Chương 128: Kiếm Tiên Quân Cửu, tạm biệt nhân gian
Chương 128: Kiếm Tiên Quân Cửu, tạm biệt nhân gian
Chương 128: Kiếm Tiên Quân Cửu, tạm biệt nhân gian
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Chỉ sau thời gian một nén nhang, Khán Dần Thành chủ đã trở lại trước mặt mọi người. Hắn cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc nằm dưới đất trầm giọng nói: “Bất luận là ta để lại cho mẫu thân ngươi hay mẫu thân ngươi để lại này cho ngươi, cơ hội này chỉ có một lần thôi.”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Thanh Mạc hiểu.”
“Ngươi có biết mẫu thân ngươi đi đâu không?” Khán Dần Thành chủ lại hỏi.
Hải Thanh Mạc cười khổ: “Ta còn tưởng người có thể biết đáp án trong chuyện này nhất là Thành chủ ngài. Vì theo suy đoán của ta có lẽ mẫu thân ta đã rơi xuống Hoàng Tuyền.”
“Con bé mở Quỷ Môn quan?” Khán Dần Thành chủ khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy.” Hải Thanh Mạc trả lời.
“Vậy thì là rơi vào Hoàng Tuyền, vạn kiếp bất phục.” Khán Dần Thành chủ đưa mắt nhìn xa xăm.
Hải Thanh Mạc lấy hết dũng khí hỏi: “Thành chủ có thể cứu mẫu thân ta không?”
“Ta sẽ thử xem.” Khán Dần Thành chủ chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc vừa mừng vừa sợ, gã còn tưởng vị Khán Dần Thành chủ mà mọi người đồn là tính tình lạnh nhạt sẽ từ chối thẳng thừng, không ngờ vị Thành chủ này lại đáp là “sẽ thử xem”. Gã vội vàng gật đầu: “Đa tạ Thành chủ! Đa tạ Đảo chủ!”
“Chuyện nơi đây đã xong, nhưng ta chỉ có thể cản bọn họ bây giờ thôi. Hiện tại Sơn chủ đã về cõi tiên, Vạn Ác chi môn mở rộng, Ma tộc xâm lấn Nhân giới đã là chuyện không cách nào tránh khỏi.” Khán Dần Thành chủ nói xong ngẩng đầu nhìn Quân Cửu trên không trung: “Trừ phi vị bằng hữu này luyện thành thần kiếm.”
“Còn luyện kiếm làm quái gì!” Hải Thanh Mạc cả giận nói: “Nếu Thành chủ đã tới ngăn cản bọn họ, thế thì Bạch Vô Hối! Ngươi lập tức liên hệ với minh chủ của các ngươi đi, bảo hắn liên hợp tất cả tiên môn Bắc Thần Nam Dạ gì đó, quyết chiến với đại quân Ma tộc này!”
Bạch Vô Hối sửng sốt, người này gọi thẳng tên húy của hắn đã là đại bất kính, yêu cầu phía sau lại càng quá phận. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi có biết như vậy sẽ chết mất bao nhiêu không?”
“Ta biết ngay mà. Ngươi chỉ muốn cửu sư huynh của ta chịu chết thôi!” Đứng bật dậy nhìn mọi người xung quanh: “Các ngươi chỉ muốn cửu sư huynh của ta hi sinh một mình, sau đó làm rùa đen rụt cổ mấy chục năm! Cửu sư huynh, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi!’
Quân Cửu cười nói: “Xưa nay Quân Kiến sơn luôn khác thế nhân, không có nhiều quy củ như các tiên môn khác, luôn chú ý hành động tùy tâm tùy tính. Cho nên khi mới gặp tiểu sư đệ, ta đã cảm thấy đệ nên gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta.”
Hải Thanh Mạc nghe vậy đầu tiên sửng sốt, sau đó xì một tiếng: “Nhưng ta nhớ rõ ràng là Hồng Niệm cô nương không muốn gia nhập Quân Kiến sơn cho nên huynh mới lui lại một bước chọn tới ta cơ mà.”
Quân Cửu không buồn để ý, vẫn tự nói: “Có điều, tuy Quân Kiến sơn chúng ta được coi là tiên môn ngược đời nhất thế gian, nhưng trong một chuyện lại là cổ hủ nhất. Cái gọi là Quân Kiến tức là được thấy quân tử, cho nên mỗi người gia nhập Quân Kiến sơn đều phải đi theo đạo của quân tử. Thế nào là quân tử? Không phụ bản thân, không phụ chính đạo, không phụ nhân gian. Nếu phải chết để vệ đạo, thế thì chết thôi.”
“Cổ hủ!” Hải Thanh Mạc nổi giận mắng.
“Sư phụ hi vọng tám vị sư huynh đừng cổ hủ giống mình, các sư huynh hi vọng ta không cổ hủ giống bọn họ, còn ta cũng hi vọng sau này đệ không cổ hủ như ta. Nhưng chẳng có cách nào.” Quân Cửu cười nói: “Ai bảo chúng ta chung một truyền thừa.”
Vừa dứt lời thì Tông chủ Ma tộc cũng hạ xuống trước mặt năm vị tướng quân. Cô ả nhìn Khán Dần Thành chủ một cái, khẽ thở dài: “Thực lực của Thành chủ, thâm sâu khó lường.”
“Thực lực của tông chủ không bằng Quỷ Vương.” Khán Dần Thành chủ bình tĩnh nói, nhưng lại là lời nói tru tâm.
“Nhưng dẫu sao nơi này cũng không phải Khán Dần thành. Thành chủ không bảo vệ được quá lâu.” Tông chủ Ma tộc trầm giọng nói.
“Đúng vậy, ta phải đi đây.” Khán Dần Thành chủ xoay người, giơ ngón tay điểm nhẹ lên ngực Hải Thanh Mạc một cái, chỉ thấy máu tươi không ngừng tuôn trào trước ngực chậm rãi ngưng tụ, mà miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Hải Thanh Mạc cảm thấy đau đớn trước ngực hoàn toàn biến mất, nhưng gã không hề vui vẻ mà chỉ nói: “Thành chủ, cầu xin ngài cứu cửu sư huynh của ta.”
“Có một số chuyện là số mệnh. Người tu thiên đạo còn không thể cải mệnh, huống chi ta tu quỷ đạo.” Khán Dần Thành chủ giang hai tay áo, nhẹ nhàng nói: “Cáo từ.” Nói xong thân hình hắn biến thành một bóng đen tiêu tán.
Hải Thanh Mạc thấy vậy đột nhiên vung tay lên quát khẽ: “U Đô!”
Chỉ thấy kiếm linh U Đô lập tức thối lui tới bên cạnh gã, hai người đồng thời kết thành một pháp quyết kỳ dị, một phù chú màu đen tỏa ra dưới chân họ, ép lui mọi người xung quanh.
“Ác quỷ...” Hải Thanh Mạc hít sâu một hơi.
“Dừng tay!” Quân Cửu cao giọng quát.
Hải Thanh Mạc cắn chặt răng, ngẩng đầu lên: “Cửu sư huynh!”
“Mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện.” Kiếm khí sau lưng Quân Cửu lập tức tiêu tán, Nhân Gian Tứ Kiếm lượn vài vòng quanh người hắn rồi ngưng tụ thành một thanh trường kiếm tỏa ra kim quang, hạ xuống trong tay hắn. Hắn giơ tay phất nhẹ lên thân kiếm: “Thần kiếm, đã hoàn thành!”
Hải Thanh Mạc biết cho dù mình có làm gì cũng không kịp, bất đắc dĩ buông tay xuống, cười khổ nói: “Có đáng không?”
“Năm xưa ta cũng hỏi các vị sư huynh như vậy, bọn họ nói...” Quân Cửu giơ trường kiếm trong tay lên: “Nếu làm việc chỉ hỏi có đáng không, ngày đó sao phải lên núi?” Nói xong hắn đột nhiên vung kim kiếm trong tay lên.
“Lui!” Tông chủ Ma tộc gầm lên một tiếng, tiếp đó năm tên tướng quân dẫn đại quân Ma tộc đồng thời lui lại trong Vạn Ác chi môn. Kiếm tướng quân cực kỳ không tình nguyện nhìn Lý Đào Hoa một cái, ném từ trong ống tay áo ra một thanh phi kiếm, tiếp đó cũng lui vào theo.
Chỉ có Tông chủ Ma tộc lưu lại, đôi tay kết thành một pháp quyết liên hoa, kháng cự lại chiêu kiếm của Quân Cửu, lùi liền vài chục trượng, thiếu chút nữa rơi vào trong Vạn Ác chi môn.
Quân Cửu từ trên không trung hạ xuống, hắn cầm thanh trường kiếm tỏa ra kim quang này, sau lưng cũng có chín lường kiếm quang lượn vòng theo. Trên kiếm quang có một bóng người hư ảo như hận như hiện, có thư sinh nho nhã yếu ớt, có gã ăn mày tinh thần chán nản tựa vào bên đường, có khí phách như đại tướng thống lĩnh quân đội; nhưng cho dù tướng mạo ra sao, giọng nói đều toát lên ý cười.
“Cửu sư đệ không hổ là người có kiếm thuật cao nhất trong chúng ta, chiêu kiếm này đã lên tới Thái Thượng.”
“Cửu sư đệ, năm xưa đệ nói chúng ta cổ hủ, nhưng khi bản thân ra quyết định có do dự chút nào đâu.”
Nam nhân trung niên chất phác trông như tiên sinh trong trường tư thục lên tiếng, giọng nói lộ vẻ bi thương.
“Cửu sư đệ, đệ đưa ra lựa chọn như vậy, ta rất vui mừng nhưng cũng rất đau khổ. Ta thật hy vọng đệ có thể khiến ta thất vọng một lần.”
Quân Cửu cười nói: “Nhị sư huynh, huynh vẫn nhiều lời như năm xưa.”
Trong chín ánh kiếm, có một ánh kiếm bắt mắt nhất, hư ảnh hiện ra là một ông lão râu tóc bạc phơ. Hải Thanh Mạc từng thấy bức tượng của ông trong Quân Kiến sơn, chính là chưởng môn đời trước của Quân Kiến sơn, Bạch Vân Chân Nhân. Gương mặt ông hiền từ, giọng điệu ôn hòa: “Quân Cửu, con luyện được một thanh kiếm tốt đấy, nên đặt tên cho nó thôi.”
“Thanh kiếm do Quân Kiến sơn luyện thành, tên là Kiến Quân.” Quân Cửu nâng trường kiếm lên, ảo ảnh trên chín ánh kiêu tiêu tán, lần lượt rơi vào trường kiếm. Kim quang trên trường kiếm cũng càng ngày càng cường thịnh.
Giờ phút này Hải Thanh Mạc đã lệ rơi đầy mặt: “Cửu sư huynh!”
“Đúng rồi, đệ nói vị Đào Hoa muội muội kia còn chưa quyết định gia nhập môn phái chúng ta.” Quân Cửu nghiêng đầu sang nhìn Lý Đào Hoa đang dựa người vào gốc cây.
Giờ phút này dường như bị kiếm khí kia ảnh hưởng, Lý Đào Hoa cũng chậm rãi mở mắt.
“Lý Đào Hoa, sau khi thấy kiếm này, ta tin muội sẽ không do dự nữa.” Quân Cửu mỉm cười nói với Lý Đào Hoa: “Nhưng trước khi ta xuất kiếm, hứa với ta một chuyện.”
Lý Đào Hoa vừa tỉnh lại, vẫn còn ngây ngẩn: “Chuyện gì vậy?”
Quân Cửu cười nói, Hải Thanh Mạc khóc nói.
Vừa cười vừa khóc mà hai âm thanh lại hòa vào nhau, cùng một câu nói.
“Sau khi thấy ta xuất kiếm, xin đừng yêu ta.” Quân Cửu xuất kiếm, Hoa Hồi Cửu Thế.
Tất cả lá rụng trên núi đều bị kiếm khí này nâng lên, hóa thành lá đỏ huyễn lệ bắt mắt. Những đóa hoa nở rộ cũng bay lên theo kiếm phong, một đóa hóa thành trăm đó, trăm đóa hóa thành vạn đóa, từ khắp các ngóc ngách trong Vạn Kiếm sơn, theo kiếm phong bay về phía Quân Cửu vung kiếm. Bươm bướm trong rừng bay lên, chim chóc vốn kinh hãi chạy tứ tán lại kinh ngạc trước chiêu kiếm này không nhịn được quay đầu lại.
Đúng như Hải Thanh Mạc đã từng thấy, đây là chiêu kiếm ôn nhu nhất thế giới, tựa như làn gió ấm thoảng qua, cỏ rơm bên ruộng, vầng trăng cạnh áng mây; trăng sáng không tì vết; lại tựa như đóa hoa trong làn sương, trăng treo đáy nước; còn có một hương thơm thoang thoảng lan tỏa, không biết do bản thân chiêu kiếm này mang tới hay là một ảo giác ôn nhu.
Kiếm này đánh tới, gió nhẹ thổi qua.
Lặng lẽ như lúc ban đầu, cứ như không có gì diễn ra, nhưng Tông chủ Ma tộc vốn đang đứng đó đã biến mất.
Tiếp theo đó là Vạn Ác chi môn khép lại, phát ra một âm thanh trầm muộn, tiêu tán trước mặt mọi người.
Quân Cửu quay người nhìn Hải Thanh Mạc: “Hoa nở hoa tàn, hoa rơi lại đợi xuân, mối duyên cửu thế, từng cánh điêu tàn, cánh cánh như sương. Tất cả khô héo rồi lại nở rộ, những gì đi rồi sẽ trở về. Hoa có ngày nở lại, người có lại niên thiếu. Đây là chiêu kiếm đẹp nhất và ôn nhu nhất, Hoa Hồi Cửu Thế. Lần này chắc đệ thấy rõ rồi, có định học không?”
Hải Thanh Mạc lau nước mắt: “Thấy rõ rồi.”
“Nhớ được tinh túy trong kiếm pháp này không?” Quân Cửu lại hỏi.
Hải Thanh Mạc vừa tức giận lại vừa bi thương, nghe câu hỏi này bỗng thấy buồn cười: “Nhớ chứ. Vẫn câu nói đó.”
“Là đứa trẻ ngoan. Nếu ta nói chúng ta sẽ gặp lại, đệ có nghĩ sư huynh đang lừa đệ không?” Quân Cửu nhẹ nhàng xoa đầu Hải Thanh Mạc.
“Có.” Hải Thanh Mạc thẳng thắn trả lời.
“Cửu sư huynh của đệ sẽ hóa thành luồng kiếm khí mạnh mẽ nhất, tạm thời thay thế Sơn chủ trấn thủ Vạn Ác chi môn này. Nhưng cuối cùng Sơn chủ sẽ về, khi hắn trở về cũng là ngày ta, sư phụ và các sư huynh được giải thoát.” Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tuy nhiên trong năm rộng tháng dài đó, ta sẽ cảm thấy rất tịch mịch.”
Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Cửu sư huynh, huynh đang lừa ta đấy à.”
“Với thân phận của đệ, sau này không thể làm chưởng môn Quân Kiến sơn được, để tiểu sư muội lên làm vậy. Chăm chỉ dạy kiếm pháp cho muội ấy nhé.” Quân Cửu nở nụ cười ôn nhu với Lý Đào Hoa: “Tiểu sư muội, sau này phải nghe lời đấy.”
Hải Thanh Mạc không hiểu: “Đào Hoa muội muội lên làm chưởng môn?”
“Đúng vậy, ta không còn nữa, cũng phải giúp Quân Kiến sơn tìm một chỗ dựa.” Quân Cửu vung trường kiếm trong tay lên trời: “Kiếm Tiên Quân Cửu, tạm biệt nhân gian!”
Vẻ bi thương trên mặt Hải Thanh Mạc cũng biến mất theo, chỉ còn lại cung kính và trịnh trọng. Hắn chắp tay lại, cất cao giọng nói: “Cung tiễn cửu sư huynh!”
Sau tiếng hô này Quân Cửu biến thành một luồng kim quang xông thẳng lên tầng mây, trên bầu trời vạn kiếm kia, hào quang của vạn kiếm vốn đã ảm đạm, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo sắc bén thấu xương.
Một lát sau, cuối cùng một câu nói vọng lại từ trên bầu trời, không mang khí phách cũng chẳng chút bi thương, chỉ có vẻ dịu dàng.
“Có cơ hội thì thay ta gặp mặt A Cửu. Cứ nói, hoa hồi cửu thế, chung bái thiên địa.”