví dụ như~~.” Chu Hi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Hắn.”
Vừa dứt lời, trước mặt bọn họ đã xuất hiện một nam nhân trung niên mái tóc trắng xóa. Hắn mặc một bộ áo trắng, trên áo thêu hoa văn hình mãng xà cực kỳ tinh xảo. Pháp luật trong triều đình Nam Dạ và Bắc Thần khá tương đồng, chỉ có hoàng đế được mặc long bào vàng kim, còn hoàng tộc bình thường chỉ có thể mặc long bào màu sắc khác. Quý tộc bình thường và quan viên cấp cao sẽ mặc mãng bào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mãng bào mà người vừa tới đang mặc cũng không phải loại bình thường. Ngũ trảo là long, tứ trảo là mãng, mà cự mãng trên tấm áo trắng người người vừa tới thì móng trái là bốn ngón, móng phải là năm ngón, chứng tỏ trong số quan viên địa vị của hắn gần với đế vương.
“Cửu Thiên Tuế.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
Sắc mặt Chu Hi biến đổi, nhẹ nhàng xoa nắn chén trà đỏ thắm, nhìn sang Hải Thanh Mạc một cái: “Tiểu lão đệ, lá gan của ngươi còn to hơn tưởng tượng của ta.”
Đoạn Ngôn chấp chưởng Thập Nhị giám trong cung đình, tính kỹ ra thì chức quan chỉ là nhị phẩm, Đoạn Tình tổng quản Tư Lễ mới là quan viên tứ phẩm. Có điều tuy phẩm bậc của bọn họ không cao nhưng có quyền thế ngập trời, cho nên bên ngoài còn gọi Đoạn Ngôn bằng danh hiệu là “Cửu Thiên Tuế”. Nhưng đây chỉ là cách xưng hô lén lút của mọi người, nếu ai dám gọi ngay trước mặt Đoạn Ngôn như vậy, đó là đại bất kính đối với đương kim thánh thượng!
Đoạn Ngôn hơi nhíu mày, khẽ thở dài nói: “Hải Ly dạy ngươi như vậy à?”
Hải Thanh Mạc vội vàng lắc đầu: “Không phải. Lão cha già không nói gì với ta về ngươi, chẳng qua Hồng Niệm đi đến đâu là có người nói ~ ta biết ngươi là ai, ngươi là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn, Hồng Niệm công công!”
Chu Hi cười ha hả: “Xem ra đại danh của Đốc chủ đã vang khắp Bắc Thần.”
“Đốc chủ?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Không sai, Đoạn Ngôn công công chấp chưởng Thập Nhị giám trong hoàng cung, quan chức là Đốc chủ.” Chu Hi giải thích: “Còn Cửu Thiên Tuế mà ngươi nói là cách xưng hô mà một số kẻ có ý đồ gây rối cố ý gán lên người Đoạn công công. Đốc chủ, ngài nói xem có đúng không?”
“Bái kiến Hoàng trưởng tôn điện hạ.” Đoạn Ngôn hơi cúi đầu với Chu Hi.
Chu Hi nhún vai: “Đoạn công công định trò chuyện vài câu với tiểu lão đệ của ta à?”
“Phụng lệnh Vĩnh Vương điện hạ.” Đoạn Ngôn âm u đáp lời.
“Nói bây, rõ ràng là nói bậy.” Chu Hi cười nói: “Phụ hoàng của ta không thể ra quyết định nhanh như vậy được. Chẳng qua cũng không sao, các ngươi cứ trò chuyện là được. Nhưng ta phải cảnh báo cho tiểu lão đệ của mình một câu, nếu trong Thần Đô thành này ta là kẻ địch tốt nhất của ngươi, thế thì Đốc chủ đại nhân chính là bằng hữu nguy hiểm nhất của ngươi.”
Hải Thanh Mạc vẻ mặt xấu hổ: “Mấy lời này mà lại nói ngay trước mặt à?”
“Người khác thì không được, nhưng ta thì được.” Chu Hi nhẹ nhàng phất hai ống tay áo: “Vì ta là Chu Hi. Hắn chẳng qua chỉ là Cửu Thiên Tuế, còn ta sau này sẽ là vạn tuế. Giữa chúng ta vĩnh viễn chênh lệch một chút.”
“Chút gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Chính là chút đó đó.” Chu Hi nhướn mày nói.
“Hoàng trưởng tôn điện hạ.” Đoạn Ngôn trầm giọng nói.
“Cáo từ.” Chu Hi kết một thủ quyết, thân hình đột nhiên biến mất.
Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng, bước ra trước một bước, vung ống tay áo, một sợi tóc màu trắng bắn ra từ đầu ngón tay hắn. Chỉ thấy thân hình Chu Hi lại hiện ra ở đó, hắn lùi lại một bước, giơ hai ngón tay kẹp lấy sợi tóc kia, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đốc chủ không hổ danh cao thủ Thiên Bệ cảnh, xem ra ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi. Lần này ta đi thật đây.” Chu Hi ném sợi tóc kia ra rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Thấy hắn đi khỏi, Đoạn Ngôn mới ngồi xuống trước mặt Hải Thanh Mạc, hắn nhìn hai người phía sau Hải Thanh Mạc một cái, đầu tiên thấy Lý Đào Hoa, hơi ngạc nhiên nói: “Một thanh kiếm thật sắc bén.”
Lý Đào Hoa giơ trường kiếm trong tay lên: “Đây là Lạc Cửu Thiên, vốn là của sư huynh Quân Cửu, đúng là bảo kiếm.”
“Không, không phải ta nói nó mà là nói ngươi.” Đoạn Ngôn chậm rãi nói: “Xem ra trước khi rời khỏi Quân Cửu đã tìm được một truyền nhân không tệ.”
Lý Đào Hoa buông trường kiếm xuống trả lời: “Hy vọng không cô phụ kỳ vọng của cửu sư huynh.”
“Còn có ngươi, Kim Cương kiếm ý, ta từng gặp sư phụ ngươi.” Đoạn Ngôn lại nhìn về phía Hải Thanh Thiên: “Bây giờ hắn có khỏe không?”
“Tứ chi đã bị phế, không thể đi lại, thậm chí không thể ăn cơm uống nước, chỉ có thể há miệng, vừa tàn nhẫn lại vừa ác độc.” Hải Thanh Thiên trả lời.
“Đáng lẽ hắn có thể tránh được trận chiến đó.” Đoạn Ngôn thở dài một tiếng, cuối cùng nhìn về phía Hải Thanh Mạc, trầm giọng nói: “Ngươi có biết với tình hình hiện tại, bước vào Thần Đô thành vào lúc này là lựa chọn tồi tệ nhất không?”
Hải Thanh Mạc giơ tay gõ lên cái bàn dài trước mặt rồi âm u nói: “Đối với các ngươi thì đúng là lựa chọn tồi tệ nhất.”
“Chúng ta là một thể, ngươi muốn khôi phục thân phận hoàng tử thì Vĩnh Vương điện hạ phải ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế. Nhưng hôm nay điện hạ vẫn đang để tang, chưa thực sự ngồi lên ghế rồng.”
Hải Thanh Mạc cười lạnh nói: “Ta có bảo ta muốn khôi phục ngôi vị hoàng tử không?”
“Nếu không phải, sao lại vào Thần Đô?” Đoạn Ngôn hỏi.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Chắc ngươi gặp Hồng Niệm rồi chứ?”
Đoạn Ngôn gật đầu nói: “Nó đã đỡ rồi.”
“Thế vì sao ngươi còn hỏi ta câu này, ta tới Thần Đô đương nhiên là để cứu Hồng Niệm!” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
“Ta vừa nói, nó đã đỡ rồi.” Đoạn Ngôn lặp lại lười nói.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, phản ứng lại: “Còn ta thì sao?”
Đoạn Ngôn giơ tay chỉ cánh cửa phủ màu đỏ thắm: “Nếu một mình ngươi đi ra theo đằng này, với tu vi của ngươi, trong vòng mười bước chắc chắn phải đổ máu.”
Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Đủ rồi, đủ rồi, nhờ các ngươi đừng nhắc đi nhắc lại chuyện ta là rác rưởi nữa, ta nghe đủ lắm rồi.”
“Tuy Chu Hi che chở cho ngươi, nhưng chắc chắn không thể đi quá mười dặm. Huống chi, hắn sẽ không che chở cho ngươi.” Đoạn Ngôn tiếp tục nói: “Nhưng nếu ta bảo vệ ngươi, ngươi có thể rời khỏi Thần Đô an toàn. Sau đó ngươi có thể trở lại Lan Lăng thành, tiếp tục làm nhị công tử của ngươi. Đợi tới lúc Vĩnh Vương điện hạ ngồi vững trên ghế rồng ta sẽ dẫn theo thập nhị tổng quản đích thân tới Lan Lăng thành nghênh đón ngươi. Khi đó ngươi sẽ là tứ hoàng tử của Nam Dạ Thần Đô, ngươi có thể danh chính ngôn thuận bước vào tòa thành này, cũng có thể tranh đoạt những thứ ngươi có quyền tranh đoạt.”
Hải Thanh Thiên nghe vậy không nhịn được hạ giọng nói: “Nhị ca, cứ nghe theo hắn đi!”
Hải Thanh Mạc lại ngẩng đầu lên, trực tiếp đáp lời: “Không được.”
Con ngươi của Đoạn Ngôn hơi co lại: “Nếu ngươi không đến đây vì ngôi vị hoàng đế, thế thì Hồng Niệm đã được chữa khỏi, sao lại không được.”
“Ta và Hồng Niệm có một lời hứa, bây giờ ta đã tới Thần Đô thành, khoảng cách tới lời hứa kia cũng gần thêm một bước.” Hải Thanh Mạc nhìn về phía Đoạn Ngôn, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Tiếp theo phải làm gì, phải nghe Hồng Niệm quyết định.”
“Ta là nghĩa phụ của nó.” Đoạn Ngôn nhắc nhở.
Hải Thanh Mạc nhún vai nói: “Nhưng Hồng Niệm đâu có hứa hẹn với ngươi như vậy.”