Chương 124: Vẫn là đào hoa
Chương 124: Vẫn là đào hoa
Chương 124: Vẫn là đào hoa
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nghe thấy ba chữ “tiểu tiên nữ” trong lòng Lý Đào Hoa thoáng kinh ngạc, dường như trong những giấc mộng khó tả cũng có một giọng nói quen thuộc gọi cô như vậy. Cô nhìn về phía Sở Thanh Tiêu, hạ giọng nói: “Tiểu tiên nữ?”
Sở Thanh Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, tiểu tiên nữ, cuối cùng ta cũng nhớ được quá khứ rồi. Chỉ tiếc là, lát nữa thôi chúng ta lại phải chia lìa.”
“Nghĩa là sao?” Lý Đào Hoa nghi hoặc nói.
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra quyển sách mà mình luôn viết viết vẽ vẽ, sau đó nhẹ nhàng vung lên, quyển sách kia biến thành vài cánh hoa đào tan vào không trung. Hắn cười nói: “Hóa ra không có sư phụ gì cả, người luôn bảo ta đi xem khắp đất trời chính là bản thân ta. Còn đất trời mà ta muốn thấy, thật ra xưa nay chỉ là một đóa hoa đào. Bây giờ đã thấy đất trời rồi, ta cũng phải đi thôi.”
“Đi ư, đi đến đâu?” Lý Đào Hoa thấy yêu nhân kia lại ào ào xông tới, lại vung trường kiếm, một luồng kiếm khí băng sương quét qua.
Còn lúc này sau lưng bọn họ, trong Vạn Ác chi môn có tiếng vang kịch liệt, vừa như tiếng chuông ngâm lại như tiếng trống trận, từ xa truyền lại, khiến toàn bộ Ma giới rung chuyển.
Hải Thanh Thiên lập tức quay đầu lại: “Âm thanh gì vậy?”
Mặc Vân Nhiễm day day đầu, chỉ cảm thấy âm thanh đó tuy từ xa vọng lại nhưng lại vang lên trong đầu mình. Cô trầm giọng nói: “Là Tiên môn! Âm thanh đó tới từ Tiên môn!”
“Tiên môn?” Hải Thanh Thiên nhíu mày nói.
“Hai vị tiểu hữu, nhờ các vị giúp ta ngăn đại quân Ma tộc nửa canh giờ, có được không?” Sở Thanh Tiêu hỏi.
Hải Thanh Thiên không biết nguyên nhân nhưng thần tích mà Sở Thanh Tiêu vừa thể hiện khiến hắn lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề, Sở đại ca!” Hắn sải bước lao tới, tay phải vung kiếm, pháp tướng sau lưng cũng vung kiếm chém theo.
Mặc Vân Nhiễm đột nhiên giơ cao Thánh kiếm trong tay, quát lớn một tiếng: “Lui!” Sau tiếng hô này, âm thanh vang lên trong đầu lập tức biến mất, cô lao tới bên cạnh Hải Thanh Thiên, kề vài chiến đấu.
“Không tệ không tệ, như một cặp uyên ương.” Sở Thanh Tiêu nhìn về phía Lý Đào Hoa bên cạnh: “Tiểu tiên nữ, nàng thấy sao?”
Lý Đào Hoa vung vẩy thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí tra tay: “Tuy ta không biết rốt cuộc ngươi đang nói linh tinh cái gì, nhưng nếu ngươi còn gọi tiểu tiên nữ gì đó, ta sẽ chém ngươi đấy.”
“Ha ha ha, xem ra phải tới lúc chúng ta thật sự gặp lại, nàng mới nhớ ra những chuyện đó.” Sở Thanh Tiêu đột nhiên đi tới, hết sức tự nhiên dắt tay Lý Đào Hoa, tiếp đó điểm mũi chân một cái, bay thẳng về phía Vạn Ác chi môn kia.
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng nâng kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không chém thật. Cô khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó hai người cứ thế xuyên qua Vạn Ác chi môn, lại tới trước mặt mọi người.
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Thanh Tiêu huynh. Ngươi... ngươi buông tay ra cho ta!”
Lý Đào Hoa đỏ mặt, vội vàng rụt tay về, sau đó chạy vài bước tới bên cạnh Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc vội vàng nói với cô: “Đào Hoa muội muội, sư huynh của chúng ta tới rồi.”
“Sư huynh? Ở đâu?” Lý Đào Hoa hỏi.
“Trên bầu trời.” Hải Thanh Mạc ngại ngùng chỉ tay lên trời. Giờ phút này cảnh tượng của Quân Cửu đúng là ngại ngùng, toàn bộ thân thể như bị vô số kiếm quang treo trên không trung. Hắn cúi đầu nhìn Đào Hoa muội muội đang đứng đó, cười nói: “Đây là tiểu sư muội của chúng ta à, quả nhiên là kiếm thể trời sinh. Tiểu sư đệ, đệ không gạt ta.”
“Còn chưa thành tiểu sư muội đâu, huynh xuống dưới này đi.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Cô ấy nói muốn xem chiêu kiếm Hoa Hồi Cửu Thế của huynh rồi mới chịu nhận lời!”
Quân Cửu mỉm cười, ánh mắt cũng chuyển sang phía Sở Thanh Tiêu. Hắn sửng sốt: “Quả nhiên, ta không đoán sai.”
Sở Thanh Tiêu cũng mỉm cười nhìn lại, hắn gật đầu nói: “Đã lâu không gặp.”
Quân Cửu sửng sốt: “Chúng ta từng gặp à?”
“Khi đó ngươi đoạt hạng nhất trong Lương Ngọc đại hội, ta từng tặng ngươi một kiếm. Ngươi gặp kiếm của ta cũng tương đương với gặp bản thân ta, đương nhiên coi là từng gặp mặt.” Giờ phút này biểu cảm của Sở Thanh Tiêu đã hoàn toàn không giống con người, thần thái mang vẻ tự tại, cứ như cả Tông chủ Ma tộc, bầu trời vạn kiếm lẫn Quân Cửu vừa lên tới Thái Thượng đều không phải vấn đề lớn.
Quân Cửu gật đầu nói: “Một kiếm năm xưa phải tạ ơn tiên sinh.”
“Sao phải cảm ơn ta, đây là duyên phận giữa chúng ta. Bây giờ ngươi đã tới Thái Thượng, lại không có thiên kiếp dẫn đi, xem ra ngươi không muốn lên trời, nhưng có vẻ cũng không muốn thành Thánh. Nếu Sơn chủ đã về cõi tiên, vì sao không lấy đại cục làm trọng, trở thành Sơn chủ mới, trấn thủ cánh cửa Ma giới này?” Sở Thanh Tiêu hỏi một nửa, đột nhiên nhíu mày, tiếp đó nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là thế, không ngờ cảnh giới Thái Thượng của ngươi lại là cưỡng ép đẩy lên. Đúng là với tuổi tác của ngươi thì hơi miễn cưỡng. Nhưng, vì sao?”
“Vì thời gian đã không còn kịp, ta buộc phải tu bổ Vạn Kiếm đại trận này.” Quân Cửu trả lời.
Sở Thanh Tiêu thở dài một tiếng, tiếp đó xoay người nhìn không trung bên ngoài bầu trời kiếm. Trong không trung có tiếng vang lớn nổi lên, lại có ánh sáng tím le lói bên trong. Hắn mở miệng nói với Tông chủ Ma tộc: “Tông chủ đúng là thần thông quảng đại, sao lại đi móc nối với mấy lão già không an phận này?”
“Thùng thùng thùng.” Trong không trung lại có vài tiếng vang lớn.
Lý Đào Hoa hỏi: “Rốt cuộc đây là âm thanh gì? Có ai muốn đi từ trên xuống à?”
“Có chứ. Bắc cực Tử Vi Đại Đế, Câu Trần thượng cung Thiên Hoàng Đại Đế cùng với bảy vị Bắc Đẩu thất tinh - Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Võ Khúc, Phá Quân.” Sở Thanh Tiêu nói đầy ẩn ý: “Có phải nghe như sấm dậy bên tai không?”
Lý Đào Hoa sửng sốt, mấy cái tên này đều là tiên nhân mà thôn dân trong Lý gia trang cúng bái vào ngày lễ ngày Tết. Trong đó Tử Vi Đại Đế tên đầy đủ là “Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế”, là người đứng đầu Tứ Ngự. Mà trong Thiên cung, vị Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế này phụ trách trợ giúp Ngọc Hoàng Đại Đế chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, nhật nguyệt tinh thần, đồng thời cũng có thể điều động lôi điện quỷ thần. Thiên Hoàng Đại Đế ở Câu Trần Thượng Cung còn được gọi là Thiên Hoàng Đại Đế, cũng là một trong Tứ Ngự như Tử Vi Đại Đế. Vị này được tôn là chiến thần Thiên cung, phụ trách hiệp trợ Ngọc Hoàng Đại Đế chấp chưởng hai cực nam bắc và tam tài thiên địa nhân, chủ quản binh đao chiến sự tại Thiên giới. Còn lại là Bắc Đẩu Dương Minh Tham Lang Tinh Quân, Bắc Đẩu Âm Tinh Cự Môn Tinh Quân, Bắc Đẩu Chân Nhân Lộc Tồn Tinh Quân, Bắc Đẩu Huyền Minh Văn Khúc Tinh Quân, Bắc Đẩu Đan Nguyên Liêm Trinh Tinh Quân, Bắc Đẩu Bắc Cực Võ Khúc Tinh Quân và Bắc Đẩu Thiên Quan Phá Quân Tinh Quân; trong truyền thuyết có thể khiến nguyên thần của con người tỏa hào quang, vận mệnh hanh thông, tai tiêu họa tán, giải trừ bệnh tật.”
“Đừng sợ, nghe thì lợi hại vậy thôi chứ đánh dễ lắm.” Sở Thanh Tiêu tung người nhảy một cái, cầm kiếm lao lên không trung.