Chương 134: Ngân Phát Tam Thiên
Chương 134: Ngân Phát Tam Thiên
Chương 134: Ngân Phát Tam Thiên
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Tư Lễ giám, nam nhân trung niên mái đầu bạc trắng bước vào, các thái giám đứng hai bên chờ đợi dồn đập cúi đầu, trầm giọng hô: “Nghĩa phụ.”
Thập nhị tổng quản hoàng cung, bao gồm cả Ngọa Hổ Đoạn Tình đã có sáu người canh giữ trong Tư Lễ giám, chỉ chờ Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn tới.
Đoạn Ngôn khẽ gật đầu: “Hồng Niệm thế nào rồi?”
“Sắp chết rồi.” Ngọa Hổ chậm rãi nói.
“Nói bậy. Ta đã đến đây, thế thì nó không thể chết được.” Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Hồng Niệm đang nằm đó, khẽ cau mày: “Nghiêm trọng vậy à?”
“Nghe nói bị cuốn vào Thái Sơ chi cảnh, cưỡng ép thi triển Ngân Phát Tam Thiên Trượng.” Ngọa Hổ trả lời.
Đoạn Ngôn khẽ gật đầu, đương nhiên hắn đã biết đại hầu hết mọi chuyện trong Vạn Kiếm sơn, nhưng không ngờ ngoài các cao thủ tiên môn bị cuốn vào Thái Sơ chi cảnh ra còn có cả Hồng Niệm. Hắn giơ một ngón tay, đặt lơ lửng trước ngực Hồng Niệm, tiếp đó chỉ thấy một sợi tơ bạc vươn ra từ đầu ngón tay hắn, sau đó chui vào trong lòng Hồng Niệm.
Hồng Niệm vốn đang nhắm chặt hai mắt bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng gương mặt trắng bệch đã có thêm chút sắc máu.
Ngọa Hổ đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra phải cám ơn vị hoàng trưởng tôn điện hạ.”
“Phong Nguyệt huyết trận.” Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Vì sao chuyện này lại liên quan tới vị điện hạ kia?”
“Khi đứa con tư sinh của Vĩnh Vương điện hạ mang Hồng Niệm về thành đã bị hoàng trưởng tôn chặn lại. Nếu không phải con chạy tới kịp thời, chỉ e giờ phút này Hồng Niệm đã ở trong phủ của hắn. Nhưng hắn có mang đi cũng vô dụng, chỉ có nghĩa phụ mới chữa được phản chấn của Ngân Phát Tam Thiên Trượng.” Ngọa Hổ dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng khi đó không biết phải làm sao mới gặp được nghĩa phụ nên chỉ có thể chờ đợi. Để kiềm hãm thương thế của Hồng Niệm, hoàng trưởng tôn đã bố trí Phong Nguyệt huyết trận này.”
Đoạn Ngôn nghe Ngọa Hổ nói xong bèn trầm giọng nói: “Vị hoàng tử kia cũng vào Thần Đô?”
“Đã vào, nhưng là loại rác rưởi, con thấy cùng lắm chỉ là Tiêu Dao cảnh trung kỳ.” Ngọa Hổ trả lời.
“Người đâu?” Đoạn Ngôn lại hỏi.
Ngọa Hổ bất đắc dĩ cười một tiếng, nhún vai nói: “Tuy hắn là loại rác rưởi nhưng dẫu sao cũng là một phiền toái, hơn nữa còn là một phiền toái lớn tới mức kinh khủng. Nghĩa phụ không ở đây, con không dám làm chủ nên thả hắn đi rồi.”
“Đi đâu? Rời khỏi Thần Đô?” Đoạn Ngôn lạnh lùng hỏi.
“Thả hắn tới phủ hoàng trưởng tôn.” Ngọa Hổ nói xong lập tức lui lại ba bước.
Đoạn Ngôn nhấc ngón tay, sợi tơ bạc nối tới ngực Hồng Niệm lập tức đứt đoạn, hắn đột nhiên xoay người vung ngón tay với Ngọa Hổ.
“Nghĩa phụ, hạ thủ lưu tình.” Ngọa Hổ xuất chưởng ngăn cản, nhưng sợi tơ bạc đâm thẳng vào tay hắn. Ngọa Hổ kêu rên một tiếng, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, quỳ một gối xuống dưới đất.
“Xin nghĩa phụ thứ tội!” Năm tổng quản cung đình còn lại dồn dập quỳ xuống.
“Ngu xuẩn.” Đoạn Ngôn vẫn không dừng tay.
“Nghĩa phụ.” Ngay lúc này Hồng Niệm lại chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng nói một câu.
Đoạn Ngôn nghe vậy lập tức ngừng tay, cúi đầu nhìn cô: “Con tỉnh rồi.”
Bên kia Ngọa Hổ thở hổn hển đặt hai tay xuống dưới đất, từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy qua trán hắn nhỏ xuống đất. Hắn bất đắc dĩ nói: “Hồng Niệm, ngươi mà ngủ thêm một lát nữa thì đại ca của ngươi nằm luôn ở đây rồi.”
“Đi ra.” Đoạn Ngôn rung hai tay áo, vuốt ve bên rìa chiếc ghế dài cạnh Hồng Niệm, lông mày hơn nhướn lên, giọng nói bén nhọn mang đầy uy nghiêm.
Ngọa Hổ còn định nói gì đó nhưng bị lão tam mặc mãng bào bên cạnh kéo thẳng đi, vì vậy nơi này chỉ còn lại hai người Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn và Hồng Niệm.
“Chiêu đó là để con dùng để giữ mạng chứ có phải bảo con dùng nó cứu người đâu.” Đoạn Ngôn thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
Hồng Niệm cười khổ: “Tuy ước nguyện ban đầu là cứu người, nhưng lúc ấy nếu con không dùng chiêu đó, con cũng phải chết ở ở nơi ấy.”
“Khi dùng chiêu đó có cảm giác ra sao?” Đoạn Ngôn hỏi.
Hồng Niệm nhớ lại rồi nói: “Lúc thì như rơi vào biển lửa, lúc lại như ở trên núi băng, ngẩng đầu không thấy trời xanh, cúi đầu trước mắt trống rỗng. Vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng, trong lòng có cảm giác bi thương tới khó tả, cứ như khi con dùng chiêu đó thì mọi vui sướng trong cuộc đời con cũng theo nó biến mất.”
“Xem ra ta đoán không sai, tuy con cưỡng ép sử dụng nhưng thật ra đã lãnh ngộ được chút môn đạo, bằng không lúc đó con đã chết rồi.” Đoạn Ngôn chậm rãi nói.
Hồng Niệm cúi đầu suy tư: “Sư phụ, mỗi khi người dùng Ngân Phát Tam Thiên Trượng đều có cảm giác như vậy ư?”
“Lúc trước cũng như thế, sau này dần dần thành quen.” Đoạn Ngôn điềm nhiên mỉm cười, cho dù là lúc ở trong cung bên cạnh Khải Tường Đế hay trước mặt các tổng quản như vừa rồi, Đoạn Ngôn lúc nào cũng giữ gương mặt không biểu cảm, chỉ có giờ phút này mới nở nụ cười. Hắn xoa đầu Hồng Niệm: “Con gặp được người con muốn gặp rồi?”
“Gặp được rồi.” Hồng Niệm gật đầu nói.
“Thấy sao?” Đoạn Ngôn hỏi.
Hồng Niệm suy nghĩ: “Có hơi thất vọng nhưng cũng khá bất ngờ.”
“Ồ? Có gì thất vọng, lại có gì bất ngờ?” Đoạn Ngôn lại mỉm cười.
“Thất vọng vì cảnh giới của hắn không cao, ngay cả giải trừ phong ấn thì tới giờ vẫn chỉ có Tiêu Dao cảnh, kém xa hoàng trưởng tôn Chu Hi. Bất ngờ là vì hắn đã hứa với con.” Hồng Niệm trả lời.
Đoạn Ngôn gõ nhẹ tay lên tay vịn của chiếc ghế: “Lời hứa cũng không khó, nhưng có lời hứa nặng tựa ngàn cân, có lời hứa lại như tờ giấy bỏ đi.”
“Con tin hắn.” Hồng Niệm chậm rãi nói: “Vì trước đó con đã thấy hắn vì một lời hứa mà cam tâm tình nguyện chịu chết.”
“Nghe cũng có chút tâm huyết đấy. Nghe nói hắn không gia nhập Chính Khí minh mà gia nhập Quân Kiến sơn?” Đoạn Ngôn hỏi.
Hồng Niệm gật đầu nói: “Vâng, là do Hồng Niệm làm việc không thành. Không biết có ảnh hưởng tới liều mạng giữa Vĩnh Vương điện hạ và Chính Khí minh không?”
“Không đâu, hắn chỉ là quân cờ củng cố thêm cho liên minh này nhưng không có hắn thì kết cục cũng chẳng thay đổi gì. Quân Kiến sơn, thật ra cũng là lựa chọn không tệ. Khi nghĩa phụ của con còn nhỏ, Quân Kiến sơn là đệ nhất đại phái trên thế gian, tất cả mọi người đều muốn gia nhập ngọn núi đó.” Đoạn Ngôn nói đầy ẩn ý: “Hơn nữa có một việc, trăm ngàn năm qua đã không ngừng xác minh.”
“Việc gì?” Hồng Niệm hỏi.
“Mỗi đệ tử của Quân Kiến sơn đều là lương tài trên thế gian này, chưa bao giờ có ngoại lệ, ngay cả người mà con tìm cũng không phải ngoại lệ.” Đoạn Ngôn nói.
Hồng Niệm sắc mặt vui vẻ: “Vậy thưa nghĩa phụ, có phải con đã chọn đúng rồi không?”
“Nhưng người của Quân Kiến sơn còn có một điểm chung khác, đó là bọn họ đều không thích triều đình. Nhìn ngược lại ba trăm năm qua, tuy Quân Kiến sơn xuất hiện vô số anh tài, nhưng hắn là đệ tử Quân Kiến sơn đầu tiên bước vào Thần Đô thành.” Đoạn Ngôn trầm giọng nói: “Cho nên, cũng rất có thể lựa chọn của con là sai.”
Hồng Niệm khẽ thở dài: “Ít nhất con đã lựa chọn như vậy.”
“Không sai. Không hổ là con trai của nghĩa phụ.” Đoạn Ngôn đứng dậy bước ra ngoài: “Nghỉ ngơi cho tốt, thương thế của con còn phải tĩnh dưỡng.”
Hồng Niệm gật đầu, tiếp đó toàn thân run rẩy như vừa ý thức được điều gì. Cô vội vàng hỏi: “Không đúng! Bọn họ đâu? Bọn họ đi đâu rồi?”
“Bọn họ trong phủ của Chu Hi.” Đoạn Ngôn trả lời.
“Cái gì!” Hồng Niệm lập tức nhảy bật khỏi giường, tung người lao ra ngoài cửa: “Con phải tới cứu họ.”
“Ta nói, con phải nghỉ ngơi.” Đoạn Ngôn đột nhiên xoay người, nhẹ nhàng vung ống tay áo, hất văng Hồng Niệm ra ngoài.
“Ài.” Một tiếng thở dài vang lên, Ngọa Hổ xuất hiện sau lưng Hồng Niệm, nhanh chóng đỡ lấy cô, đặt cô về giường.
Đoạn Ngôn không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, phất tay nói: “Đi một lúc rồi, có tìm được cái gì không?”
“Sáng hôm nay có bốn đợt người tới thăm dò tòa nhà của hoàng trưởng tôn, đều bị hoàng trưởng tôn phát hiện, giết chết ba đợt người, chỉ thả cho một đao khách Hổ Băng chạy thoát.” Ngọa Hổ trả lời.
“Được rồi.” Đoạn Ngôn tiếp tục bước ra ngoài cửa: “Vậy chúng ta cũng tới gặp vị hoàng trưởng tôn hai mươi bảy ngày sau sẽ là thái tử điện hạ này.”