Chương 126: Khách hàng ở sau màn
Chương 126: Khách hàng ở sau màn
Chương 126: Khách hàng ở sau màn
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nói xong câu cuối cùng này, Sở Thanh Tiêu biến thành một luồng kim quang bay thẳng tới tận trời, tiêu tán trên trời cao. Quân Cửu nhìn về xa xăm, khẽ thở dài một tiếng.
Lý Đào Hoa cảm giác được hơi ấm vẫn lưu lại sau đầu nhưng người trước mặt đã đột nhiên biến mất. Cô ngơ ngác hỏi Hải Thanh Mạc: “Hắn nói hắn chỉ là thân về vô lượng chứ không phải đã chết, ngươi có hiểu là sao không?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Sở đại ca thường nói năng rất huyền diệu nhưng không lừa người. Hắn nói hắn không chết, đương nhiên là không chết, hắn nói sẽ gặp lại, đương nhiên sẽ gặp lại.”
“Thật ư? Ta không biết hắn.” Lý Đào Hoa đột nhiên che ngực. “Nhưng vì sao bây giờ trong lòng ta lại khó chịu như vậy?”
“Đào Hoa muội muội, muội...” Hải Thanh Mạc thấy Lý Đào Hoa đột nhiên quỳ một chân xuống đất, vội vàng đi tới xem xét.
Nhưng Lý Đào Hoa vung tay ngăn hắn lại, nhẹ nhàng nói: “Ta không sao. Ta chỉ thấy khó chịu thôi, đột nhiên trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ quái.”
“Hình ảnh gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Ta thấy một nam một nữ đang đứng dưới tán cây hoa đào, bái đường.” Lý Đào Hoa nắm lấy thanh kiếm trong tay, sau đó chém một luồng kiếm khí lên không trung.
Quân Cửu thấy vậy kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt: “Chiêu kiếm này...”
Bạch Vô Hối phẫn nộ quát: “Ngươi thật to gan!”
Gần như ngay khoảnh khắc Lý Đào Hoa xuất kiếm, không trung trước mặt đã bị ngưng đọng thành băng sương, băng sương quét thẳng tới, đánh lên vòng tay Thái Sơ kia, đầu tiên tạo thành một tiếng “bịch” lớn nhưng sau đó lại yên ắng. Nhưng trên chiếc vòng đa có hàn quang kịch liệt lan tỏa.
Bạch Vô Hối không ngồi xếp bằng nữa mà đứng thẳng dậy, vung dải lụa trắng trong tay lên đánh về phía Thái Sơ chi cảnh, nhưng bị hàn quang đánh thành tro tàn. Hắn phẫn nộ nhìn về phía Lý Đào Hoa, đôi mắt trắng dã lóe lên sát khí: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Vì sao lại có kiếm khí như vậy!”
Hải Thanh Mạc cầm kiếm ngăn trước mặt Lý Đào Hoa: “Đã nói đây là tiểu sư muội của ta, người của Quân Kiến sơn ta có kiếm khí như vậy thì có gì là lạ? Nếu ngươi dám động thủ, cẩn thận cửu sư huynh của ta giáo huấn ngươi!”
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng hạ kiếm xuống, nhìn làn khí sương hàn trước mặt mình tiêu tán trong không trung, tiếp đó đổ người về phía sau hôn mê bất tỉnh. Hải Thanh Mạc vội vàng đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô dưới một thân cây. Hắn cuống quýt la lên: “Đào Hoa muội muội, Đào Hoa muội muội!”
Quân Cửu đột nhiên nói: “Không cần lo về muội ấy. Vừa rồi muội ấy dùng một chiêu kiếm quá mạnh, với thân thể hiện tại không chịu nổi chiêu kiếm đó nên kiệt sức ngất xỉu thôi.”
“Được rồi.” Hải Thanh Mạc quay sang nói với Nam Môn Thư An bên cạnh: “Nam Môn sư muội, nhờ muội bảo vệ Đào Hoa muội muội giúp ta.”
Nam Môn Thư An gật đầu: “Không thành vấn đề. Nhưng có phá được Thái Sơ chi cảnh này không?”
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn hàn quang bao phủ Thái Sơ chi cảnh, khẽ mỉm cười: “Ta có dự cảm, chiêu kiếm vừa rồi của Đào Hoa muội muội đã đủ rồi.”
Quân Cửu gật đầu: “Đúng là đủ rồi.”
Vừa dứt lời lại thấy hàn quang lóe lên, hai vòng tay vàng bạc va chạm kịch liệt giữa không trung, tiếp đó là một tiếng sấm nổ vang, kim quang rực rỡ, mọi người xung quanh không nhịn được nhắm mắt lại, cuối cùng là vô số thân hình hạ xuống dưới đất. Hải Thanh Mạc cố gắng mở to mắt, chẳng bao lâu sau đã tìm được một bộ áo đỏ. Gã hưng phấn đi tới: “Hồng Niệm cô nương.”
Hồng Niệm quay đầu lại, thấy Hải Thanh Mạc bình yên vô sự, gắng gượng nở một nụ cười. Nhưng tiếp theo trường kiếm rơi xuống đất, cô cũng ngã thẳng vào lòng gã. Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Không sao chứ?”
“Cũng tạm, coi như chèo chống được.” Hồng Niệm uể oải nói: “Dẫn ta sang một bên vận công điều khí, ta phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút.”
“Được.” Hải Thanh Mạc đưa Hồng Niệm tới bên cạnh Lý Đào Hoa, gã cười khổ: “Bây giờ các ngươi đều ngã rồi, xem ra ta phải đánh một trận thôi.”
Các cao thủ tiên môn còn lại cũng hạ xuống đất, trên người ai cũng có vết thương lớn nhỏ bất đồng, có vài người sắc mặt xanh mét, rõ ràng đã tới cực hạn. Còn ở đằng khác, năm vị tướng quân hạ xuống sau lưng Tông chủ Ma tộc, trông có vẻ rất nhàn nhã, cũng không có thương tích gì nhiều.
Nam Thất Thần hỏi: “Thái Sơ chi cảnh mới triển khai một thời gian ngắn, sao đột nhiên lại tan vỡ? Là ai?”
Bạch Vô Hối trả lời: “Là nữ đệ tử của Quân Kiến sơn.”
“Quân Kiến sơn nhận nữ đệ tử lúc nào?” Nam Thất Thần sửng sốt.
Kiếm tướng quân tò mò quan sát Lý Đào Hoa đang ngồi tựa vào gốc cây: “Chẳng lẽ kiếm khí cực hàn vừa rồi là cô ấy chém ra?”
Sau khi Thái Sơ chi cảnh vỡ nát, tình cảnh nơi này lập tức trở nên hỗn loạn, chỉ có Sát Lẫm Nguyệt người đeo bốn thanh kiếm vẫn rất bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời, chỉ nói mấy chữ: “Đã đến giờ rồi.”
Hải Thanh Mạc mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đã đến giờ rồi.”
Sát Lẫm Nguyệt rút thanh đoản kiếm trên người ra, chớp mắt đã lướt tới bên cạnh Hải Thanh Mạc.
Giờ phút này, tại nơi đây, Hồng Niệm luôn bảo vệ Hải Thanh Mạc đã cạn kiệt sức lực, Quân Cửu nhảy lên không trong lúc nhất thời không cách nào nhúng tay, những người khác trong tiên môn cũng không chú ý tới nơi này; còn người duy nhất chú ý tới dị biến là Nam Môn Thư An lập tức ra tay nhưng đã không kịp. Sát Lẫm Nguyệt vung đoản kiếm, cắm thẳng đoản kiếm vào ngực Hải Thanh Mạc, tiếp đó hắn xoay đoản kiếm, xoắn nát trái tim Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc cười khó nhọc: “Không hổ là sát thủ đệ nhất Bắc Thần, đúng là gặt hái tính mệnh đúng giờ.”
“Trước khi chết ngươi có muốn biết người bảo ta giết ngươi là ai không?” Sát Lẫm Nguyệt đột nhiên nhỏ giọng nói.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ơ? Chẳng phải không tiết lộ thân phận khách hàng là nguyên tắc của sát thủ các ngươi à?”
“Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, không kịp nói cho người khác. Ngươi dùng cái gì đáng giá trên người ngươi đổi với ta, ta cho ngươi biết bí mật này.” Sát Lẫm Nguyệt cười nói.
Hải Thanh Mạc cũng mỉm cười: “Sát huynh đúng là thú vị. Ta biết người thuê ngươi, hắn mặc kim y, gương mặt tuấn tú, thân phận bất phàm.”
Sát Lẫm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Ngươi biết à?”
“Kim Phượng Hàm.” Hải Thanh Mạc nhướn mày: “Nghĩa huynh của ta.”
Sát Lẫm Nguyệt trầm giọng nói: “Vì sao ngươi biết?”
“Vì ta bảo nghĩa huynh thuê ngươi.” Hải Thanh Mạc nắm lấy chuôi đoản kiếm: “Khách hàng thật sự của ngươi là ta. Sát huynh, ta rất hài lòng về giao dịch này, tuy cuối cùng ngươi còn định lừa ta một khoản, đây là điều mà ta không ngờ tới, nhưng nếu sau này có cơ hội ta sẽ lại tìm ngươi.” Nói xong Hải Thanh Mạc giơ tay rút thanh đoản kiếm ra.
“Hải Thanh Mạc!” Nam Môn Thư An kinh hãi.
Hải Thanh Mạc phất tay ngăn Nam Môn Thư An đang định xông tới, sau đó cúi đầu nhìn máu tươi tuôn trào trước ngực, lại ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, cười nói: “Cửu sư huynh, chắc chắn ta sẽ cứu huynh.” Nói xong gã ngửa đầu ngã thẳng xuống đất, tiếp theo lại thấy có làn sương đen không ngừng lan tòa từ trong ngực hắn, bao phủ lấy toàn bộ thân thể.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Lan Lăng thành, đêm hôm khuya khoắt, trên không trung đột nhiên có sấm sét nổ vang.
Hải Thanh Ngôn bước ra khỏi thư phòng, nhìn sấm sét ầm ầm trên không trung, hai hàng mi nhíu lại, bước lên một bước là tới trong tiểu viện của Hải Thanh Mạc. Hắn đẩy gian phòng đã phủ đầy bụi, nhìn vào bên trong, chỉ thấy tất cả phù lục trong phòng đều phát ra hắc quang quỷ dị, cảnh tượng âm trầm đáng sợ. Hắn hạ giọng phẫn nộ quát: “Đúng là đồ điên!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Vạn Kiếm sơn, Hải Thanh Mạc nhắm hai mắt lại, hình ảnh cuối cùng gã thấy là làn sương màu đen chậm rãi ngưng tụ thành một thân hình gầy gò mặc trường bào. Người nọ nhìn gã, như muốn rút linh hồn gã ra. Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Trông rất lợi hại.” Nói xong là hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Mọi người xung quanh đều ngây dại, bất luận là cao thủ tiên môn hay các vị tướng quân Ma tộc, không ai dám nói thêm một chữ nào.
Vì bất cứ chữ nào cũng có thể là lý do để người này giết bọn họ.
Sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng lại là Tông chủ Ma tộc và Quân Cửu đồng thời mở miệng, giọng nói vẫn mang vẻ nghi hoặc:
“Ngươi là... Thành chủ Khán Dần thành?”