Chương 119: Nhất kiếm đào hoa
Chương 119: Nhất kiếm đào hoa
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lúc này tông chủ Ma tộc mới chú ý tới Hải Thanh Mạc trước mặt. Lúc vừa rồi cô hạ xuống đất, cảm thấy cảnh giới của đám người này quá kém cỏi cho nên trực tiếp bỏ qua bọn họ, giờ nghe Hải Thanh Mạc mở miệng hò hét mới để ý tới gã, sau đó thần sắc hơi đổi: “Ngươi?”
Hải Thanh Mạc lập tức che miệng, không dám nói gì.
Tông chủ Ma tộc lại quan sát gã một lúc lâu, âm u nói: “Ngươi là ai?”
“Tiểu nhân~~” Hải Thanh Mạc mở miệng định nhận thua nhưng nghĩ tới sau lưng mình là phó minh chủ Chính Khí minh, làm vậy rõ là mất thể diện của Quân Kiến sơn, cho nên tới sau lại đổi giọng: “Vãn bối Hải Thanh Mạc, tới từ Lan Lăng thành.”
“Lan Lăng thành trăm năm trước có tiên nhân lên trời?” Tông chủ Ma tộc hỏi.
Hải Thanh Mạc gật đầu liên tục: “Không thể tưởng tượng được Tông chủ ở tận Ma giới mà cũng nghe thấy sự tích của Lan Lăng thành chúng ta. Không sai, chính là Lan Lăng thành đó. Tông chủ từng có giao tình gì với vị thành chủ đời trước của chúng ta à?”
“Không quen biết.” Tông chủ Ma tộc trả lời.
Hải Thanh Mạc tâm trạng lạnh buốt: “Thế thì tiếc quá.”
“Ngươi tới từ tiên môn nào?” Tông chủ Ma tộc lại hỏi.
Hải Thanh Mạc trong lòng giật thót, vừa rồi mình cố tình nói tới Lan Lăng thành chứ không phải Quân Kiến sơn là vì muốn lảng tránh vấn đề này, gã thở dài một tiếng.
Rồi nói với giọng nhỏ tới mức không thể nghe được: “Quân Kiến sơn.”
Tông chủ Ma tộc lại nghe rất rõ ràng, cô khẽ mỉm cười: “Chẳng trách. Sư phụ ngươi là Quân Cửu?”
“Cửu sư huynh thay sư phụ nhận đồ đệ, tuy ta học nghệ ở chỗ sư huynh nhưng lại là ngang hàng.” Hải Thanh Mạc kiên nhẫn trả lời, giờ phút này trong lòng gã chỉ có một tính toán, đó là kéo dài thời gian lâu được chút nào hay chút đấy.
Tông chủ Ma tộc trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Trực giác nói với ta, phải giết ngươi ngay lập tức.”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Trực giác không chuẩn đâu.”
Tông chủ Ma tộc lại tự lẩm bẩm: “Nhưng ta lại không muốn giết ngươi, dù sao chúng ta cũng từng... yêu nhau.”
Hải Thanh Mạc chớp chớp mắt, nghi là mình nghe lầm. Gã hỏi Hải Thanh Thiên: “Tam đệ, vị Tông chủ này nói gì vậy?’
Hải Thanh Thiên nghe rất rõ lời của đối phương, nhưng chính hắn cũng không tin là mình nghe đúng, lại hỏi Mặc Vân Nhiễm bên cạnh: “Mặc cô nương, ta nghe không rõ, vị Tông chủ này nói gì thế?”
Từ khi biết đối phương là Tông chủ Ma tộc, Mặc Vân Nhiễm luôn đặt tay lên chuôi kiếm, hết sức chăm chú chờ xuất kiếm, bọn họ nói gì cô còn chẳng nghe thấy chữ nào. Hải Thanh Thiên hỏi liền ba lần mới khiến cô bừng tỉnh: “Ơ? Cái gì? Người này nói gì à?”
Tới giờ Lý Đào Hoa mới lên tiếng: “Cô ấy nói, các ngươi từng yêu nhau.”
“Nói bậy!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, không buồn quan tâm mình có chọc giận đối phương hay không, giơ ngón tay chỉ vào Tông chủ Ma tộc: “Vị Tông chủ này, chắc ngài đã sống hơn ngàn năm rồi, ta mới hơn hai mươi, còn chưa có hôn phối, ngài đừng có hủy hoại thanh danh ta!”
“Hủy hoại thanh danh ngươi?” Tông chủ khẽ nhướn mày, ánh mắt toát lên đôi chút sát ý.
Hải Thanh Mạc lùi lại một bước: “Đương nhiên được yêu đương với tông chủ là phúc khí của ta, nhưng dẫu sao cũng mới trải sự đời, chua rành chuyện nam nữ...”
“Thú vị thật, đã nhiều năm rồi mà tính cách của ngươi vẫn không hề thay đổi.” Sát ý trong mắt Tông chủ Ma tộc lập tức biến mất, khẽ mỉm cười, không ngờ còn toát lên vẻ dịu dàng.
Vẻ dịu dàng này lại khiến Hải Thanh Mạc nổi da gà khắp người, nhưng gã cũng chỉnh sửa lại tin tức trong đầu, chắc mình trông khá giống người yêu năm xưa của Tông chủ Ma tộc. Chắc đối phương lầm tưởng mình là người đó chuyển thế, gã cười ngại ngùng, định kéo dài thời gian tiếp. Nhưng trường bào màu đen trên người Tông chủ Ma tộc đột nhiên bay lên, cô giơ tay trước người, kết thành một pháp quyết kỳ dị.
“Chuẩn bị!” Mặc Vân Nhiễm quá khẽ một tiếng, cô và Nam Môn Thư An, Hải Thanh Thiên ba người đồng thời bước tới, rút thanh trường kiếm trong tay ra.
Trong môn phái gia tộc của mình thì cả ba đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, nhưng dẫu sao thời gian tu hành cũng quá ngắn ngủi, đối diện với đối thủ đứng trên đỉnh giới tu hành như Tông chủ Ma tộc, đúng là quá nhỏ bé.
Lý Đào Hoa cũng định rút kiếm lao tới nhưng bị Hải Thanh Mạc kéo lại: “Hồng Niệm tỷ tỷ không có mặt, ta bảo vệ an nguy cho muội.”
Nhưng Tông chủ Ma tộc không ra tay, chỉ có một làn sương đen chậm rãi lan tỏa dưới chân cô, tiếp đó mọi người xung quanh đều cảm thấy một cơn gió lạnh. Bạch Vô Hối đang ngồi đó bỗng mở miệng nói: “Bắt buộc phải cản cô ta lại, cô ta bắt đầu vận Đẩu Chuyển Tinh Di lần nữa, tăng tốc độ lưu chuyển của thời gian, thúc đẩy Vạn Ác chi môn mở ra.”
“Xuất kiếm!” Mặc Vân Nhiễm hét lớn một tiếng, như đang tiếp thêm dũng khí cho bản thân, tiếp đó nhảy lên cao vung kiếm chém xuống. Cô và Hải Thanh Thiên, Nam Môn Thư An bên cạnh cùng vung kiếm lên, ba luồng kiếm khí mạnh mẽ chém về phía Tông chủ Ma tộc. Nhưng phạm vi ba thước xung quanh Tông chủ Ma tộc như có tấm khiên vô hình, ngăn cản toàn bộ lại, ép ba người không thể không lùi lại vài bước.
Hải Thanh Mạc nhíu mày suy tư một hồi rồi nói với Lý Đào Hoa: “Đào Hoa muội muội, bây giờ tu vi của ta đang bị phong ấn không cách nào dùng niệm lực tán âm, có thể nhờ muội giúp ta truyền lời, dùng lực lượng lớn nhất của muội, truyền tới nơi xa nhất có thể.”
“Được.” Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Ngươi cứ nói đi.”
“Muội cứ hô.” Hải Thanh Mạc trả lời: “Thanh Tiêu ca ca, mau tới gặp ta!”
Lý Đào Hoa khẽ nhíu mày: “Bắt buộc phải xưng hô như vậy à?”
“Giờ phút này chỉ có hắn mới cứu được chúng ta, đương nhiên cũng phải tôn kính một chút!” Hải Thanh Mạc nói.
Lý Đào Hoa chỉ đấu tranh tâm lý trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên không trung hét lớn: “Thanh Tiêu ca ca, mau tới gặp ta!”
Sở Thanh Tiêu còn nằm dưới tán cây nghỉ tạm, sau khi nghe âm thanh vang vọng trong không trung, thanh kiếm gỗ đào sau lưng lại nóng bỏng hẳn lên. Hắn nhẹ nhàng giơ tay, kiếm gỗ đào bay tới tay hắn. Hắn duỗi kiếm nói đầy ẩn ý: “Sao đột nhiên ngươi lại trở nên không yên phận như vậy? Cô ấy là ai, sao lại gọi ta là ca ca?”
Đương nhiên kiếm gỗ đào không thể trả lời hắn, nhưng hồng quang bùng lên trên thanh kiếm, có vẻ muốn rời tay bay ra, lao về phía trước.
“Thôi, ta cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn được, tuy con đường trước mặt hết sức nguy hiểm, nhưng chỉ có thể đánh một trận mà thôi.” Sở Thanh Tiêu đột nhiên ngẩng đầu hét lớn một tiếng đáp lại: “Tới đây.”
Lý Đào Hoa nghe tiếng đáp lời trên không trung, chỉ cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc.
Dường như trong những giấc mơ xa xăm mơ hồ, cũng có người từng nói với cô hai chữ ~ tới đây.
Sau đó một ánh đỏ từ trên trời giãng ô.
Là bóng người, cũng là kiếm khí.
Sở Thanh Tiêu lập tức bay lên không trung, sau đó thấy Tông chủ Ma tộc đang quyết đấu với ba người Hải Thanh Thiên, nhanh chóng tìm thấy đối thủ, không hề do dự ngưng tụ Huyền Dương kiếm khí trong kiếm gỗ đào, vung kiếm chém về phía Tông chủ Ma tộc.
Chỉ thấy ánh đỏ này đánh trúng bóng đen quanh người Tông chủ Ma tộc, sau đó lại nghe “rầm” một tiếng, làn sương đen tiêu tan, ánh đỏ lan tỏa, đột nhiên hóa thành cánh hoa đào đầy trời. Sở Thanh Tiêu thấy kỳ cảnh này cũng sửng sốt, chắc Huyền Dương kiếm thôi thúc tạo ra một khu rừng hoa đào quanh năm không tàn, cho nên kiếm pháp của mình cũng bất tri bất giác hấp thu muôn vàn hoa đào.
Bí pháp của Tông chủ Ma tộc bị chiêu kiếm này phá bỏ, cô nànglùi lại một bước, trầm giọng nói: Ai?”
Còn Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng nâng kiếm gỗ đào, thân hình chậm rãi hạ xuống theo những cánh hoa đào bồng bềnh kia, khóe miệng mang nụ cười nhẹ nhàng, có vẻ rất hài lòng với chiêu kiếm vừa rồi. Hắn cúi đầu lẩm bẩm: “Nhất kiếm trảm đoạn vô lượng kiếp, cửu thiên lạc nhập đào hoa nguyệt...”
Hắn thu kiếm hạ xuống đất, xoay người nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Hải Thanh Mạc, chiêu kiếm của ta...”
Còn chưa thấy Hải Thanh Mạc, đã thấy cô gái kia trước.
Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa cũng nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt chưa hề dời đi chút nào.
Hai ngươi giết nhìn nhau một lúc lâu.
Sở Thanh Tiêu đột nhiên hỏi: “Cô nương, sao cô lại khóc?”
“Khóc ư?” Lý Đào Hoa chậm rãi giơ tay, đón được một giọt lệ rơi xuống trên gương mặt.