Chương 130: Biến cố ở Thần Đô
Chương 130: Biến cố ở Thần Đô
Chương 130: Biến cố ở Thần Đô
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Mùng một tháng mười, tiết Hàn Y.
Đốt vàng mã, tế tổ tiên.
Thiên tử tế thần, ngày đông sắp tới.
Nhưng trong ngày này, ở Thần Đô lại nổi lên một vụ hỏa hoạn rất lớn. Cháy ở thành bắc, Mộc Vương phủ.
Chu Hi mặc áo đỏ đứng trước Mộc Vương phủ, gương mặt mang nụ cười hài hước, hắn giơ tay vuốt ve hàng mi của mình, nói đầy ẩn ý nói: “Từ khi ta thấy hắn lần đầu, ta đã muốn phóng hỏa đốt vương phủ này, tới hôm nay cũng coi là thỏa ước nguyện.”
Trong hoàng cung Khải Tường Đế hơi thở thoi thóp nằm trên giường bệnh nhìn Vĩnh Vương quỳ lạy dưới đất, cười khổ nói: “Vũ Nhi à, cuối cùng ngươi vẫn phải đi tới bước này.”
Vĩnh Vương cúi đầu nói: “Hài nhi bất hiếu, nhưng nếu hài nhi không động thủ, người chết sẽ là hài nhi.”
“Ngươi thật sự rất muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này à?” Khải Tường Đế ho mạnh mấy cái rồi hỏi.
Vĩnh Vương im lặng một hồi rồi lắc đầu nói: “Thứ cho nhi thần nói thẳng, nhi thần không thích ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn ngồi lên ngai hoàng đế. Nhưng nếu nhi thần không đoạt được nó, nhi thần sẽ mất rất nhiều thứ. Nhi thần không muốn mất đi những thứ đó.”
“Ta hiểu rồi.” Khải Tường Đế đột nhiên nở nụ cười, tuy trong nụ cười đầy vẻ chua xót. “Vũ Nhi, ngươi đang trả thù phụ hoàng! Ngươi đang trách khi đó ta cưỡng ép tách ngươi và Thánh nữ Bắc Thần, cho nên bây giờ ngươi mới làm như vậy?”
“Sinh ra trong nhà đế vương, có một số việc vốn không thể tránh được.” Vĩnh Vương cúi đầu nói: “Nhi thần hiểu lựa chọn của phụ hoàng, còn giờ phút này nhị thần chỉ đưa ra lựa chọn.”
“Cầm lấy đi.” Khẽ thở dài lấy từ bên cạnh ra một cái bọc bằng tơ màu vàng.
Hai mắt Vĩnh Vương sáng lên, đây là ngọc tỷ truyền quốc của Nam Dạ. Nam Dạ quốc truyền thừa mấy ngàn năm, trong quá trình này cũng có vài lần xảy ra hỗn loạn, nhưng chỉ có một điều không đổi, đó là người cầm ngọc tỷ truyền quốc trên tay mới thật sự là người được thiên mệnh lựa chọn. Tuy hôm nay hắn khởi xướng binh biến, đã giết sạch toàn bộ Mộc Vương phủ, thậm chí dẫn binh vào hoàng cung, trong số binh sĩ còn ẩn giấu vài chục người tu hành Tiêu Dao cảnh, nhưng Khải Tường Đế vẫn cầm ngọc tỷ truyền quốc trên tay; cho nên hắn lựa chọn quỳ lạy dưới đất, nghe khẽ thở dài nói những lời vô nghĩa mà hắn vốn chẳng muốn nghe.
Bên mép giường của Khải Tường Đế là một nam nhân trung niên mái tóc trắng xóa thân hình gầy gò. Gương mặt hắn cực kỳ trắng trẻo, còn kẻ lông mày tạo thành vẻ quyến rũ quái dị, nhưng thi thoảng khi hắn nhướn mày ánh mắt toát ra đôi chút sát khí lại khiến người ta không rét mà run. Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, đầu tiên nhìn thoáng qua Vĩnh Vương, tiếp đó lại nhìn ngọc tỷ trên tay Khải Tường Đế.
“Đoạn Ngôn, cầm lấy, đưa tới cho vị chủ nhân mới của ngươi.” Khải Tường Đế trầm giọng nói.
Đoạn Ngôn nghiêng người hành lễ, tiếp đó nhận lấy ngọc tỷ truyền quốc trong tay Khải Tường Đế, đưa tới trước mặt Vĩnh Vương, giọng nói the thé vang lên: “Phụng lệnh hoàng đế, truyền ngọc tỷ cho Vĩnh Vương - Chu Đình Vũ!”
Còn lúc này trong Thần Đô đã cực kỳ hỗn loạn, người người chạy khỏi Thần Đô thành như chạy nạn. Xung quanh cửa thành có người tu hành cảnh giới cao nấp trong bóng tối, thường đột ngột hiện thân, đoạt thủ cấp rồi lại biến mất.
Những người này đều do Vĩnh Vương phủ bố trí, còn người bị giết đều là dư nghiệt chạy ra khỏi Mộc Vương phủ. Nhưng bá tánh bình dân nào biết chuyện này, bọn họ chỉ biết Thần Đô thành có binh biến, giờ phút này chỉ có chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng càng ngày càng nhiều người muốn rời thành, cũng tạo thành hỗn loạn càng lớn, người người té ngã, kêu rên, sau đó bị đám ngựa phóng qua giẫm thành thịt nát.
Nhưng ngay lúc này lại có một chiếc xe đứng ngoài cửa chờ vào thành. Cầm roi là một thiếu niên thân hình cường tráng, hai mắt sáng rực trong trẻo. Hắn nhìn tình cảnh trước mắt, khẽ nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”
Đương nhiên người này là Hải Thanh Thiên, sau khi rời khỏi Vạn Kiếm sơn là bọn họ lên đường đi thẳng tới Nam Dạ quốc, dọc đường vẫn luôn ngự kiếm phi hành nhưng khi tới phạm vi trăm dặm xung quanh Thần Đô, căn cứ theo quốc pháp của Nam Dạ, nghiêm cấm bất cứ người tu hành nào tùy tiện ngự kiếm bay lên không. Cho nên bọn họ đổi sang một con Thần Phong câu, không ngừng tăng tốc, cuối cùng mùng một tháng mười là tới Thần Đô thành. Theo lời vị phó chưởng môn Thái Ất phái Nam Thất Thần, một khi qua ngày này là niệm lực trong cơ thể Hồng Niệm sẽ sụp đổ hoàn toàn, cho dù là Lục Thánh đích thân ra mặt cũng không thể cứu được cô.
Hải Thanh Mạc nghe bên ngoài có âm thanh ồn ào náo động, lại nghe Hải Thanh Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm, bèn hỏi: “Làm sao thế?”
Hải Thanh Thiên xuống khỏi xe ngựa, tung người nhảy lên trời cao, quan sát cảnh tượng Thần Đô thành rồi trở lại xe ngựa. Hắn trầm giọng nói: “Hình như Thần Đô thành có đại sự gì rồi, hay là chúng ta...”
“Không được, chúng ta phải vào thành trong hôm nay.” Hải Thanh Mạc cõng Hồng Niệm xuống khỏi xe ngựa, gã nhìn cảnh tượng trước mặt, tiếp đó điểm mũi chân lao nhanh về phía trước.
Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa vừa xuống xe liếc mắt nhìn nhau, đi theo hai bên trái phải bảo vệ Hải Thanh Mạc, chạy vào Thần Đô thành.
Trước Mộc Vương phủ, Chu Hi đặt một chiếc ghế màu đỏ thắm, ngồi luôn xuống. Hắn vắt chéo chân ngâm nga điệu nhạc, có vẻ cực kỳ khoan khoái nhìn Mộc Vương phủ bị đốt thành tro tàn. Hắn vốn là người như vậy, khi đắc ý là thể hiện tới tận cùng, đắc ý tới mức bản thân không kiềm chế nổi. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy ngoài cửa thành có luồng khí tức quen thuộc. Đầu tiên hắn khẽ nhíu mày, tiếp đó mỉm cười: “Thú vị đây.”
Chu Linh bên cạnh hỏi: “Điện hạ, sao vậy?’
“Có thứ càng thú vị tới, bây giờ chuyện ở nơi này cũng nhàm chán dần rồi, Chu Linh, ngươi tự trông đi, ta đi đây.” Nói xong Chu Hi ngáp một cái rồi xoay người bước tới một bước.
Một lát sau, hắn đã đứng trước cửa Thần Đô thành.
Hải Thanh Mạc vừa bế Hồng Niệm vào thành, đang định lao tới hoàng thành lại thấy đột nhiên có một bộ áo đỏ ngăn trước mặt mình. Gã vội vàng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thấy Chu Hi.
Chu Hi giơ tay vuốt vết sẹo trên mi tâm Hải Thanh Mạc, vốn dĩ nơi đó có một điểm chu sa, ẩn chứa lực lượng Hồng Nhan kiếm. Nhưng hôm nay Hồng Nhan kiếm đã bị Quân Cửu lấy đi, nơi này chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt. Hắn khẽ thở dài: “Vốn dĩ ta luôn cảm thấy đệ đệ của mình tướng mạo bình thường, không có điểm gì giống hậu nhân Thánh nữ, được cái có điểm chu sa này cho có chút linh khí. Khổ nỗi bây giờ tới điểm chu sa cũng chẳng còn.”
“Cút ngay!” Hải Thanh Thiên gầm lên, xuất kiếm với Chu Hi.
Chu Hi nhẹ nhàng vươn tay phải, lắc nhẹ cái vòng ngọc trên tay, hóa giải kiếm khí của Hải Thanh Thiên thành hư vô. Hắn lùi lại vài bước rồi cười nói: “Kim Cương kiếm khí, ngươi là Hải Thanh Thiên?”
Hải Thanh Thiên nhíu mày nói: “Sao ngươi nhận ra ta?”
“Ta còn nhận ra sư phụ ngươi nữa cơ.” Chu Hi khẽ mỉm cười rồi lại nhìn Hồng Niệm trong lòng Hải Thanh Mạc, âm u nói: “Sao ngươi lại ôm thê tử chưa qua cửa của ta?”
“Thê tử gì?” Hải Thanh Mạc không hiểu.
“Tay cô ấy đeo chiếc nhẫn hồng ngọc mà ta tặng, đó là vật đính ước giữa ta và cô ấy. Một khi đeo lên, cô ấy là thê tử chưa qua cửa của ta.” Chu Hi điềm nhiên mỉm cười.
“Cô ấy sắp chết rồi!” Hải Thanh Mạc vội vàng nói.
Chu Hi gật đầu: “Thế thì là thê tử chưa qua cửa sắp chết của ta. Giờ phút này ngươi càng phải giao cho ta.”
Lý Đào Hoa rút kiếm lao tới: “Không cần nhiều lời với hắn.’
“Thú vị, kẻ kiếm thuật yếu nhất trong nhóm lại là người đầu tiên muốn động thủ?” Chu Hi liếc mắt nhìn cô một cái: “Đám người các ngươi đúng là kẻ sau thú vị hơn người trước.”
“Hoàng trưởng tôn điện hạ cũng rất thú vị, phụ vương ngươi đang ép vua thoái vị còn ngươi lại ở đây nghĩ tới chuyện cưới vợ.” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên bên phải bọn họ, mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện một người nằm nghiêng trên mái hiên bên cạnh, ngáp ngắn ngáp dài.
“Ngươi là?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
“Ngọa Hổ.” Khi hai chữ này vang lên, Hồng Niệm trong tay Hải Thanh Mạc đã biến mất, còn người trên mái hiên vẫn ở yên tại chỗ, chẳng qua trong lòng có thêm Hồng Niệm.
“Ngươi muốn làm gì?” Hải Thanh Thiên vung kiếm lên nói.
“Không sao đâu.” Hải Thanh Mạc giơ tay ngăn cản: “Đây là sư huynh của Hồng Niệm Ngươi, đại thái giám thứ hai trong Thần Đô thành, Ngọa Hổ.”
Ngọa Hổ vốn đang định ngáp, khổ nỗi mới ngáp được một nửa thì bị mấy lời của Hải Thanh Mạc làm cho nghẹn cả họng. Hắn khẽ thở dài: “Ngươi có biết không, trước thái giám không được thêm chữ đại?”