Chương 133: Lựa chọn tốt nhất
Chương 133: Lựa chọn tốt nhất
Chương 133: Lựa chọn tốt nhất
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sáng sớm hôm sau, trong tiểu viện màu đỏ chót.
Chu Hi ngồi dưới mái đình, nâng một chén trà màu đỏ rực, chậm rãi nhấp một ngụm: “Kết thúc rồi à?”
“Kết thúc rồi. Hoàng đế bệ hạ về trời, truyền ngôi cho Vĩnh Vương, sau khi để tang hai mươi bảy ngày sẽ đăng cơ.” Chu Linh chầu bên cạnh trả lời.
“Sau hai mươi bảy ngày thì sao?” Chu Hi mỉm cười.
Chu Linh cúi đầu nói: “Chắc điện hạ sẽ là thái tử.”
“Không tệ.” Chu Hi nhẹ nhàng buông chén trà xuống, sau đó nhướn mày, ánh mắt đột nhiên lóe lên sát khí.
Chu Linh lập tức đặt tay lên chuôi đao bên hông, trầm giọng nói: “Ai?”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, Chu Hi bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng, chỉ có một vệt đỏ lóe lên trên bức tường.
“Chủ nhân quá lợi hại, thị vệ như ta lại thành trang trí?” Chu Linh khẽ thở dài.
Chu Hi nhảy từ trên tường xuống, lao nhanh trên con đường. Tuy hắn chủ tu kiếm thuật và trận pháp nhưng mặt thuấn thuật cũng rất xuất sắc, chẳng bao lâu sau đã đuổi theo người vừa nhìn trộm bọn họ bên ngoài phủ, là một nam nhân cao lớn lưng đeo trường đao. Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên: “Dùng đao à.”
Giới tu hành sử dụng nhiều loại binh khí, nhưng đa số mọi người thích dùng kiếm nhất. Dù sao kiếm cũng phù hợp với khí khái quân tử, hợp với đạo của tu hành; còn những binh khí khác mang tính sát phạt quá nặng, đặc biệt là trường đao như vậy. Đây là binh khí thường xuất hiện trên chiến trường, hay bị người tu hành khinh thường nhất. Cho nên lúc này Chu Hi thấy người tu hành này bỗng cảm thấy đôi chút hưng phấn.
Vì người tu hành dùng đao là đi ngược lẽ thường, mà hắn thích nhất là quyết đấu với người như vậy.
“Ngừng lại.” Chu Hi đặt tay trước ngực kết thành một thủ quyết, chỉ thấy một ngọn lửa từ trên không trung rơi xuống, tiếp đó đập lên mặt đất, lan tràn ra xung quanh, tạo thành một bức tường lửa cản đường đao khách kia.
Đao khách đành dừng lại, rút phăng thanh trường đao sau lưng ra, không hề do dự chém thẳng về phía Chu Hi.
“Không tệ, miệng ít nói, đao tàn nhẫn, tới rất hay.” Thủ quyết của Chu Hi đột nhiên biến đổi, thân hình bỗng hóa thành một làn sương trắng. Đao này chém xuống, đánh tan làn sương trắng.
Đao khách cúi người nâng đao cảnh giác nhìn xung quanh. Trông hắn đã hơn ba mươi, trên mặt có một vết sẹo dài nhưng rất hẹp, hai con mắt cực kỳ sắc bén.
Nhìn cái biết ngay là loại người đã trải qua không ít trận huyết chiến.
“Đao pháp không tệ, là người bước ra từ chiến trường.” Giọng nói Chu Hi vang lên từ khắp bốn phương tám hướng trên con đường, vọng tới tai đao khách.
Đao khách nhắm hai mắt lại, hơi thở bỗng hóa thành nặng nề.
“Sao nào? Muốn tìm ra vị trí của ta?” Chu Hi cười nói: “Có điều ta cũng học qua phương pháp Nguyệt Tức của binh gia. Chiêu này vô dụng với ta.”
Đao khách đột nhiên mở mắt, giờ phút này Chu Hi đã đứng sau lưng hắn, tay hắn cầm một lưỡi đao nhỏ đâm thẳng vào hông đao khách. Đao khách vội vàng xoay người, chém trường đao xuống. Chu Hi nhẹ nhàng giơ tay, chỉ dùng lưỡi đao nhỏ đã chặn đao thế vạn quân của đao khách. Đao khách nhíu mày, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên: “Hoàng trưởng tôn điện hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Đao pháp của ngươi cũng không tệ, xuất thân từ nhánh quân nào?” Chu Hi chậm rãi nói.
“Hổ Băng.” Đao khách trầm giọng nói.
Con ngươi của Chu Hi hơi co lại: “Hổ Băng?”
Đao khách thu đao lùi lại một bước, sau đó niệm lực bắt đầu lưu chuyển trên trường đao, dường như đang tụ thế.
Chu Hi lại như chìm vào trầm tư, chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay.
“Hổ Khiếu!” Đao khách đột nhiên nâng thanh trường đao trong tay lên, chỉ thấy sau lưng hắn bỗng xuất hiện một ảo ảnh mãnh hổ khổng lồ, ảo ảnh kia nhảy lên cao, dung nhập vào đao phong, lao thẳng về phía Chu Hi.
“Xem ra ngươi không lừa ta, đúng là ngươi tới từ Hổ Băng.” Chu Hi giơ tay, nhẹ nhàng bắn ra một chỉ, phá tan luồng đao phong mãnh liệt kia thành hư vô.
Đao khách nôn ra một ngụm máu tươi, chống trường đao xuống đất mới miễn cưỡng giữ cho mình không gục ngã.
Chu Hi cũng có vẻ hết cả hứng thú, nhún vai thở dài nói: “Trở về nói với chủ nhân của ngươi, nếu muốn tới thăm phủ của ta thì phải phái ai đó lợi hại vào. Hổ Khiếu đao của ngươi chẳng khác nào mèo kêu, chỉ làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo.” Nói xong Chu Hi vung tay, bức tường lửa sau lưng tan đi, hắn điểm mũi chân nhảy lên, biến mất tại chỗ.
Đao khách ngẩng đầu, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, hắn từng nghe về thủ đoạn của vị hoàng trưởng tôn này, còn tưởng mình sẽ chết ở đây.
Trong khoảng sân đỏ, Chu Linh thấy Chu Hi đã trở về bèn bước tới hỏi: “Điện hạ, là người phương nào?”
“Không biết.” Chu Hi rất không kiên nhẫn trả lời.
“Không biết?” Chu Linh sửng sốt: “Để thuộc hạ điều tra.”
“Không cần. Chắc tin tức Hồng Niệm dẫn đệ đệ của ta vào thành đã đồn khắp các phủ trong Thần Đô thành. Mấy ngày tiếp theo, phủ của chúng ta sẽ càng ngày càng náo nhiệt.” Chu Hi nhún vai: “Cứ tra từng tên một thì tra tới lúc nào mới hết?”
Chu Linh cười khổ nói: “Thế sao điện hạ còn mang người này về?”
“Vì mọi người đều muốn có được hắn!” Hai mắt Chu Hi sáng rực lên: “Tuy chuyện giữa phụ hoàng và Thánh nữ không phải bí mật gì, nhưng lúc trước nó chỉ là lời đồn mà thôi, bây giờ chứng cứ sống sờ đã vào thành. Nếu bắt được hắn tức là nắm được yết hầu của đương kim thiên tử, có ai mà không muốn! Bên ủng hộ phụ hoàng chắc có không ít người muốn giết chết hắn, bọn họ hành động quả quyết, thích nhất là nhổ cỏ tận gốc như vậy. Còn phụ hoàng...”
Chu Linh nhắc nhở: “Giờ vẫn chỉ là phụ vương thôi.”
Đương nhiên Chu Hi không để ý tới hắn: “Còn phụ hoàng, chắc ông ấy rất do dự. Xưa nay ông ta luôn là người do dự, nếu không Mộc Vương phủ đã chẳng sống được tới giờ.”
“Vậy chúng ta đưa hắn vào phủ...” Chu Linh hơi động tâm: “... là điện hạ định?”
“Không có định điếc gì cả.” Chu Hi ngồi xuống ghế dài, bắt đầu chậm rãi uống trà: “Chẳng qua ta biết bọn chúng đều muốn có được hắn nên ta mời hắn vào trong phủ.”
“Cái này...” Chu Linh cũng nghẹn họng, cuối cùng cười ngại ngùng: “Điện hạ nói năng thật có thâm ý.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lúc này ở trong phòng, ba người Hải Thanh Mạc đang vui vẻ ăn bữa sáng. Bọn họ đi cả chặng đường dài, thật ra chưa lúc nào ngừng lại ăn bữa cơm cho ra dáng, ngoài Lý Đào Hoa cố gắng kiềm chế, hai người bên cạnh ăn như sói đói. Hải Thanh Mạc cảm khái nói: “Cũng may Chu Hi này không nhuộm bánh bao thành màu đỏ, nếu không chẳng khác nào ăn màn thầu máu người.”
Hải Thanh Thiên uống cạn chén cháo, buông bát xuống rồi hỏi: “Nhị ca, ngủ cũng ngủ đã rồi, ăn cũng ăn no rồi, chúng ta đi được chưa?”
“Đệ có thể thử xem, chắc không ai cản đệ đâu, đệ cứ đi thẳng ra cửa là được. Nhưng cho dù đi một trăm lần đệ cũng không ra khỏi cửa được.” Hải Thanh Mạc gắp một hạt đậu lên.
Sau đó ném lên không trung, nghểnh đầu đón lấy rồi chậm rãi nhấm nháp.
Hải Thanh Thiên nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Vì hắn là đệ tử duy nhất của Sở Sơn Cô trong Lục Thánh, lúc đó nếu không có hắn thì mấy lão già ở Lương Ngọc đại hội còn chẳng mở được Thiên Môn trận. Trong phủ của trận pháp sư lợi hại như vậy mà không có trận pháp huyền ảo nào chắc? Đừng uổng phí tâm tư, không ra ngoài cửa được đâu!”
“Vậy sao tiểu sư huynh còn nhất quyết muốn tới đây?” Lý Đào Hoa nghi hoặc nói.
“Thứ nhất, thật ra hôm qua chúng ta không đồng ý tới thì hắn cũng bắt chúng ta tới, chủ động còn đỡ bị hắn sỉ nhục một hồi. Thứ hai, thật ra tới đây là lựa chọn tốt nhất chúng ta.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.
“Vì sao lại là lựa chọn tốt nhất?” Hải Thanh Thiên hỏi.
Lý Đào Hoa bất đắc dĩ nói: “Vì sao cứ một hỏi một đáp như vậy, tiểu sư huynh, ngươi không thể nói hết được à?”
“Đừng nói vậy, đừng nói vậy, nhị ca rất hưởng thụ cảm giác này.” Hải Thanh Thiên ngăn cô lại rồi nói: “Nhị ca mau nói đi, vì sao đây lại là lựa chọn tốt nhất?”
Hải Thanh Mạc rung đùi đắc ý nói: “Do thân phận của ta nên trong Thần Đô thành này chắc chắn có người muốn giết ta, có người muốn bắt ta, còn với cảnh giới của chúng ta, trong Thần Đô thành cao thủ khắp chốn này không có Hồng Niệm cô nương thì chúng ta chỉ có thể để mặc cho người khác xâu xé. Cho nên ở bên vị hoàng trưởng tôn này là lựa chọn tốt nhất. Còn về phía hắn, hắn sẽ không giết chúng ta.”
“Sau đó thì sao?” Hải Thanh Thiên lại hỏi.
“Đợi.” Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng gõ bàn: “Đợi Hồng Niệm cô nương tỉnh lại.”
“Sau nữa thì sao...” Hải Thanh Thiên vẫn cổ động nhị ca mình, tiếp tục hỏi.
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Xem xem cô ấy có kế hoạch gì.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑