Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Đã Thấy Núi

Chương 129: Đã thấy núi Chương 129: Đã thấy núi

Chương 129: Đã thấy núi

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Sau khi Quân Cửu đi khỏi, cuối cùng Vạn Kiếm sơn cũng bình tĩnh trở lại, mọi người trong tiên môn cũng phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại ~ trận hỗn chiến xưa nay chưa từng có cuối cùng cũng có thể hạ màn.

Vạn Ác chi môn mở rộng, Tông chủ Ma tộc thống lĩnh thất tướng quân Ma tộc xâm lấn, các tiên môn tề tụ ở Bắc Thần, Quân Cửu vừa vào Thái Thượng tu bổ lại Vạn Kiếm đại trận, cuối cùng thậm chí có cả Khán Dần Thành chủ đích thân xuất mã; lại thêm đạo sĩ vô cùng thần bí Sở Thanh Tiêu. Từng sự kiện nối tiếp nhau, còn chấn động hơn vài chục năm trước cửu kiếm Quân Kiến sơn ngăn cản đại quân Ma tộc; mà trong đó chuyện khiến bọn họ kinh ngạc nhất là cuối cùng Khán Dần Thành chủ lại tới.

Trong Lục Thánh, ngoài hai vị Thánh nhân tọa trấn Bắc Thần và Nam Dạ, bốn vị còn lại đã gần ngàn năm rồi chưa từng lộ diện ở nhân gian, càng không nói tới Khán Dần Thành chủ thần bí nhất trong số đó. Mà lần lộ diện này là do Hải Thanh Mạc của Quân Kiến sơn gọi tới.

Mọi người đưa mắt nhìn sang phía Bạch Vô Hối, lần hành động này của các tiên môn Bắc Thần là do Chính Khí minh triệu tập, tới giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, đương nhiên hành động tiếp theo cũng do Chính Khí minh ra lệnh. Bạch Vô Hối thở dài một tiếng, vừa rồi hắn đã lạnh giọng quát mắng Hải Thanh Mạc, nhưng tới cuối cùng chuyện này vẫn là do Quân Kiến sơn hi sinh mới đặt dấu chấm hết cho mối họa. Hắn chậm rãi đi tới, do dự một hồi rồi nói: “Xin lỗi, chuyện này...”

“Câm miệng.” Hải Thanh Mạc căm tức nhìn hắn một cái, hạ giọng quát.

Nam Thất Thần biết tính cách Bạch Vô Hối, sợ bọn họ phát sinh xung đột nên lập tức tung người nhảy tới ngăn giữa hai người. Hắn nhẹ nhàng xua tay với Bạch Vô Hối, sau đó lắc đầu nói: “Thôi, tạm thời cứ mặc hắn.” Nói xong Nam Thất Thần đánh mắt cho Nam Môn Thư An.

Nam Môn Thư An thu kiếm đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc: “Lời nói cuối cùng Quân Cửu sư huynh có thâm ý, ta nghĩ hắn không hoàn toàn lấy thân tế kiếm mà chỉ tạm thời biến thành một luồng kiếm khí trên bầu trời vạn kiếm này, tương lai chắc vẫn có cách.”

Mặc Vân Nhiễm ở bên cạnh gật đầu nói: “Theo ta hiểu là Quân Cửu sư huynh tạm thời trở thành Sơn chủ mới cho Vạn Kiếm sơn này, chờ đợi Sơn chủ thật sự quy vị, đến lúc đó Quân Cửu sư huynh có thể tự do trở lại.”

“Sơn chủ mới...” Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm.

Hải Thanh Thiên bầu bạn sớm chiều với vị nhị ca không có quan hệ huyết mạch này đã mười mấy năm, biết tính cách của hắn, tuy đa số thời điểm trông không tim không phổi; nhưng nếu gặp một số chuyện thương tâm thì trong thời gian dài sẽ không thoát ra được. Hắn hạ giọng nói: “Nhị ca, khi Quân Cửu sư huynh đi khỏi huynh ấy có nói Kiếm Tiên Quân Cửu, tạm biệt nhân gian. Đã là tạm biệt thì thể nào cũng có ngày trở lại.’

“Ta hiểu mà, các ngươi không cần an ủi ta. Cửu sư huynh đi rồi, là ta không ngăn cản được. Còn khi sư huynh trở lại nhân gian, ta sẽ cầm kiếm vì sư huynh!” Hải Thanh Mạc chậm rãi đi tới trước mặt Lý Đào Hoa: “Đào Hoa muội muội, muội có thấy chiêu kiếm vừa rồi không?”

Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Thấy rất rõ.”

“Có đồng ý gia nhập Quân Kiến sơn ta không?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.

Lý Đào Hoa đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hải Thanh Mạc: “Lý Đào Hoa, bái kiếm thập sư huynh.”

“Thập sư huynh đúng là khó đọc.” Hải Thanh Mạc đột nhiên mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Sau này cứ gọi ta là tiểu sư huynh đi, ta gọi muội là tiểu sư muội. Cửu sư huynh nói sau này muội là chưởng môn, Quân Kiến sơn thế hệ này đến ta và muội là ngừng, đệ tử tiếp theo thu nhận sẽ là đời sau. Cho nên cách gọi tiểu sư huynh tiểu sư muội sẽ không thay đổi.”

Lý Đào Hoa do dự nói: “Ta có thể làm chưởng môn thật à? Nhưng ta còn chưa học gì cả.”

“Đợi tới lúc kiếm pháp của muội hoàn thành đã.” Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng vung tay, thanh kiếm Lạc Cửu Thiên và Quân Cửu lưu lại bay tới tay hắn. Hắn búng nhẹ thân kiếm, đưa trường kiếm tới trước mặt Lý Đào Hoa: “Kiếm mà Quân Cửu sư huynh lưu lại, sau này thuộc về muội.”

“Đa tạ tiểu sư huynh.” Lý Đào Hoa cung kính nhận kiếm.

Hải Thanh Mạc cúi người, quay sang nói với Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, chuyện nơi đây đã xong. Tiếp theo chúng ta đi đâu? Về Lan Lăng thành hay Quân Kiến sơn? Nếu để ta nói thì nên đưa tiểu sư muội về Quân Kiến sơn trước đã.”

Nhưng Hồng Niệm vẫn nhắm chặt mắt, không trả lời.

Hải Thanh Mạc cau mày, gọi liên tục: “Hồng Niệm cô nương, Hồng Niệm cô nương.”

Hải Thanh Mạc thấy vậy vội vàng nhìn sang phía Mặc Vân Nhiễm: “Ngươi có thể giúp một chút không?”

“Sao ta lại thành đại phu?” Mặc Vân Nhiễm trợn trắng mắt lườm hắn một cái, sau đó tung người nhảy tới bên cạnh Hồng Niệm, giơ tay bắt mạch cô, lập tức biến sắc: “Sao lại thế này?”

Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Cô ấy bị thương nặng lắm à?”

Mặc Vân Nhiễm cười khổ: “Đây đâu phải bị thương nặng? Đây là sắp chết tới nơi rồi.”

“Sao lại như vậy được?” Hải Thanh Mạc quay đầu sang nhìn Nam Thất Thần.

Nam Thất Thần điểm mũi chân đi tới bên cạnh bọn họ: “Vừa rồi trong Thái Sơ chi cảnh, Hồng Niệm cô nương cưỡng ép thi triển tuyệt học của sư phụ mình Ngân Phát Tam Thiên Trượng; nhưng công pháp này đả thương kẻ địch một ngàn, tự hại tám trăm. Cô ấy chưa luyện thành công pháp này cho nên bị phản ngược lại càng mạnh.”

“Không cần nói nhiều như vậy, tiền bối chỉ cần nói cho ta phải làm sao mới cứu được cô ấy?” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi: “Tạm thời ổn định thương thế cho cô ấy đã, lão hủ bất tài, xin thử một lần.”

“Trên người ta có nhiều loại bí dược của Thánh giáo, tiền bối có thể lấy hết.” Mặc Vân Nhiễm nói.

Nam Thất Thần gật đầu: “Nếu có Thánh giáo tương trợ, ta tin sẽ ổn định được thương thế cho cô ấy.”

“Sau khi ổn định thương thế thì sao?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.

“Tới Thần Đô.” Nam Thất Thần trả lời: “Chỉ có sư phụ của cô ấy, Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn mới có thể chữa khỏi thương tích hiện giờ.”

“Thần Đô à?” Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm.

Hải Thanh Thiên nghe vậy cả kinh: “Không thể tới Thần Đô.”

Hải Thanh Mạc nhớ tới vị hoàng trưởng tôn tên là Chu Hi, lần trước bọn họ tạm biệt, Chu Hi từng nói: “Tuy bây giờ nơi đó còn rất nguy hiểm với ngươi, nhưng ta biết cuối cùng sẽ có ngày ngươi đến đó.”

Cho nên, phải tới Thần Đô. Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn Hồng Niệm, nhỏ giọng nói: “Vậy thì tới Thần Đô thôi.”

Hải Thanh Thiên vội vàng la lên: “Đại ca sẽ không đồng ý.”

“Nhưng cuối cùng ta cũng phải về, đúng không?” Hải Thanh Mạc nhún vai với Hải Thanh Thiên: “Hơn nữa, ta muốn cứu Hồng Niệm cô nương.”

Hải Thanh Thiên suy nghĩ một hồi nói: “Đệ có thể đi thay nhị ca, để đệ đưa Hồng Niệm cô nương tới Thần Đô.”

Ngay lúc này Hồng Niệm lại khó nhọc mở mắt, cô nhìn Hải Thanh Mạc một cái, há miệng thở hổn hển nhưng không cách nào nói nên lời.

“Không được vọng động.” Nam Thất Thần đặt tay lên bả vai Hồng Niệm, từ từ truyền niệm lực vào người Hồng Niệm. Sắc mặt Hồng Niệm hơi giãn ra một chút nhưng vẫn không nói được thành lời.

Hải Thanh Mạc mỉm cười với cô: “Hồng Niệm cô nương, yên tâm đi, ta sẽ tới Thần Đô cùng cô.”

~~ Hết quyển 1 ~~
Bình Luận (0)
Comment