Chương 132: Ý nghĩa của màu đỏ
Chương 132: Ý nghĩa của màu đỏ
Chương 132: Ý nghĩa của màu đỏ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sau khi Ngọa Hổ đưa Hồng Niệm đi khỏi, trên con đường bên phía Hải Thanh Mạc chỉ còn hai người Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa, gã đột nhiên có cảm giác rất hoang mang. Lúc trước bọn họ tới Thần Đô thành là để cứu chữa cho Hồng Niệm cô nương, giờ phút này Hồng Niệm cô nương đã được người khác đưa đi, còn không đưa bọn họ theo, có lẽ giờ phút này bọn họ nên tìm một quán trọ ở tạm? Nhưng rõ ràng mình là một hoàng tử, tuy thân phận không được thừa nhận, nhưng ai cũng nói gã đi vào Thần Đô thành là chuyện rất nguy hiểm cơ mà? Gã nhìn thoáng qua Hải Thanh Thiên bên cạnh, Hải Thanh Thiên cũng nhìn lại gã với vẻ mặt vô tội.
Từ nhỏ đến lớn tam đệ này luôn đi theo làm tùy tùng cho nhị ca, đương nhiên bước tiếp theo phải làm gì cũng nghe lời nhị ca là gã.
Hải Thanh Mạc nhìn qua Lý Đào Hoa, vẻ mặt của Lý Đào Hoa còn hoang mang hơn gã. Gã đột nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên Lý Đào Hoa rời khỏi thôn xóm nho nhỏ kia, bây giờ lại đang đứng trong Thần Đô thành phồn hoa nhất Nam Dạ, đương nhiên cũng không biết nên đi đâu.
Chu Hi khẽ ho khan một tiếng: “Nếu ngươi tới ở quán trọ, tối nay sẽ có rất nhiều người tới bái kiến ngươi.”
Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng trong thành, vẫn hỗn loạn như trước nhưng dường như Chu Hi bố trí trận pháp kỳ lạ gì đó, khi mọi người bỏ chạy đều cố tình tránh khỏi bọn họ. Gã hỏi Chu Hi: “Rốt cuộc trong thành đã xảy ra chuyện gì?”
“Mộc Vương phủ định mưu phản, nhưng không cần lo lắng, đã bị ta dẹp loạn rồi. Phụ vương của ta, à không đúng, phụ vương của chúng ta, Vĩnh Vương điện hạ vừa dẫn binh vào cung bảo vệ chu toàn cho bệ hạ.” Chu Hi trả lời.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, nhíu mày nói: “Định thay đổi triều đại à?”
“To gan.” Chu Hi ra vẻ nghiêm túc mắng: “Thế nào là thay đổi triều đại, đời đời kiếp kiếp vẫn là họ Chu ta! À không đúng, là họ Chu chúng ta!”
“Chu Thanh Mạc?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Ta từ chối cái tên này.”
“Ngươi có thể từ chối cái tên đó.” Chu Hi xoay người cười nói: “Nhưng ngươi không thể từ chối dòng họ này. Theo ta về phủ thôi.”
Lý Đào Hoa đi tới hỏi: “Phải đi theo hắn thật à?”
Hải Thanh Mạc nhìn xung quanh một hồi, thở dài nói: “Hình như chẳng có cách nào khác.”
Hải Thanh Thiên lắc đầu nói: “Không thể theo hắn được!”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Ồ? Lão tam, đệ nói ta nghe xem vì sao không thể theo hắn?”
“Người này nhìn là biết không phải loại tốt lành gì rồi!” Hải Thanh Thiên lắc đầu nói: “Trực giác nói với đệ tốt nhất nên cách xa hắn một chút!”
“Không cần trực giác của đệ!” Hải Thanh Mạc chậm rãi bước theo: “Đúng là nên cách xa hắn một chút. Nhưng đệ đã từng nghe câu này chưa - nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đại nội, Tư Lễ giám.
Ngọa Hổ đặt Hồng Niệm lên cạnh giường, tiếp đó cúi đầu quan sát một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Nếu biết hậu nhân Thánh nữ kia là loại rác rưởi như vậy, lúc trước không nên đồng ý cho ngươi rời khỏi Thần Đô.”
Vừa dứt lời, một nam nhân mặc mãng bào đi vào, so với Ngọa Hổ ăn mặc tùy tiện, hắn mới giống tổng quản thật sự trong thập nhị tổng quản, hắn nhìn thoáng qua Hồng Niệm, khẽ nhíu mày: “Hồng Niệm bị thương?”
“Cưỡng ép phát động Ngân Phát Tam Thiên Trượng, chỉ có sư phụ mới cứu được nó, bên phía sư phụ thế nào rồi?” Ngọa Hổ hỏi.
Nam nhân mặc mãng bào hạ giọng nói: “Chuyện bên kia kết thúc ra sao cũng đã là định số. chẳng qua cần chờ thêm một ít thời gian.”
“Đúng vậy. Hoàng trưởng tôn ra tay khống chế thương thế của Hồng Niệm, nhiều nhất qua tối nay thì sư phụ cũng sẽ trở về.” Ngọa Hổ âm u nói.
“Đợi đã, Hồng Niệm trở về, thế người ra nó ra ngoài tìm thì sao!” Nam nhân mặc mãng bào đột nhiên phản ứng lại.
Ngọa Hổ xua tay nói: “Một tên rác rưởi mà thôi, có gì đáng chú ý. Hắn cũng vào Thần Đô thành, ta vứt hắn lại ở đó!”
“Làm bừa!” Nam nhân mặc mãng bào gầm lên: “Đấy mà là rác rưởi à!”
“Không phải rác rưởi thì là gì?” Ngọa Hổ hỏi ngược lại: “Chừng đó tuổi mà mới là Tiêu Dao cảnh, đừng nói so với hoàng trưởng tôn, thậm chí hắn còn không phải đối thủ của Hồng Niệm.”
“Bất luận cảnh giới của hắn ra sao hắn cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời Vĩnh Vương điện hạ! Hôm nay là ngày nào! Mộc Vương phủ mưu phản, Vĩnh Vương dẹp loạn, mà tới mai chắc chắn thiên hạ sẽ đổi chủ. Trong thời điểm này mà ngươi vứt một người quan trọng như vậy trên đường cái Thần Đô thành? Nếu bị ai đó có ý đồ bắt mất, ngươi có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?” Nam nhân mặc mãng bào chất vấn.
“Lão tam, đừng có dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.” Ngọa Hổ âm u nói.
Nam nhân mặc mãng bào sửng sốt, vội vàng cúi đầu nói: “Đại ca, là ta lỡ lời.”
“Yên tâm đi, lúc ấy người có tâm tư nhất trong Thần Đô thành cũng ở bên cạnh bọn chúng.” Ngọa Hổ cười lạnh một tiếng: “Hắn sẽ thu dọn cục diện.”
“Ai?” Nam nhân mặc mãng bào suy nghĩ một hồi rồi trợn mắt kinh ngạc: “Hoàng trưởng tôn Chu Hi!”
Ngọa Hổ gật đầu nói: “Không sai. Ta không mang tên ấy đi vì ta biết cho dù ta muốn mang đi, Chu Hi cũng sẽ ngăn cản.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lúc này đám người Hải Thanh Mạc đang bước vào một gian nhà xa hoa, tấm biển bên ngoài gian nhà không có chữ nào, chứng tỏ gian nhà này không phải phủ trạch của quan gia mà chỉ là một căn nhà riêng của Chu Hi. Lý Đào Hoa đi theo Chu Hi, nhìn khắp nơi một lượt rồi cảm khái nói: “Đúng là một khu nhà đỏ rực.”
Nếu phải nhận xét, khu nhà này thật sự rất đỏ.
Cho dù là tường quanh sân, nóc nhà hay là hoa cỏ cây cối trong phủ, thậm chí bất cứ hòn giả thạch nào bên đường cũng là màu đỏ ửng. Còn Chu Hi có vẻ rất hài lòng với màu đỏ ngông nghênh bắt mắt này, cao giọng đáp lời: “Không sai.”
“Sao ngươi thích màu đỏ như vậy?” Lý Đào Hoa hỏi.
Chu Hi cười nói: “Hỏi rất hay! Vì ta họ Chu, chu cũng là đỏ. Mà ta tên Hỉ, hỉ cũng là đỏ! Còn đỏ là màu sắc khí phách nhất thế gian này. Chu Hi ta phải là màu đỏ bắt mắt nhất trên thế giới!”
Khóe miệng Lý Đào Hoa giật giật: “Có phải ngươi đọc nhiều tiểu thuyết thoại bản quá không?”
Hải Thanh Mạc cũng cười phá lên: “Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Ta chỉ hỏi ngươi một câu!”
“Câu gì?” Chu Hi nghi hoặc nói.
“Ngươi có thể đừng nhuộm nước suối trong phủ của mình thành màu đỏ không, nhìn như máu chảy vậy... thật quá ghê tởm.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Sắc mặt Chu Hi cứng đờ, sau đó phất tay nói: “Không được.”
“Được rồi. Bây giờ ta mệt rồi, có thể tìm cho ta cái giường ngủ lại không?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
Chu Hi im lặng một hồi lâu, cuối cùng hừ lạnh nói: “Đi thôi.”
Một lát sau, Hải Thanh Mạc nằm trên cái giường lớn sơn màu đỏ, rèm đỏ phủ xung quanh, chăn đệm cũng màu đỏ. gã cảm khái với Hải Thanh Thiên ở phòng bên cạnh: “Tam đệ, sao ta cứ cảm thấy hôm nay như ngày đại hỉ của mình vậy?”
“Nhị ca, đầu óc vị đại ca ruột thịt của huynh có vấn đề thì phải, hay là chúng ta bỏ trốn đi.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑