Chương 120: Nhất kiếm khuynh tâm
Chương 120: Nhất kiếm khuynh tâm
Chương 120: Nhất kiếm khuynh tâm
“Vừa rồi là cô nương gọi ta?” Sở Thanh Tiêu hỏi.
Hải Thanh Mạc ở đằng sau nhảy lên vẫy tay: “Là ta, Thanh Tiêu huynh, là ta!”
Lý Đào Hoa gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Là ta.”
Sở Thanh Tiêu thu kiếm gỗ đào, khẽ cúi đầu nói: “Chúng ta có quen biết không?”
Lý Đào Hoa điềm nhiên đáp: “Chắc là quen biết.”
“Ta tên Sở Thanh Tiêu, tới từ Vô Lượng sơn.” Sở Thanh Tiêu đáp.
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Có phải thời điểm chào hỏi nhau đâu, Tông chủ Ma tộc còn đang đứng kia kìa.’
Lý Đào Hoa do dự một chút nhưng vẫn trả lời: “Ta tên Lý Đào Hoa, tới từ Lý gia trang.”
“Lý Đào Hoa.” Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn cánh hoa bay lượn đầy trời: “Lại rất hợp với tình cảnh này.”
Lý Đào Hoa giơ tay vén lọn tóc mai: “Cái tên này hơi thông tục.”
“Đặt ở người khác là thông tục, với cô nương lại là phong hoa tuyệt đại.” Khóe miệng Sở Thanh Tiêu hơi nhếch lên, kiếm gỗ đào vung lên trên, đón lấy một mảnh hoa đào.
“Đừng nói nữa!” Hải Thanh Mạc vội vàng giơ tay chỉ về phía Tông chủ Ma tộc: “Thanh Tiêu huynh, đây là sư muội của ta! Ngươi không phải nói năng linh tinh nữa! Đối thủ của ngươi ở bên kia cơ mà, Tông chủ Ma tộc!”
“Cái gì?” Sở Thanh Tiêu sửng sốt: “Đối thủ là ai?”
Hải Thanh Mạc dậm chân: “Tông chủ Ma tộc.”
Sở Thanh Tiêu mỉm cười: “Thanh Mạc huynh đệ, ngươi đúng là để mắt tới ta. Hóa ra ngươi gọi ta tới là để đánh Tông chủ Ma tộc à? Giờ ta chạy có kịp không?”
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Không kịp đâu, huynh phải thay chúng ta giải quyết nguy cơ trước mắt.”
“Được rồi. Để ta nghĩ cách đưa mọi người chạy.” Sở Thanh Tiêu quay đầu lại nhìn Tông chủ Ma tộc đứng ở đằng xa nhìn bọn họ nói chuyện một lúc lâu vẫn chưa ra tay, tiếp đó sắc mặt hơi đổi: “Nhưng ta chưa từng nghe nói Tông chủ Ma tộc lại là một cô gái.”
Tông chủ Ma tộc thấy tướng mạo Sở Thanh Tiêu, thần sắc lại đại biến: “Sao lại như vậy!”
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng: “Ơ? Chẳng lẽ lại là cố nhân, với tuổi tác của ta đáng lẽ chưa từng gặp mặt Tông chủ mới đúng chứ?”
“Vì sao ngươi lại tới đây?” Tông chủ Ma tộc hỏi.
Sở Thanh Tiêu quay đầu sang nhìn Lý Đào Hoa ở đằng sau một cái: “Có lẽ là vì duyên phận đưa đẩy.” Nói xong Sở Thanh Tiêu đột nhiên vung bùa vàng trong tay lên, tấm bùa cháy rực, nhanh chóng bay lên trời. Tiếp đó Sở Thanh Tiêu, Lý Đào Hoa, Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Thiên, Nam Môn Thư An, Mặc Vân Nhiễm, sau người đều xuất hiện ngoài Vạn Kiếm sơn.
“Sao lại thế này?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Tấm bùa vàng này là sư phụ để lại cho ta, tên là Vô Lượng!” Sở Thanh Tiêu trầm giọng nói: “Có thể dịch chuyển mọi thứ trong thế gian. Bây giờ chúng ta đã ở ngoài trận pháp, chạy!”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Nhưng Hồng Niệm cô nương còn đang trong Thái Sơ chi cảnh.”
“Lượng sức mà làm, tùy cơ hành động, còn quay lại đó khéo bị giết mất. Đó là Tông chủ Ma tộc, tuy tu vi bị Vạn Kiếm sơn áp chế một chút, nhưng muốn giết chúng ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.” Sở Thanh Tiêu đã chạy thẳng về phía trước: “Mau chóng rời khỏi nơi này, đợi người có thể giải quyết mọi chuyện tới nơi. Ta cảm thấy phía đông có một kiếm đang đánh tới, kiếm này có thể đấu với Vạn Kiếm sơn!”
Lý Đào Hoa vội vàng tới bên cạnh hắn, Sở Thanh Tiêu cho cô một cảm giác vừa quen thuộc vừa rất đáng tin cậy. Từ khi hai người gặp nhau lần đầu đã có cảm giác này, cô cũng thấy rất kỳ quái, nhưng cảm giác thân thuộc khó tả khiến cô thấy ỷ lại. Cô đi tới bên cạnh Sở Thanh Tiêu, không nhịn được hỏi: “Vị đạo trưởng này, cho hỏi trước đây huynh đã từng tới Lý gia trang chúng ta chưa?”
“Chưa từng. Không lâu trước đây ta mới xuống núi, chưa từng tới vùng phía tây này.” Sở Thanh Tiêu trả lời.
Lý Đào Hoa sửng sốt: “Vậy vì sao chúng ta từng gặp rồi?”
“Cô nương, cô có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?” Sở Thanh Tiêu đột nhiên nói.
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Trước đây đương nhiên là không tin, tuy thế gian có vô số tiên môn tu hành, nhưng ta chưa bao giờ thấy tiên nhân hạ phàm, cũng chưa thấy linh hồn quay trở lại. Nhưng thế gian này có quá nhiều chuyện lợi ích kỳ, chuyện luân hồi chuyển thế chắc cũng có thể.”
“Thế gian có luân hồi, tuy không phải ai cũng vào luân hồi, nhưng người có duyên sau một lần chia ly, chắc chắn trong tương lai có thời điểm nào đó sẽ gặp lại!” Sở Thanh Tiêu cất cao giọng nói.
“Ta nhổ vào.” Không đợi Lý Đào Hoa đáp lời, Hải Thanh Mạc đã mở miệng trước: “Chắc mấy trăm năm trước ta cũng từng nói thương huynh hả?? Thanh Tiêu huynh, sao huynh nói mình không hiểu chuyện nam nữ? Cũng là nam nhân đơn thuần như ta cơ mà?”
“Bây giờ thì hiểu rồi.” Sở Thanh Tiêu đáp rất thản nhiên.
Hải Thanh Mạc còn tưởng mình nghe lầm, ngoáy lỗ tai hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ?”
“Ta nói ta đã hiểu rồi.” Sở Thanh Tiêu rảo bước lao đi, đầu nghểnh cao, có vẻ rất kiêu ngạo.
Hải Thanh Mạc vỗ liền ba cái trên đầu, nói với mấy người bên cạnh: “Ta thề lúc trước hắn không như thế! Hắn là đạo sĩ rất đứng đắn.”
“Ta bây giờ thì sao?” Sở Thanh Tiêu hỏi.
“Từ khi thấy Đào Hoa sư muội, ngươi như biến thành người khác vậy. Toàn nói năng ngông nghênh, ánh mắt sáng rực lên, đúng là trông chẳng khác gì yêu râu xanh! Nếu Hồng Niệm cô nương mà thấy không khéo lại rút kiếm chém ngươi!” Hải Thanh Mạc cả giận nói.
“Yêu râu xanh à?” Sở Thanh Tiêu lắc đầu liếc mắt nhìn Lý Đào Hoa một cái: “Ta chỉ là thấy mà siêu lòng, nhất kiếm khuynh tâm.”
Lý Đào Hoa khẽ cúi đầu, không thấy được biểu cảm trên mặt.
Nhưng Hải Thanh Mạc suy đoán, thật ra giờ phút này Lý Đào Hoa đã cực kỳ tức giận, tiểu nha đầu này trông thì thanh tú chứ thực ra rất nóng máu, tính cách hiếu thắng, làm sao chấp nhận cho một người xa lạ đùa giỡn như vậy. Gã vội vàng trấn án: “Đào Hoa muội muội, ta đoán hôm nay vị huynh đệ của ta ăn sai thuốc, ta thay hắn xin lỗi muội, muội đừng tức giận.”
Lý Đào Hoa ngẩng đầu nhìn gã một cái, chỉ thấy bên má thoáng hồng, trong đôi mắt có ý cười khó mà giấu nổi.
Gặp quỷ. Hải Thanh Mạc nghĩ thầm trong lòng.
Nam Môn Thư An lại là người thích xem trò vui, không chê lớn chuyện, bèn cười nói: “Ta nghe mà không hiểu lắm. Tức là Sở đại ca, huynh vừa gặp vị Đào Hoa muội muội này đã nhất kiến chung tình à?”
Sở Thanh Tiêu cất cao giọng nói: “Phải. Muội nói không sai!”
Hải Thanh Thiên cảm khái: “Thế này đột ngột quá.”
Lý Đào Hoa hạ giọng nói: “Đúng là hơi đột ngột.”
“Đúng là hơi đột ngột.” Sở Thanh Tiêu trả lời: “Nhưng lại như, thuận lý thành chương.”
Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái với Sở Thanh Tiêu: “Thâm tàng bất lộ. Sở đại ca, ngươi đúng là con mẹ nó có năng lực.”
“Đừng nói mấy cái này.” Mặc Vân Nhiễm đột nhiên ngắt lời: “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện? Chúng ta chạy lâu vậy rồi mà dường như Vạn Kiếm sơn không hề xa ra?”
Sở Thanh Tiêu cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vạn Kiếm sơn, nhíu mày nói: “Xa cuối chân trời?”
“Gần ngay trước mắt.” Đáp lại lời hắn là giọng nói của Tông chủ Ma tộc.
Mọi người ngừng lại, sau đó quay người, lại phát hiện mình đang đứng trong Vạn Kiếm sơn, phía sau vẫn là Bạch Vô Hối và các đệ tử Thái Ất phái, trước mặt vẫn là Tông chủ Ma tộc. Tay cô ta đã lại kết thủ quyết Đẩu Chuyển Tinh Di, nhìn mọi người trước mặt âm u nói: “Ta lại hy vọng các ngươi phát hiện ra bí mật này muộn hơn chút nữa.”
“Không hổ là Tông chủ Ma tộc, xem ra Vô Lượng mà sư phụ để lại cho ta cũng vô dụng rồi.” Sở Thanh Tiêu thở dài một tiếng, luồng kiếm khí ở đằng xa đã càng lúc càng gần, tuy hắn không biết người tới là ai, nhưng chắc có thể giao chiến với Tông chủ Ma tộc này.
Tông chủ Ma tộc nhìn về phía Sở Thanh Tiêu: “Tuy ta không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nhưng dù sao cũng là một phiền toái rất lớn, có lẽ ngươi đã biết kế hoạch của chúng ta?”
“Hả? Kế hoạch gì?” Sở Thanh Tiêu biết đối phương nhận sai người nên định hỏi theo.
Tông chủ Ma tộc cười nói: “Ngươi cũng thú vị hệt như năm xưa.”
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Đường đường Tông chủ Ma tộc, xin ngài đừng dùng giọng điệu gặp cố nhân nói chuyện với chúng ta có được không? Như vậy quái dị lắm, nhưng ít ra ngài không định giết chúng ta?”
“Ta cũng không rõ giết chết các ngươi sẽ tạo ra kết quả ra sao cho nên tạm thời ta sẽ không động thủ.” Tông chủ Ma tộc trả lời: “Nhưng một khi đại quân Ma tộc bước vào vùng đất này, rất nhiều chuyện sẽ thành không thể tránh khỏi. Hơn nữa phía đông có một kiếm đang tới, thế nào rồi chúng ta cũng gặp mặt.”
“Ngươi biết?” Sở Thanh Tiêu sửng sốt.
“Ta đang đợi hắn.” Tông chủ Ma tộc trả lời.