Chương 127: Thành chủ đã tới
Chương 127: Thành chủ đã tới
Chương 127: Thành chủ đã tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam nhân gầy gò kia ngẩng đầu, so với khí chất mà hắn tỏ ra, gương mặt của hắn lại bình thường hơn nhiều, là một nam nhân trung niên mặt mày sáng sủa, chẳng qua làn da trắng bệch, thần sắc mang theo vẻ già nua nặng nề, trông như đang mắc bệnh rất nặng, có thể chết bệnh bất cứ lúc nào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên Quân Cửu, lại quay đầu nhìn về phía Tông chủ Ma tộc, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống Hải Thanh Mạc nằm dưới mặt đất, mở miệng nói: “Người này là ai? Vì sao lại gọi được ta tới?”
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, đây cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ, vì sao Hải Thanh Mạc đột nhiên gọi được Khán Dần Thành chủ. Trong Tứ Phương Thánh Nhân, Khán Dần Thành chủ tính cách kỳ quái nhất, cũng khó phân chính tà nhất, đáng lẽ hắn sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này mới đúng. Nhưng sao bản thân hắn cũng không biết?
“U Đô.” Khán Dần Thành chủ thấy thanh trường kiếm màu đen bên cạnh Hải Thanh Mạc, ngón tay búng nhẹ, một luồng hắc khí bay ra đánh lên trường kiếm.
Trên U Đô kiếm có làn sương đen tỏa ra, sau đó một nam nhân cường tráng mặc trường bào màu đen bước ra từ trong sương mù, hắn quỳ một gối xuống đất, giọng nói khàn khàn: “Thành chủ.”
“Thế này là sao?” Khán Dần Thành chủ hỏi.
Kiếm linh U Đô nhìn thoáng qua Hải Thanh Mạc ngã dưới đất, trả lời: “Người này chính là con trai của Tích Quy.”
Khán Dần Thành chủ khẽ nhíu mày: “Hóa ra là thế.”
“Đừng tự lẩm bẩm hóa ra là thế, nói người khác nghe nữa!” Quân Cửu trên không trung cất cao giọng nói.
Khán Dần Thành chủ ngẩng đầu lên: “Ngươi đã tới cảnh giới, sao không đăng tiên, không thành Thánh?”
Quân Cửu cười: “Vì Nhân giới.”
“Câu trả lời không tệ.” Khán Dần Thành chủ gật đầu nói.
“Ta là đệ tử thứ chín dưới trướng Bạch Vân Chân Nhân của Quân Kiến sơn, được gặp Khán Dần Thành chủ, vinh hạnh vô cùng, nhưng lòng còn nghi hoặc, mong Thành chủ giải đáp.” Quân Cửu chắp tay nói.
Khán Dần Thành chủ khoanh tay trong áo, khẽ ho khan một tiếng: “Mẫu thân Tích Quy của hắn là đệ tử Khán Dần thành chúng ta. Ta từng truyền thụ thuật quỷ đạo cho con bé trong vài ngày. Sau này nó tới Bắc Thần, ta tặng nó một cấm chế, nếu gặp nguy hiểm tính mạng thì thần niệm của ta sẽ rời khỏi Khán Dần thành, cứu mạng con bé. Nhưng không ngờ con bé lại lưu lại cấm chế này trên người con trai mình. Tích Quy đâu rồi?”
“Năm xưa Tích Quy và hoàng tử Nam Dạ nảy sinh tình cảm, bị Thánh giáo đuổi giết, sau đó không rõ đi về đâu.” Kim loại U Đô trả lời.
“Thếà.” Khán Dần Thành chủ gật đầu.
Quân Cửu khẽ nhíu mày, Thánh nữ và hoàng tử yêu đương, người bình thường không biết thì cũng thôi, không ngờ Khán Dần Thành chủ đưa Thánh nữ tới Bắc Thần cũng hoàn toàn không biết. Xem ra vị Khán Dần Thành chủ này đúng như trong truyền thuyết, ngoài trấn thủ Hoàng Tuyền ra thì hầu như không hỏi tới chuyện thế gian.
Khán Dần Thành chủ khẽ thở dài: “Đúng là thái quá. Nhưng nếu là con bé thì cũng đúng thôi.”
“Thành chủ.” Tông chủ Ma tộc đột nhiên mở miệng nói: “Lần đầu gặp lại, không ngờ lại ở nơi này.”
Khán Dần Thành chủ nhìn Tông chủ Ma tộc, âm u nói: “Tông chủ Ma tộc, dựa theo ước định, cả đời này chúng ta không thể gặp nhau mới đúng.”
“Người lập ước định với chúng ta đã chết. Nhưng Thành chủ, ngươi trấn thủ Quỷ giới, sao phải nhúng tay vào vũng nước đục này?” Tông chủ Ma tộc hỏi.
Khán Dần Thành chủ chỉ vào Quân Cửu trên không trung: “Như lời hắn nói, vì nhân gian.”
“Ngươi chỉ đưa thần niệm tới đây.” Tông chủ Ma tộc đột nhiên nói.
“Tuy Sơn chủ chết rồi, nhưng Vạn Kiếm sơn vẫn đang kiềm hãm các ngươi, nếu không các ngươi đã đi khỏi đây từ lâu rồi. Bọn họ không ngăn được các ngươi.” Khán Dần Thành chủ trả lời.
Ý của hắn rất đơn giản, tuy ta chỉ có thần niệm tới đây, không thể phát huy toàn bộ công lực. Nhưng các ngươi bị Vạn Kiếm sơn kiềm hãm, cũng không thể phát huy toàn lực.
Tông chủ Ma tộc giơ tay bấm quyết niệm thần chú, khẽ thở dài: “Thành chủ, chúng ta đã không còn đường lui.”
“Các ngươi, vốn không nên tới.” Khán Dần Thành chủ đột nhiên tung người nhảy lên, bay về phía bầu trời vạn kiếm.
Tông chủ Ma tộc nhướn mày, thân hình cũng lập tức biến mất.
Tiếp đó trên bầu trời vạn kiếm kia không ngừng vang lên tiếng sấm sét.
Quân Cửu cảm khái nói: “Niệm lực thật hùng hồn, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, khó mà tưởng tượng nổi bọn họ đang động thủ trong tình huống bị kiềm hãm chặt chẽ về cảnh giới.”
Còn bên dưới lại có hai bóng người vừa chạy ra khỏi Vạn Ác chi môn. Hải Thanh Thiên vừa chạy vừa hô: “Sở đại ca, sao đột nhiên pháp tướng lại biến mất vậy, giúp chúng ta thêm một lúc nào! Sở đại ca, Sở đại ca đâu rồi?”
Nam Môn Thư An đứng bên cạnh Hải Thanh Mạc quát: “Sở đại ca của ngươi đã đi rồi, nhưng nhị ca ruột thịt của ngươi sắp chết rồi!”
“Cái gì!” Hải Thanh Thiên kinh hãi tung người nhảy tới bên cạnh Nam Môn Thư An, cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc đã bị xoắn nát ngực, vội vàng la lên: “Nhị ca! Là ai! Ai đã khiến nhị ca bị thương tới nông nỗi này!”
“Ta.” Sát Lẫm Nguyệt bất đắc dĩ đáp, hắn đã muốn đi nhưng chủ thuê còn chưa thanh toán tiền. Hắn còn tưởng Kim Phượng Hàm là chủ thuê, không ngờ chủ thuê lại chính là Hải Thanh Mạc bị giết, thế này là đâm vào ngõ cụt, hắn có bao nhiêu nguyên tắc sát thủ đi nữa thì giờ cũng thấy khó xử.
“Ta giết ngươi!” Hải Thanh Mạc vung kiếm chém về phía Sát Lẫm Nguyệt.
Sát Lẫm Nguyệt rút kiếm cản lại: “Chính nhị ca của ngươi thuê ta giết ngươi, để gọi ra người bên trên!”
Hải Thanh Thiên thu kiếm ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: “Đại ca nói không sai, nhị ca đúng là thằng điên!”
“To... to gan.” Hải Thanh Mạc khó nhọc mở mắt ra mắng.
“Nhị ca.” Hải Thanh Thiên lập tức cúi người, giọng nói nghẹn ngào: “Nhị ca, huynh không sao chứ?”
“Tim bị xoắn nát rồi, sao lại không sao được? Nhưng người bên trên là một trong Lục Thánh, ngài ấy sẽ không lừa gạt, ngài ấy đã nói sẽ bảo vệ ta một lần không chết, lần này chắc chắn ta sẽ không chết. Đệ yên tâm đi, có lần nào nhị ca của đệ không xoay chuyển càn khôn được!” Hải Thanh Mạc đột nhiên ho khan kịch liệt, lại hộc ra một ngụm máu: “Gặp quỷ. Còn may vị này trông coi Quỷ giới, ta có rơi vào Hoàng Tuyền thì vị này cũng kéo ra được.”
“Đừng nói nữa, nhị ca.” Hải Thanh Thiên bất đắc dĩ nói: “Huynh ngoan ngoãn nằm đó đi.”
“Tam đệ lớn rồi, nói năng cũng mang giọng điệu của đại ca.”
Hải Thanh Mạc cười nói.
Hải Thanh Thiên lắc đầu nói: “Nếu đại ca ở đây không khéo bị nhị ca làm cho tức chết mất.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Lan Lăng thành, Hải Thanh Ngôn đi qua đi lại trong tiểu viện, hắn đột nhiên ngừng chân, chỉ ngón tay lên trời, lớn tiếng mắng: “Hải Thanh Mạc, có giỏi thì cả đời này ngươi đừng có về Lan Lăng thành!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Thiên đã thoát khỏi Vạn Ác chi môn, đương nhiên Thánh nữ Bắc Thần Mặc Vân Nhiễm cũng đi ra theo. Cô chạy tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, đá hắn ngã lăn ra đất: “Sao tự nhiên ngươi lại chạy trước?”
Hải Thanh Mạc ngã dưới đất, bất đắc dĩ gãi đầu: “Không chạy khéo ta bị đánh chết mất.”
Mặc Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt thấy Hải Thanh Mạc, vội vàng lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, rắc nước thuốc vào ngực Hải Thanh Mạc.
Nam Môn Thư An nghi hoặc nói: “Đây là?”
Hải Thanh Mạc lại có vẻ cực kỳ thỏa mãn: “Thật thoải mái, không ngờ lại hết đau rồi.”
“Đây là Ngọc Thanh thủy của Thánh giáo chúng ta, là thần được đấy. Vị huynh đệ này, ta thấy trước ngực ngươi đã bị xoắn nát, chắc không sống nổi nữa đâu. Nhưng ít ra thuốc này có thể khiến ngươi cảm thấy thoải mái hơn một chút, lên đường cũng dễ dàng hơn, không phải chịu đau đớn.” Mặc Vân Nhiễm an ủi.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, chửi đổng lên: “Ta nhổ vào!”
Sau khi hai người rời khỏi Vạn Ác chi môn, yêu nhân Ma tộc vũ trang đầy đủ không ngừng lao ra. Nhưng Long tướng quân chỉ nhẹ nhàng giơ tay, ngăn bọn họ đi tiếp.
Uy Vũ hầu múa thanh đại đao, đã có vẻ bực bội: “Ngươi định chờ tới lúc nào?”
“Nếu Tông chủ thắng, vậy có thể lao ra khỏi Vạn Kiếm sơn lúc nào cũng được. Nhưng nếu Tông chủ không thắng, bây giờ chúng ta có giết nhiều người hơn nữa cũng vô dụng. Khán Dần Thành chủ tới đây, bất luận cảnh giới của chúng ta cao bao nhiêu, nhân số đông đảo thế nào, cũng không phải đối thủ của hắn.” Long tướng quân trầm giọng nói: “Không cần uổng phí sức lực.”
“Hừ.” Uy Vũ hầu bất mãn buông trường đao xuống. Còn Kiếm tướng quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Đào Hoa ở trong góc. Hắn là người duy nhất trong Ma tộc không hy vọng Tông chủ Ma tộc chiến thắng. Vì như vậy hắn có thể tìm cơ hội mang Lý Đào Hoa đi, sau khi trở lại Ma giới là thoải mái truyền thụ kiếm thuật cho cô, đợi tới lần sau trở lại nhân gian.