Chương 122: Mùa thu thần kiếm hiện
Chương 122: Mùa thu thần kiếm hiện
Chương 122: Mùa thu thần kiếm hiện
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Quân Cửu điểm vào mi tâm Hải Thanh Mạc, nhanh chóng rút Hồng Nhan kiếm ra. Không biết vì sao Hải Thanh Mạc vốn đã quen với quá trình rút kiếm này, không thấy khó chịu mấy; nhưng lần này gã lại cảm thấy đau đớn thấu tim, khiến gã quỳ sụp xuống đất. Gã hạ giọng nói: “Sao lại thế này?’
Quân Cửu hạ giọng nói: “Xin lỗi tiểu sư đệ, lần này mượn kiếm của đệ chắc phải rất lâu mới trả lại được.”
Hải Thanh Mạc không hiểu gì cả: “Nghĩa là sao?”
“Còn một thanh kiếm nữa, phải phiền đệ cho cửu sư huynh mượn tạm.” Quân Cửu lại đặt tay lên cổ tay Hải Thanh Mạc, tiếp đó vung lên, rút phăng kiếm phách của Bi kiếm Ly Ca ra ngoài.
Lần này Hải Thanh Mạc đau tới mức lăn lộn dưới đất. Nam Môn Thư An thấy vậy bực tức: “Quân Cửu sư huynh, ngươi làm gì vậy?”
Quân Cửu khẽ thở dài: “Ta nhờ tiểu sư đệ giúp mình mang Bi kiếm Ly Ca tới là để thời khắc này sử dụng.”
“Cửu sư huynh muốn mượn kiếm.” Hải Thanh Mạc gắng gượng bò từ dưới đất dậy: “Cứ lấy là được, không còn cũng chẳng sao.”
“Ha ha ha ha, sẽ trả lại cho đệ mà, dù sao đệ mới là chủ nhân của chúng.” Quân Cửu đột nhiên giơ tay, lại thấy có hai kiếm phách từ dưới đất chui lên, quay xung quanh bọn họ. Trong đó có một thanh rất lớn, chẳng khác nào cánh cửa, một thanh khác lại nhỏ nhắn thon dài, trường kiếm khẽ ngâm vang, phát ra tiếng kiếm ngâm kỳ quái rất giống tiếng cười.
Chỉ nhìn một cái Hải Thanh Mạc đã đoán được thân phận của hai thanh kiếm này: “Nộ kiếm và Hỉ kiếm?”
“Tình kiếm Hồng Nhan, Nộ kiếm Oanh Thiên, Bi kiếm Ly Ca, Hỉ kiếm Xuân Sinh.” Quân Cửu nhẹ nhàng giơ tay, bốn kiếm phách bắt đầu xoay tròn xung quanh hắn: “Tình Nộ Bi Hỉ, nhân gian tứ kiếm. Sau nhiều năm thu thập, cuối cùng ta cũng gom đủ.”
Tông chủ Ma tộc trầm giọng nói: “Hóa ra kiếm phách Nộ kiếm và Hỉ kiếm thật sự trên tay ngươi.”
“Đúng vậy, Hỉ kiếm vẫn luôn ở trong Kiếm các của Quân Kiến sơn chúng ta, mười tám năm trước ta đã xin được Nộ kiếm ở Lôi Kỹ sơn.” Quân Cửu nghiêng đầu nhìn sang Hải Thanh Mạc: “Sau đó tiểu sư đệ lại mang Bi kiếm Hồng Nhan tới, Chính Khí minh tuyên bố tìm được Bi kiếm Ly Ca. Ngươi nói chuyện trong thế gian sao lại trùng hợp như vậy, trước mùng chín tháng chín, Nhân Gian Tứ Kiếm lại hội tụ.”
Hải Thanh Mạc hỏi: “Cửu sư huynh, sao huynh muốn thu thập đủ Nhân Gian Tứ Kiếm?”
“Năm xưa Vạn Kiếm trận xuất hiện khe hở, người trong Ma tộc định phá trận chui ra. Sư phụ ta dẫn tám vị sư huynh lấy thân tế kiếm mới tu bổ hoàn chỉnh Vạn Kiếm trận. Nhưng đây vẫn chỉ là kế sách tạm thời, muốn thật sự phong tỏa lại Vạn Kiếm đại trận, chỉ có một cách, đó là thu thập đủ Nhân Gian Tứ Kiếm, như vậy Vạn Kiếm đại trận mới có thể khôi phục hoàn chỉnh. Ít nhất trong ba trăm năm người của Ma tộc không cách nào bước chân vào nhân gian.” Quân Cửu nhẹ nhàng giơ tay phất qua bốn thanh trường kiếm, chậm rãi nói.
Nam Môn Thư An hỏi: “Vậy ba trăm năm sau thì sao?”
“Ba trăm năm sau, đương nhiên sẽ có một vị Sơn chủ mới xuất thế.” Quân Cửu nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, nhớ tới nam nhân giống hệt mình ngồi trên bầu trời kiếm, trong lòng giật thót, gã lẩm bẩm: “Hóa ra Sơn chủ đã chết thật rồi.”
Tông chủ Ma tộc trầm giọng nói: “Chỉ là kiếm phách của tứ kiếm, nếu chưa luyện hóa thành kiếm thật thì không cách nào tu bổ Vạn Kiếm đại trận này, ngươi mơ tưởng hão huyền rồi, Quân Cửu.”
Quân Cửu nhẹ nhàng vung ống tay áo: “Giờ phút này kiếm phách của Nhân Gian Tứ Kiếm đã tề tựu, thật ra còn thiếu một thân kiếm, nhưng ta tới đây là để luyện kiếm. Xin hỏi Tông chủ một câu, với thân thể tiên nhân hiện giờ của ta, liệu có tư cách làm thân kiếm hay không?”
Mọi người ở đây nghe vậy đều kinh hãi.
Dùng thân thể tiên nhân, luyện thành thân của thần kiếm?
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện, quả nhiên lời đồn này là cửu sư huynh tung ra.”
Quân Cửu gật đầu: “Đúng là ta, mà bản thân ta chính là thanh thần kiếm trong lời đồn này.” Nói xong hai tay Quân Cửu kết thành một ấn quyết hoa sen, tốc độ lượn vòng của bốn thanh kiếm càng lúc càng nhanh.
Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Dùng thân mình luyện kiếm, vậy sau khi hoàn thành thanh kiếm này, sư huynh sẽ ra sao?”
Quân Cửu khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là giống như sư phụ và tám vị sư huynh của ta, lấy thân tuẫn kiếm, hóa thành một luồng kiếm hồn trong Vạn Kiếm đại trận này.”
“Làm bừa.” Hải Thanh Mạc đột nhiên hét lớn.
Quân Cửu nhíu mày nói: “Tiểu sư đệ?”
Hải Thanh Mạc giơ tay chỉ vào đám người Bạch Vô Hối bên kia: “Trước đây Quân Kiến sơn đã hy sinh một lần vì cái gọi là thiên hạ thương sinh, sư phụ và tám vị sư huynh đi cả, chỉ để lại một mình cửu sư huynh. Đó là hy vọng sư huynh có thể kéo dài đạo thống cho Quân Kiến sơn, nhưng vài chục năm sau, chuyện xưa lặp lại, sao vẫn là Quân Kiến sơn? Bọn họ tới rồi thì giao chuyện ở đây cho bọn họ đi!”
“Nhưng bây giờ Quân Kiến sơn đã có tiểu sư đệ, tức là ta có chết ở đây thì Quân Kiến sơn vẫn có truyền thừa.” Quân Cửu mỉm cười nhìn Bạch Vô Hối: “Còn bọn họ? Đệ có biết vì sao toàn phó môn chủ phó chưởng môn tới chứ không phải môn chủ với chưởng môn không?”
“Vì sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Quân Cửu cười: “Vì chuyện trong thế gian này thật ra chưa bao giờ thay đổi! Chỉ có quân tử mới dâng hiến toàn bộ những gì mình có! Mà chỉ có Quân Kiến sơn mới là tiên môn quân tử.”
Hải Thanh Mạc nghe lời nói của Quân Cửu là biết sư huynh của mình đã hạ quyết tâm, trong đôi mắt đã có dòng lệ bồi hồi. Gã hạ giọng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào khác à?”
Quân Cửu không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: “Đệ có biết vì sao ta nhất quyết muốn thế nhân nhớ kỹ số chín trên người ta không?”
Hải Thanh Mạc lau nước mắt, không hề lên tiếng.
“Vì thế nhân nhớ ta là Quân Cửu thì sẽ nhớ lại Vạn Kiếm đại trận năm xưa là do cửu kiếm của Quân Kiến sơn ta tu bổ. Ta dùng số chín này để nhắc nhở thế nhân vĩnh viễn không được quên chín thanh kiếm đã khuất của Quân Kiến sơn ta! Cho nên mọi thứ của ta đều phải là chín, cho nên ta tên là Quân Cửu!” Quân Cửu cất cao giọng nói.
Bạch Vô Hối im lặng không nói gì, hắn biết lời này của Quân Cửu là nói với hắn, cũng biết sau trận chiến này mình phải lan truyền những lời này tới tất cả các tiên môn. Nhưng hắn càng biết là mình không cách nào cự tuyệt, vì Quân Kiến sơn còn tới gần chữ “tiên” hơn các tiên môn khác một bước!
Hải Thanh Mạc lại lau nước mắt, do dự nói: “Hóa ra là vì nguyên nhân này chứ không phải vì cô gái tên A Cửu.”
“Đúng rồi, lần này trở lại Quân Kiến sơn, thay ta gặp A Cửu, sau đó nói với cô ấy một câu. Chín kiếp sau, cuối cùng chúng ta sẽ gặp lại.” Quân Cửu giơ tay về phía trước, Nhân Gian Tứ Kiếm ngưng bặt tại chỗ, sau đó bay vút lên không trung.
“Cửu sư huynh!” Hải Thanh Mạc hô theo một tiếng, giơ tay muốn nắm lấy Quân Cửu.
Nhưng đã không còn kịp, Quân Cửu bay sát theo. Chỉ thấy bốn thanh kiếm chia ra bốn phương, lơ lửng trên bầu trời kiếm, mỗi thanh kiếm đều tỏa ra kiếm quang màu sắc khác nhau, bay thẳng về phía Quân Cửu giữa không trung. Quân Cửu giang hai tay áo, bộ trường bào màu lục đậm múa lượn theo làn gió.
Trên đỉnh đầu hắn, mười vạn thanh kiếm ngâm vang, phát ra tiếng động như sấm dậy.
“Mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện. Sư phụ, sư huynh.” Quân Cửu ngửa mặt lên trời nói: “Đã lâu lắm rồi.”
Còn giờ phút này Tông chủ Ma tộc lại buông tay xuống, ngừng thủ quyết của mình lại. Cô ả nhìn Quân Cửu trên không trung, lạnh nhạt nói: “Tới giờ rồi.”