Chương 123: Nộ Mục Ngân Nguyệt
Chương 123: Nộ Mục Ngân Nguyệt
Chương 123: Nộ Mục Ngân Nguyệt
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sau tiếng đã tới giờ của Tông chủ Ma tộc, Vạn Ác chi môn mở rộng hoàn toàn, nhưng bên trong không có bất cứ ai đi ra. Quân Cửu cúi đầu nhìn Vạn Ác chi môn, cười nói: “Ta thấy trong Vạn Ác chi môn cuồn cuộn kiếm khí, hắn đang chặn đại quân Ma tộc của ngươi.”
Tông chủ Ma tộc thở dài một tiếng: “Xem ra lần này Vạn Kiếm sơn đúng là quá náo nhiệt.”
“Vốn dĩ ta luyện kiếm phải mất một ít thời gian, còn tưởng đã tới chậm, không ngờ lại là vừa vặn, còn có thể thấy trận quyết đấu xuất sắc này.” Ánh mắt Quân Cửu lóe lên ánh tím, sau đó lại biến sắc: “Sao lại là...”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Cửu sư huynh, ta có một cách, huynh không cần hóa thân làm kiếm đâu.”
Quân Cửu mỉm cười: “Cách gì?”
Giờ phút này trên người Hải Thanh Mạc đã không còn phong ấn, gã vận niệm lực trên người, nâng thanh Quỷ kiếm U Đô vừa tới chỗ mình lên, chỉ thẳng vào Tông chủ Ma tộc: “Chúng ta giết chết cô ả, không còn Tông chủ Ma tộc, Ma tộc còn gì đáng sợ?”
“Đúng là một cách không tồi, vì sao năm xưa Sơn chủ không nghĩ đến?” Quân Cửu mỉm cười lắc đầu: “Ta hỏi đệ, vừa rồi trong các đệ có ai vào trong Vạn Ác chi môn.”
“Có, tam đệ của đệ Hải Thanh Thiên, tân Thánh nữ Bắc Thần, cùng với vị bằng hữu mà đệ gặp được khi du lịch Sở Thanh Tiêu, còn có tiểu sư muội của chúng ta.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Quân Cửu sửng sốt: “Tiểu sư muội của chúng ta?”
“Đúng vậy, nghe nói sinh ra vì luyện kiếm. Ngay cả một trong thất tướng quân của Ma tộc cũng muốn cưỡng ép nhận làm đồ đệ, nhưng bị đệ giành trước!” Hải Thanh Mạc đắc ý nói.
Quân Cửu hạ giọng nói: “Nhưng luồng khí tức đó không phải nữ nhân.”
“Có điều lợi hại nhất trong đó là Sở huynh đệ của đệ, hắn là một đạo sĩ, bùa chú rất lợi hại, vừa rồi còn thi triển một kiếm làm hoa đào rơi khắp núi.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Quân Cửu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Hoa đào?”
“Hoa đào!” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.
“Đệ có biết không, trong giới tu hành chúng ta hoa đào có thể đại diện cho rất nhiều.” Quân Cửu nhìn theo hướng bắc: “Chẳng lẽ ta nghĩ quá?”
Trong Vạn Ác chi môn, Sở Thanh Tiêu vung kiếm gỗ đào trong tay, đại quân Ma tộc xông tới trước mặt gục xuống cả mảng lớn.
Hải Thanh Thiên và Mặc Vân Nhiễm đang giao chiến với vài Ma tộc, đột nhiên thấy kiếm quang đánh tới, yêu nhân Ma tộc trước mặt tan thành tro bụi. Bọn họ cả kinh nhìn về phía Sở Thanh Tiêu. Chỉ thấy sau lưng Sở Thanh Tiêu xuất hiện pháp tướng khổng lồ, nhưng lần này pháp tướng rất khác với lúc trước.
Xung quanh pháp tướng là cánh hoa anh đào đầy trời.
“Đúng là mối tình chớm nở, vận pháp tướng mà cũng mang hoa đào.” Mặc Vân Nhiễm thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Hải Thanh Thiên căng thẳng nuốt nước miếng một cái: “Sở đại ca, xin hỏi được cảnh giới của huynh ra sao? Sao ta cảm thấy cứ lúc sau là huynh lại lợi hại hơn lúc trước một chút?”
Sở Thanh Tiêu đã giết tới đỏ cả mắt, không ngừng vung kiếm gỗ đào trong tay. Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy cơ thể như có luồng khí nóng rực thiêu đốt, chỉ có vung kiếm không ngừng nghỉ mới đánh được luồng khí nóng đó ra ngoài, thân thể mình mới thoải mái hơn một chút. Cùng lúc đó, trong túi Càn Khôn của hắn lại có hàn khí tỏa ra không ngừng.
Đó là kiếm khí cực hàn mà hắn thu thập dọc đường để hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao cho hắn, luyện ra một thanh trường kiếm cực hàn. Nhưng luồng hàn khí này lại bị Huyền Dương khí trên người Sở Thanh Tiêu bức bách, thoát khỏi khống chế của Sở Thanh Tiêu, bám lên trường kiếm trên tay Lý Đào Hoa. Cô số: “Đây là?”
Sở Thanh Tiêu trả lời: “Đây là kiếm khí cực hàn mà ta thu thập được dọc đường, có vẻ chúng rất thích nàng?”
Mặc Vân Nhiễm nhìn đám yêu nhân Ma tộc đang lao tới như thủy triều, sau đó quay đầu lại nhìn Vạn Ác chi môn đã mở, hạ giọng nói: “Hay là chúng ta nghĩ cách rời khỏi nơi này trước đã, bốn người chúng ta có thể ngăn cản nhiều yêu nhân như vậy sao?”
“Thật ra là không thể.” Sở Thanh Tiêu giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay, pháp tướng khổng lồ sau lưng cũng giơ thanh trường kiếm đỏ lửa lên. Hắn trầm giọng nói: “Có điều không biết vì sao giờ phút này ta cảm thấy không gì mình không làm được.”
Hải Thanh Thiên vung kiếm chém ra, mười mấy yêu nhân Ma tộc ngã xuống, nhưng càng nhiều yêu nhân lao về phía hắn. Hắn thở hổn hển nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể tế ra pháp tướng như ngươi được, cứ chém từng kiếm từng kiếm một như vậy, sớm muộn gì cũng kiệt sức.”
“Ta chia cho ngươi chút lực lượng.” Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra mấy tấm bùa vàng, một tấm bay tới trên người Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên chỉ cảm thấy lực lượng hùng hồn lan tỏa trong người, như muốn căng nứt thân thể hắn. Hắn gầm lên một tiếng, cắm thanh trường kiếm xuống đất rồi giơ tay lên, chỉ thấy sau lưng hắn cũng xuất hiện một pháp tướng khổng lồ. Pháp tướng này hoàn toàn khác với Sở Thanh Tiêu, không có chỗ nào giống Hải Thanh Mạc mà là Kim Cương Nộ Mục, uy nghiêm khí phách, còn đáng sợ hơn yêu nhân Ma tộc kia.
Mặc Vân Nhiễm cả kinh nói: “Sao lại như vậy?”
Bản thân Hải Thanh Mạc cũng hoang mang: “Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy bản thân trở nên... cường đại chưa từng có.” Hải Thanh Mạc xuất kiếm chém xuống, lại một loạt yêu nhân Ma tộc bị đánh bay lên không trung.
“Chẳng khác nào cắt cỏ.” Mặc Vân Nhiễm sửng sốt, tiếp đó tấm bùa vàng cũng dán lên người cô. Cô sửng sốt, Thánh kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng bạc cực kỳ bắt mắt, cô vung kiếm lên, sau lưng không có pháp tướng hiện ra, thay vào đó là một vầng trăng tròn cực lớn. Vầng trăng bay lên không trung, mỗi ánh trăng tỏa ra đều theo nhịp vung kiếm của Mặc Vân Nhiễm, biến thành kiếm quang.
Kim Cương Nộ Mục, Ngân Nguyệt Đoạt Hồn.
Hai người một trước một sau lao về phía đại quân Ma tộc kia.
Người trong Ma tộc đã chuẩn bị đầy đủ cho lần tấn công Nhân giới này, giờ phút này chứng kiếm Vạn Ác chi môn mở rộng, trong lòng mang đầy nhiệt huyết và hy vọng, điên cuồng xông lên phía trước. Nhưng không ngờ đối phương chỉ bốn người mà có thể cản đường bọn họ, đồng bọn không ngừng ngã xuống cũng khiến bọn họ dần dần sợ hãi.
Ngay lúc này một tiểu đầu lĩnh của Ma tộc hô to: “Đừng sợ, Cửu U chi tuyền sẽ giúp chúng ta trùng sinh, còn cuối cùng bọn chúng sẽ bị chúng ta đạp xuống chân ngựa.”
Còn ở đằng khác, Lý Đào Hoa thấy biến hóa của hai người kia, cũng nhìn sang phía Sở Thanh Tiêu, tò mò không biết hắn sẽ làm gì mình.
“Nàng thì khác, bùa chú không xứng với nàng, để ta đưa nàng một đóa hoa đào.” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng vung tấm bùa vàng trong tay, biến thành một đóa hoa đào, sau đó giơ ngón tay búng nhẹ, dán lên mi tâm Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa sửng sốt, đóa hoa đào dán lên mi tâm cô lại biến thành muôn vàn hoa đào bay tứ tán khắp nơi, nhanh chóng xoay tròn bên cạnh cô. Cô nhấc thanh kiếm trong tay, sau lưng không có pháp tướng cũng không có ánh trăng, chỉ có hàn quang trên thân kiếm càng ngày càng rực rỡ. Cô bước lên trước vài bước, nhìn về phía đại quân Ma tộc, chém ra một kiếm.
Những nơi kiếm quang đi qua, tất cả hóa thành băng sương.
“Đây là...” Lý Đào Hoa sửng sốt: “...lực lượng của ta?”
“Đúng vậy, là lực lượng của nàng.” Sở Thanh Tiêu cúi đầu dịu dàng nói: “Tiểu tiên nữ.”