Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131: Một Lời Hứa

Chương 131: Một lời hứa Chương 131: Một lời hứa

Chương 131: Một lời hứa

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Chu Hi quay đầu, nhẹ nhàng giơ tay, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Hồng Niệm đột nhiên phát sáng. Ngọa Hổ trừng mắt một cái, ánh sáng trên nhẫn lập tức ảm đạm. Giọng nói của hắn còn mang vẻ tức giận: “Hoàng trưởng tôn điện hạ, đừng có thử giới hạn chịu đựng của thập nhị tổng quản chúng ta.”

“Ồ, thập nhị tổng quản hành sự tàn nhẫn nhất trong Thần Đô thành mà cũng có giới hạn à?” Chu Hi nói một câu chế nhạo.

Ngọa Hổ cười lạnh nói: “Hồng Niệm có mười một nghĩa huynh, một nghĩa phụ, giới hạn của cả mười hai người chúng ta giống nhau. Tiểu Hồng Niệm chính là giới hạn đó.”

Hải Thanh Mạc đứng bên dưới nghe thấy câu này cuối cùng gương mặt cũng nở nụ cười thoải mái: “Xem ra mấy vị nghĩa huynh của Hồng Niệm cô nương vẫn đáng tin cậy.”

“Ngươi chính là Hải Thanh Mạc?” Ngọa Hổ cúi đầu nhìn về phía gã.

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao lại yếu như vậy?” Ngọa Hổ lại ngáp một cái.

Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Đương nhiên là vì một số nguyên nhân khác...”

“Lúc Tiểu Hồng Niệm nói nó muốn chọn ngươi, ta vốn không đồng ý. Tuy thân phận của ngươi rất đặc biệt nhưng dù sao ngươi cũng không hề có căn cơ trong Thần Đô thành, muốn thực hiện ý tưởng của nó là quá khó khăn. Nhưng có thế nào ta cũng không tưởng tượng nổi, không những thế lực của ngươi không đạt tới mức mong đợi của ta mà ngay cả cảnh giới cũng kém như vậy.” Giọng điệu Ngọa Hổ đầy vẻ khinh thường.

Hải Thanh Thiên nghe đối phương nói về nhị ca mình như vậy đã hơi tức giận, hắn đặt tay lên trường kiếm, trợn mắt nhìn về phía đối phương. Hải Thanh Mạc lại hoàn toàn không xấu hổ hay phẫn nộ gì, chỉ cười nói: “Tốt xấu gì ta cũng là Tiêu Dao cảnh, cũng coi là người trên núi, chẳng lẽ không lọt mắt ngài ư?”

“Hừ, Tiêu Dao cảnh? Trong Thần Đô thành này chẳng khác nào chó hoang.” Ngọa Hổ bĩu môi tiếp đó cúi đầu nhìn qua Hồng Niệm trong lòng mình: “Sao nó lại bị thương?”

“Trong Vạn Kiếm sơn, Hồng Niệm cô nương bảo vệ ta nên bị hút vào Thái Sơ chi cảnh, trong đó lại cưỡng ép vận dụng Ngân Phát Tam Thiên Trượng bị phản ngược lại. May là Nam Thất Thần tiền bối của Thái Ất phái tương trợ, miễn cưỡng kiềm chế thương thế của Hồng Niệm. Nhưng Nam Thất Thần còn nói mùng một tháng mười là ngày cuối cùng!” Hải Thanh Mạc trả lời.

Nghe nghe vậy cau mày: “Thế thì chỉ có sư phụ mới chữa được cho nó.”

Chu Hi cười nói: “Nhưng bây giờ Cửu Thiên Tuế đang ở trong cung, làm một đại sự cực kỳ quan trọng.”

Ngọa Hổ không phản bác lời Chu Hi, vì hắn biết chuyện đại sự trong miệng Chu Hi lớn tới mức nào. Hắn không thể tới quấy rầy nghĩa phụ vào lúc này được. Nhưng rốt cuộc đến bao giờ đại sự kia mới hạ bức rèm, thế thì không ai biết được. Hắn im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi có cách gì không?’

Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn trong tay mình, cười nói: “Đương nhiên.”

“Thế ngươi cứu nó đi.” Ngọa Hổ điểm mũi chân nhảy tới, ôm Hồng Niệm hạ xuống trước mặt Chu Hi.

Chu Hi lộ vẻ kinh ngạc: “Công công đang ra lệnh cho ta?”

“Đoạn Tình không dám, chỉ là thỉnh cầu.” Nhưng ánh mắt Ngọa Hổ nào có chút thỉnh cầu, chỉ có sát khí.

Chu Hi nhẹ nhàng vung hai tay áo: “Ta có một điều kiện.”

“Ta nhổ vào!” Hải Thanh Mạc lao tới tức giận mắng chửi: “Cái tên khốn nhà ngươi luôn miệng nói yêu Hồng Niệm cô nương của chúng ta tới chết đi sống lại cơ mà? Ngươi luôn ra vẻ không phải cô ấy thì không chịu cưới cơ mà? Sao tới lúc người trong lòng sắp chết trước mắt ngươi rồi, cần ngươi ra tay giúp đỡ thì ngươi lại đứng đó ra điều kiện?”

“Tên khốn nhà ngươi?” Chu Hi nhẹ nhàng vươn ngón tay búng lên mi tâm Hải Thanh Mạc, đánh bay gã ra ngoài, phải nhờ Hải Thanh Thiên tung người lao tới mới miễn cưỡng đỡ được gã.

Hải Thanh Thiên cả giận nói: “Ngươi làm gì nhị ca ta?”

Chu Hi hơi ngẩng đầu lên: “Ngươi gọi hắn là nhị ca? Nhưng ngươi có biết không, nếu tính rõ ra hắn mới nên gọi ta là đại ca!”

Hải Thanh Mạc cười lạnh: “Ta chỉ có một đại ca, huynh ấy ở Lan Lăng thành, thích đọc sách, tính khí không tốt.”

“Nhị ca, đại ca chỉ không tốt tính với mình huynh thôi, huynh ấy rất nho nhã.” Tuy lúc này tình thế đang rất căng thẳng nhưng Hải Thanh Thiên vẫn không quên sửa lại.

Ngọa Hổ trầm giọng nói: “Hoàng trưởng tôn điện hạ, ngươi muốn điều kiện gì?”

“Đương nhiên là muốn nàng ấy gả cho ta.” Chu Hi chỉ vào Hồng Niệm trong lòng Ngọa Hổ.

Ngọa Hổ sửng sốt, bọn họ đã từng nghe chuyện vị hoàng trưởng tôn này có ý với Hồng Niệm, nhưng không ngờ hắn lại nói toạc ra ngay giữa đường. Hắn kinh ngạc không phải vì tình yêu kiên định của Chu Hi, xưa nay vị hoàng trưởng tôn điện hạ này luôn hành động quái đản, có làm một số chuyện thái quá cũng dễ hiểu thôi. Hắn kinh ngạc là vì không ngờ Chu Hi dám vạch trần thân phận nữ nhân của Hồng Niệm. Tuy rất có khả năng trong ngày hôm nay chủ nhân hoàng cung sẽ đổi chủ, nhưng đây vẫn là phạm húy. Ngọa Hổ trầm giọng nói: “Điện hạ nói đùa rồi, Hồng Niệm là nghĩa đệ của chúng ta. Tuy tịnh thân nhưng vẫn là nam nhân, lấy đâu ra chuyện gả cưới?”

“Vớ vẩn!” Chu Hi quát khẽ một tiếng, tung người lao tới xuất chưởng với Ngọa Hổ.

Ngọa Hổ nhanh chóng lùi lại một bước, nhẹ nhàng hất tay về phía sau, giao Hồng Niệm trong lòng vào tay Hải Thanh Mạc, tiếp đó giơ tay tiếp chường của Chu Hi. hai người đồng thời lui lại ba bước.

Chu Hi cười nói: “Không hổ là tổng quản Tư Lễ, quả nhiên thực lực bất phàm.”

Ngọa Hổ cũng thoáng kinh ngạc: “Xem ra hoàng trưởng tôn điện hạ không chỉ tu luyện trận pháp, trong chưởng vừa rồi có giấu kiếm khí.”

“Không tệ.” Chu Hi gật đầu: “Nghe nói kiếm thuật của tổng quản rất cao minh?”

Ngọa Hổ vỗ chuôi kiếm bên hông: “Trong tình hình hiện tại, hoàng trưởng tôn điện hạ lại muốn thử kiếm với ta?”

“Đúng là không ổn.” Chu Hi nhẹ nhàng phất ống tay áo: “Thế ta đi đây.”

“Đợi đã!” Hải Thanh Mạc quát lớn một tiếng.

Chu Hi nghiêng đầu sang: “Sao nào?”

“Ngươi muốn cưới Hồng Niệm cô nương, không phải không được.” Hải Thanh Mạc âm u nói.

Lý Đào Hoa đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, hạ giọng nói: “Tiểu sư huynh, ngươi đừng nói bậy.”

Ngọa Hổ trừng mắt nhìn hắn, tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Chu Hi lạnh nhạt mỉm cười, không nói gì cả, đợi Hải Thanh Mạc tiếp tục mở miệng.

Hải Thanh Mạc tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta không thể quyết định chuyện này thay cô ấy được. Hay là thế này đi, ngươi cứu sống cô ấy trước rồi lại hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không?”

“Nếu cô ta vẫn không đồng ý thì sao?” Chu Hi hỏi.

Hải Thanh Mạc nhú vai: “Đó là tự cô ấy không biết điều, ta khuyên cô ấy giúp ngươi.”

“Ta tin.” Chu Hi điểm mũi chân lao tới trước mặt Hải Thanh Mạc, sau đó giơ ngón tay điểm hờ lên trước ngực Hồng Niệm.

Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Ngươi đáp ứng hả?”

“Không. Ta đổi ý.” Chu Hi nhướn mày nói: “Ta thay đổi điều kiện.”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Đổi thành gì?”

“Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ cứu cô ta.” Chu Hi trả lời.

“Chuyện gì?” Hải Thanh Mạc nói, sau đó lại xua tay: “Thế thì bất cứ chuyện gì cũng được.”

“Chuyện táng tận thiên lương cũng được?” Chu Hi hỏi thử.

“Không thành vấn đề!” Hải Thanh Mạc lập tức đáp ứng.

Hải Thanh Thiên ở đằng sau cười thầm, xem ra vị đại ca này không hiểu Hải Thanh Mạc bằng đại ca ở Lan Lăng thành. Cái tên phá của ở Lan Lăng thành nổi tiếng là vô lại. Tức là nếu gã cam tâm tình nguyện đưa ra lời hứa, thế thì chắc chắn sẽ như chém đinh chặt sắt, nhưng nếu bị ép phải hứa, thế thì nói xong là vứt sau đầu.

“Được rồi.” Chu Hi thu tay, một ánh đỏ nhàn nhạt bao phủ trước ngực Hồng Niệm.

Ngọa Hổ hạ giọng nói: “Phong Nguyệt huyết trận.”

“Có trận pháp này, ít nhất sẽ giữ mạng cho cô ta thêm ba ngày.” Chu Hi dùng trận pháp xong, dường như cảm thấy mệt mỏi nên ngáp một cái: “Đưa cô ta về Thập Nhị giám đi.”

“Biết rồi.” Ngọa Hổ xoay người đi qua bên cạnh Hải Thanh Mạc, Hồng Niệm lại trở về trong lòng hắn. “Ngươi tên Hải Thanh Mạc đúng không, tạm thời ngươi còn chưa nhận được thân phận hoàng tử cho nên ta chỉ có thể gọi thẳng tên ngươi. Mời ngươi nhớ kỹ một chuyện, Hồng Niệm là Hồng Niệm, không có Hồng Niệm cô nương gì cả, đã nhớ chưa?”

“Biết rồi.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.

“Vậy xin cáo từ.” Ngọa Hổ tung người nhảy lên rồi biến mất trước mắt bọn họ.

Hải Thanh Mạc chớp chớp mắt, tiếp đó nhìn Lý Đào Hoa và Hải Thanh Thiên bên cạnh một cái, đột nhiên bước lên trước vài bước, cất cao giọng nói: “Vị công công này! Sao lại bỏ ta lại? Ta đi đâu tìm các ngươi?”

Chu Hi âm u nói: “Thập Nhị giám được bố trí trong hoàng cung, với thân phận của ngươi hiện giờ, đương nhiên không thể bước vào trong đó.”

Hải Thanh Mạc hoang mang: “Thế ta đi dâu?”

“Hay là tới phủ của ta nhé?” Chu Hi nhướn mày hỏi.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment