Chương 121: Kiếm tới rồi
Chương 121: Kiếm tới rồi
Chương 121: Kiếm tới rồi
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Kỳ quái, vừa rồi kiếm thế trên bầu trời rất giống cửu sư huynh, nhưng từ phía xa tới cũng giống cửu sư huynh, chẳng lẽ sư huynh có phân thân?”
Tông chủ Ma tộc nói: “Ngươi đoán không sai, người này đúng là Quân Cửu của Quân Kiến sơn các ngươi.”
“Sư huynh ta tới cản ngươi?” Sư huynh có cảnh giới gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Vừa rồi hắn chỉ dùng một phân thân là có thể cầm chân ta trong chốc lát, chắc chắn đã lên tới Thái Thượng. Nhưng hắn không vào tiên môn mà lưu thủ nhân gian, chắc là cảnh giới Thái Thượng Hữu Tình.” Tông chủ Ma tộc lại bồng bềnh bay lên không trong, kết ấn quyết như trước: “Nhưng cảnh giới của hắn bất ổn, chắc là dùng biện pháp kỳ dị nào đó, nếu cứ ở nhân gian mãi sẽ không sống được lâu.”
“Ngươi dám nguyền rủa cửu sư huynh của ta? Ta...” Hải Thanh Mạc nghĩ một hồi, hình như mình chẳng làm được gì, bèn lùi lại một bước: “Ta không nghe ta không nghe!”
Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng nâng thanh kiếm gỗ đào trong tay lên: “Cứ tiếp tục như vậy, kiếm kia chưa tới thì thời gian đã bị đẩy tới mùng chín tháng chín rồi.”
Hải Thanh Mạc nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay Sở Thanh Tiêu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Sở đại ca, sao ngươi bảo ta ngươi không biết dùng kiếm?”
“À.” Gương mặt Sở Thanh Tiêu hơi đỏ lên, hắn giơ tay búng lên kiếm gỗ đào: “Đi lại trên thế gian, dẫu sao cũng phải có thủ đoạn ngầm chứ. Kiếm pháp của ta đều là loại ép đáy hòm. Sư phụ bảo ta không được tùy tiện sử dụng.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Tức là kiếm thuật của ta không phải sư phụ dạy mà là ta sinh ra đã biết.”
Sở Thanh Tiêu tung người nhảy lên, vung trường kiếm, kiếm quang đỏ rực đánh về phía Tông chủ Ma tộc.
Tông chủ Ma tộc khẽ nhíu mày, một bóng đen lượn vòng trước mặt cô ả, trực tiếp hóa giải kiếm quang màu đỏ của Sở Thanh Tiêu.
Cô ả nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn đối địch với ngươi, sao ngươi cứ liên tục lấn lướt như vậy?”
“Ngươi đẩy đại quân Ma tộc vào Nhân giới, còn ta là người tu đạo, thế nào là tu đạo, đương nhiên là bảo vệ nhân gian! Ngươi không muốn đối địch với ta nhưng từ khi ngươi bước ra khỏi cánh cửa kia, ngươi đã là kẻ địch của ta.” Sở Thanh Tiêu lại chém ra ba kiếm về phía Tông chủ Ma tộc.
Ba kiếm này còn cường đại hơn kiếm thế lúc vừa rồi, xuyên thẳng qua bóng đen kia đánh lên người Tông chủ Ma tộc, lại ngắt đứt ấn quyết của cô ta. Tông chủ Ma tộc khẽ thở dài một tiếng: “Nếu đã vậy, xin đắc tội.”
Vừa dứt lời, cô ả tung người lao tới trước Sở Thanh Tiêu, đặt tay lên vai hắn. Tiếp đó thân hình Sở Thanh Tiêu đã xuất hiện phía trước Vạn Ác chi môn hư ảo khó lường kia. Tông chủ Ma tộc đẩy nhẹ tới, Sở Thanh Tiêu ngã thẳng vào trong.
“Sở đại ca!” Hải Thanh Mạc kinh hãi la lên.
Lý Đào Hoa vung tay, hút luôn một thanh trường kiếm của đệ tử Thái Ất phái ở đằng xa tới rồi tung người lao đến, xuyên thẳng qua bên cạnh Tông chủ Ma tộc, tiếp bước vào trong Vạn Ác chi môn.
“Đào Hoa, muội làm gì đấy!” Hải Thanh Mạc càng nôn nóng, nhưng giờ phút này gã vẫn đang bị phong ấn, không thể sử dụng niệm lực, chỉ có thể nói với Hải Thanh Thiên bên cạnh: “Thanh Thiên, đệ kéo bọn họ ra đi.”
“Được!”Hải Thanh Thiên tung người nhảy lên, cũng lao vào trong Vạn Ác chi môn.
“Này, đợi ta với.” Mặc Vân Nhiễm thấy Hải Thanh Thiên lao qua nên cũng bất chấp tất cả bám theo. Cô biết rõ phía sau Vạn Ác chi môn chắc chắn là Ma giới, nguy hiểm vạn phần, nhưng nguy hiểm mấy vẫn hơn đối mặt trực diện với Tông chủ Ma tộc. Huống chi Sở Thanh Tiêu và Hải Thanh Thiên có thể chiếu cố cho cô một chút, dẫu sao cũng hơn ở lại bên cạnh Hải Thanh Mạc hai tay trống trơn.
Tông chủ Ma tộc nhìn bọn họ lướt qua bên cạnh mình nhưng không ngăn cản, lại thi triển thủ quyết.
Hải Thanh Mạc cảm thấy rất bất đắc dĩ, hình như từ đầu đến cuối Tông chủ Ma tộc chỉ để ý tới một chuyện, đó là kết cái ấn quyết kỳ quái kia. Chẳng lẽ mùng chín tháng chín quan trọng vậy sao? Nhưng rõ ràng Vạn Ác chi môn này đã nửa mở nửa không, mấy vị tướng quân cường đại nhất Ma tộc cũng đi qua nơi này rồi, rốt cuộc cô ta đang sợ điều gì? Ở nơi này chỉ còn mình Nam Môn Thư An là có sức chiến đấu, cô rút kiếm ra bảo vệ bên cạnh Hải Thanh Mạc, trầm giọng nói: “Ta không thể xuất kiếm với cô ta.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”
“Kiếm pháp của Thái Ất phái chúng ta chú trọng tìm cơ hội phá địch, nhưng ta không thấy chút sơ hở nào trên người cô ta, trong tình huống này ta không cách nào xuất kiếm, kiếm của ta cũng cự tuyệt ta.”Nam Môn Thư An trả lời.
“Kiếm pháp của Thái Ất phái các ngươi có cá tính vậy à?” Hải Thanh Mạc cười khổ nói.
“Không đến mức đó, nếu cô ta ra tay trước ta sẽ liều mạng đánh cược, có lẽ sẽ chết có thể diện hơn một chút.” Nam Môn Thư An cười khổ đáp.
“Nam Môn cô nương, đừng sợ! Ta biểu diễn cho cô thấy tuyệt học của Lan Lăng Hải gia!” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng trở nên tự tin.
Nam Môn Thư An nghi hoặc nói: “Tuyệt học gì cơ?” Hải Thanh Mạc nhướn mày cười nói: “Gọi người.”
“Gọi người?” Nam Môn Thư An không hiểu gì cả.
“Cửu sư huynh, cứu mạng với!” Hải Thanh Mạc hô to lên trời.
“Đừng có lớn tiếng như vậy, nếu đánh thức sư phụ và các vị sư huynh đang hôn mê tại đây, không khéo họ lại trách ta nhận một sư đệ vô dụng.” Nửa câu đầu vọng lại, âm thanh còn ở xa xôi, nhưng tới nửa câu sau đã là bên tai bọn họ.
Hải Thanh Mạc vui mừng xoay người lại, chỉ thấy thanh kiếm sắc bén thanh tú Lạc Cửu Thiên hạ xuống đất trước, tiếp đó mới đến Quân Cửu mặc bộ trường bào lục đậm bồng bềnh theo sau. Hắn nhẹ nhàng nhấc tay, nắm lấy Lạc Cửu Thiên rồi bước tới một bước, lướt đến bên cạnh Hải Thanh Mạc và Nam Môn Thư An. Hắn liếc mắt nhìn Nam Môn Thư An, hơi ngạc nhiên: “Ở rất xa đã cảm nhận thấy bên cạnh tiểu sư đệ có một luồng kiếm khí, tuy rất mạnh nhưng hơi khác với Hồng Niệm cô nương, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nam Môn cô nương của Thái Ất phái.”
Nam Môn Thư An nhíu mày nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi à?”
Quân Cửu gật đầu: “Khi đó cô vẫn là đứa bé, trắng trẻo xinh xắn, cực kỳ đáng yêu. Ta cho cô một cái chân gà nướng, cô ra một kiếm với ta, quên rồi à?”
Nam Môn Thư An thần sắc biến đổi, nhảy cẫng lên: “Là ngươi à? Ta nhớ ngươi rồi! Lúc đấy ta còn thấy ngươi thật kỳ quái, cho ta ăn rồi bảo ta chém ngươi.”
“Ha ha ha, kiếm đó ta vẫn luôn ghi nhớ mà.” Quân Cửu xoa đầu cô bé: “Sao lại đi cùng tiểu sư đệ của ta, nhìn bộ dáng này, cô đang bảo vệ hắn?”
Nam Môn Thư An chán chường nói: “Ta không bảo vệ được hắn, đối thủ của chúng ta quá mạnh.”
Lúc này Quân Cửu mới ngẩng đầu lên nhìn chí cường giả của Ma tộc, thần sắc hết sức bình tĩnh: “Bây giờ chúng ta mới thật sự gặp mặt. Tông chủ Ma tộc.”
Tông chủ Ma tộc nhìn Quân Cửu: “Với thực lực của ngươi đáng lẽ không cần tốn nhiều thời gian như vậy mới tới dây.”
“Dọc đường đi ta từ Huyền Tâm cảnh lên Địa Lục cảnh, lại từ Địa Lục cảnh lên Thiên Bệ cảnh, lại phá cảnh giới phàm tục này lên Thái Thượng. Bây giờ còn thiếu một luồng thiên kiếp thôi, tới muộn một chút cũng dễ hiểu.”
Quân Cửu nói nhẹ nhàng như mây gió nhưng khiến những người khác trợn mắt há hốc mồm. Tiếp đó hắn tra Lạc Cửu Thiên về vỏ, có vẻ không định ứng chiến.
“Đã Thái Thượng Hữu Tình rồi, đánh đi, cửu sư huynh!” Hải Thanh Mạc thúc giục.
“Không vội, ta tới đây không phải để đánh nhau.” Quân Cửu mỉm cười nhìn Hải Thanh Mạc, tiếp đó giơ ngón tay điểm lên mi tâm gã: “Ta tới đây là để lấy thanh thần kiếm này.”