Chương 125: Lại mong tương phùng
Chương 125: Lại mong tương phùng
Chương 125: Lại mong tương phùng
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Mùng chín tháng chín, Trùng Dương Cửu Hoàng Hội.” Quân Cửu hạ giọng lẩm bẩm.
Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày nhìn lên không trung. Cái gọi là Cửu Hoàng Hội, lúc trước ở Lan Lăng thành gã cũng thấy vài lần, nhiều người cho rằng đây là thời cơ rất tốt để tiêu tai giải vận. Nhưng những vị thần tiên trên trời cao, đặc biệt là hai vị trong Tứ Ngự lại thật sự tới nơi đây? Nếu bọn họ tới thật, một mình Sở Thanh Tiêu có thể đánh đuổi bọn họ không?
Rốt cuộc cảnh giới của hắn cao tới mức nào?
Cao hơn cả trời à?
Nhưng Sở Thanh Tiêu trực tiếp tiêu tan trong ánh sáng tím kia, tiếng vang trên bầu trời cũng biến mất theo.
Tông chủ Ma tộc biến sắc: “Không ngờ tới bước này rồi còn bị nhiễu loạn. Nhưng đáng lẽ ra hắn không thể rời khỏi Côn Luân mới đúng.”
“Tuy hắn luôn ở Côn Luân, nhưng trăm ngàn năm rồi, muốn tạo ra một thân thể đi lại trong nhân gian đâu phải chuyện khó.” Quân Cửu nói đầy ẩn ý. “Tông chủ, Vạn Kiếm đại trận sắp hoàn chỉnh trở lại, mà giờ phút này một thanh kiếm gỗ đào ở đây, cái gọi là Cửu Hoàng kia chắc cũng không cách nào tới nhân gian. Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Tông chủ Ma tộc trầm giọng nói: “Một thân thể đi lại trong nhân gian mà thôi, ngươi cảm thấy hắn chống được Cửu Hoàng Hội này chắc?”
“Nhìn bộ dáng hắn, chắc không định trở lại.” Quân Cửu khẽ thở dài một tiếng, giơ hai tay trước ngực, lại kết thành ấn quyết hoa sen, tiếp đó sắc mặt toát lên vẻ đau đớn.
Hải Thanh Mạc thấy vậy phẫn nộ quát: “Mau dừng tay! Đào Hoa! Đào Hoa! Lý Đào Hoa!”
Lý Đào Hoa nhìn lên trời cao, thấy sau khi ánh sáng tím tiêu tán là không còn động tĩnh gì, trong lòng đột nhiên thấy bất an. Giờ phút này nghe Hải Thanh Mạc gọi tới tiếng thứ ba mới khôi phục tinh thần: “Sao vậy?”
Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí trong tay Lý Đào Hoa, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy giờ phút này muội có hơi khác.”
Lý Đào Hoa vẫy kiếm: “Có chỗ nào khác?”
“Bây giờ trông muội càng lợi hại, kiếm khí bức người, ta đứng đây còn cảm thấy lạnh lẽo.” Hải Thanh Mạc rùng mình một cái.
Lý Đào Hoa gật đầu: “Không sai. Không biết đạo sĩ kia dùng pháp môn gì, đột nhiên cảnh giới của ta nâng cao không ít.”
“Tới đây, cùng ta vung kiếm với Thái Sơ chi cảnh kia, ta muốn cưỡng chế thả những người trong đó ra!” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
Bạch Vô Hối sửng sốt: “Nếu thất tướng quân của Ma tộc thoát ra, chiến cuộc sẽ vượt ngoài khống chế của chúng ta!”
“Không sao cả, ta sẽ ra tay!” Hải Thanh Mạc vung Quỷ kiếm U Đô, một luồng kiếm khí màu đen đánh lên rìa Thái Sơ chi cảnh, phát ra một âm thanh trầm đục.
Bạch Vô Hối cả kinh nói: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Đào Hoa muội muội, tin tưởng sư huynh của muội!” Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn Quân Cửu trên bầu trời: “Còn ta muốn làm gì? ta muốn cứu cửu sư huynh của mình!”
“Được!” Lý Đào Hoa nghe Hải Thanh Mạc nói xong lại có vẻ kiên quyết chưa từng có, không hề do dự chém ra một kiếm về phía Thái Sơ chi cảnh trên không trung. Một tầng băng sương lập tức phú kín hai cái vòng tay.
Quân Cửu trầm giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ đừng làm bậy.”
“Đã bảo rồi, đệ sẽ ra tay!” Hải Thanh Mạc lại vung kiếm.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên chín tầng trời, Sở Thanh Tiêu cầm kiếm gỗ đào lơ lửng trên không trung, trước mặt hắn là pháp tướng của chín vị tiên nhân. Vị ở chính giữa toàn thân tỏa ra hào quang màu tím, thân hình cũng cao lớn hơn mấy vị còn lại. Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói như chuông đồng: “Vì sao ngươi lại đến đây?’
“Ta là phàm nhân, có xuất hiện ở góc nào trong nhân gian cũng là chuyện bình thường. Phải là ta hỏi các ngươi, vì sao lại đến đây?” Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, phẫn nộ quát. “Chẳng lẽ muốn ta lại tới Thái Vi Ngọc Hư cung hỏi kiếm lần nữa!”
Sau tiếng gầm của Sở Thanh Tiêu, chín đại pháp tướng đều rung động, có vài pháp tướng thậm chí mơ hồ tới mức gần như biến mất, chỉ có pháp tướng Tử Vi Đại Đế ở chính giữa không hề lay động.
Hắn trầm giọng nói: “Hôm nay là Trùng Dương, Cửu Hoàng tương hội, muốn tới ngắm nhân gian, có thể châm chước không?”
Sở Thanh Tiêu lắc đầu nói: “Không thể!”
“Với thân thể của ngươi hiện giờ, không ngăn được chúng ta.” Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
Sở Thanh Tiêu vẫn chỉ nói hai chữ: “Thử xem.”
Nhưng không biết hai chữ thử xem của hắn là hắn muốn thử xem hay là bảo mấy vị “Cửu Hoàng” này thử xem.
Tử Vi Đại Đế cười nói: “Không hổ là Thánh nhân.”
“Tuy các ngươi có địa vị cao nhưng không đủ cho ta đánh, chẳng qua vị Chân Võ kia mỗi lần gặp chỉ biết cùng ta uống rượu. Cho nên...” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng vung kiếm gỗ đào trong tay: “...mời các vị về đi.”
“Làm càn!” Tử Vi Đại Đế gầm lên một tiếng, pháp tướng vung tay ép về phía Sở Thanh Tiêu.
Sau khi hắn ép tay xuống, tám pháp tướng còn lại cũng vung tay đè xuống.
Đạo bào của Sở Thanh Tiêu múa lượn theo làn gió, hắn nhẹ nhàng cúi người, tiếp đó nhắm hai mắt lại, trên kiếm gỗ đào trong tay lóe lên hào quang màu đỏ. Sau đó niệm hai chữ.
“Vô Lượng.”
Niệm xong hai chữ này, kiếm gỗ đào bay lên không trung, đột nhiên hóa thành muôn vàn trường kiếm, xuyên thẳng qua cánh tay của chín pháp tướng, sau đó như thủy triều bao phủ cả chín pháp tướng khổng lồ. Chỉ nghe “rầm” một tiếng tất cả pháp tướng nứt toác, tỏa ra vô số kim quang.
“Một ngày nào đó thế giới ở tứ phương đều bị đánh vỡ. Chỉ với sức mình ngươi mà định nghịch chuyển càn khôn chắc?” Pháp tướng của Tử Vi Đại Đế tan vỡ, nhưng giọng nói vẫn vang từ xa lại.
“Xưa nay Nhân giới không chỉ có một anh hùng, các ngươi cứ về thiên địa kia là sẽ thấy vô số thiếu niên anh tài vung kiếm hộ đạo!” Kiếm gỗ đào đột nhiên rơi xuống, lại về tay Sở Thanh Tiêu. Hắn giơ ngón tay búng nhẹ, kiếm gỗ đào hóa thành một mảnh cánh hoa anh đào, tiêu tan trong tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, tuy giờ phút này bọn Lý Đào Hoa không thể thấy hắn nhưng hắn lại có thể thấy rõ cảnh cô và Hải Thanh Mạc vung kiếm đánh lên Thái Sơ chi cảnh. Hắn mỉm cười: “Quả nhiên bất luận là ở nơi nào, khi nào, luôn có những người đáng ghét tới quấy rầy chúng ta.” Sở Thanh Tiêu thả người rơi xuống, lại trở về trước mặt bọn Lý Đào Hoa.
Hải Thanh Mạc kinh ngạc, vui vẻ nói: “Sở đại ca, xong việc rồi?”
Sở Thanh Tiêu gật đầu: “Xong rồi, toàn là loại trông thì kinh đấy nhưng thực ra là người giấy.”
“Ngông nghênh vậy? Rốt cuộc ngươi có thân phận gì, Sở đại ca.” Hải Thanh Mạc chỉ Thái Sơ chi cảnh: “Giúp một tay, đánh tan cái thứ này đi.”
“Thanh Mạc, đáp ứng Sở đại ca một chuyện.” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Ngươi nói đi.”
“Đừng nói chuyện với ta, thời gian của ta không còn nhiều, lần sau lại nói với ngươi.” Sở Thanh Tiêu điềm đạm nói.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, nhìn sang phía Quân Cửu.
Người này sắp đi, người kia cũng muốn đi?
Sở Thanh Tiêu nhìn về phía Lý Đào Hoa: “Tiểu tiên nữ.”
Lý Đào Hoa sửng sốt: “Ta đã nói rồi, ngươi còn gọi linh tinh nữa ta sẽ chém ngươi đấy.”
“Không chém được, chiêu kiếm vừa rồi đã tiêu sạch niệm lực của ta rồi, thân thể này sẽ trở về vô lượng.” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Ngươi sắp chết ư?”
“Sao lại chết được? Chẳng qua tạm thời từ biệt nàng, nhưng lần này chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, hơn nữa không phải chờ quá nhiều năm như trước.” Sở Thanh Tiêu nói đầy ẩn ý.
Lý Đào Hoa suy tư một hồi, lắc đầu nói: “Từ khi gặp mặt tới giờ ngươi luôn nói những lời kỳ quái. Nhưng không biết vì sao ta lại cảm thấy như thuận lý thành chương. Ngươi có thể cho ta biết vì sao ta lại có cảm giác này không?”
Sở Thanh Tiêu mỉm cười, giơ tay vân vê một mảnh hoa đào: “Đó là một câu chuyện rất xa xôi. Nói ra thì rất dài, hơn nữa còn mang chút huyền diệu, lại đề cập tới một số chuyện xưa. Nếu kể hết sợ nàng lại nghĩ ta đang nói mơ.”
“Ngươi nói đi, ta nghe.” Lý Đào Hoa trả lời.
Hải Thanh Mạc đứng đó bực bội dậm chân, nhưng vẫn cố nhịn không mở miệng ngắt lời, chỉ gầm thét trong lòng: Còn nói cái gì nghe cái gì? Ma tộc sắp xâm lấn, Quân Cửu sư huynh sắp tuẫn kiếm, Nhân giới sắp diệt vong, các ngươi lại đứng đó nói chuyện kiếp trước kiếp này?
“Thôi, để lần sau vậy.” Sở Thanh Tiêu đi tới giơ tay vỗ nhẹ vào sau đầu Lý Đào Hoa, dịu dàng nói: “Luyện kiếm cho tốt, lần này dẫn ta xuống núi.”