Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Huynh Đệ Gặp Lại

Chương 118: Huynh đệ gặp lại Chương 118: Huynh đệ gặp lại

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Sau khi Sở Thanh Tiêu vung tay, ba người bay lên từ không trung, hạ xuống trước mặt Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa. Lúc ba người còn trên không trung Hải Thanh Mạc đã nhận ra tam đệ của mình, gã vui vẻ nói: “Thanh Thiên, sao đệ lại tới đây?’

Hải Thanh Thiên hạ xuống dưới đất vững vàng, sau đó tiến tới nói: “Nhị ca!”

Hải Thanh Mạc lập tức bước tới vài bước, ôm lấy Hải Thanh Mạc: “Sao đệ lại tới đây? Đệ cũng tới xem thần kiếm à? Đều do nhị ca không tốt, lúc ở Lan Lăng thành không thể giúp đệ tìm được một thanh kiếm tốt.”

Đã lâu Hải Thanh Thiên không gặp nhị ca, chẳng qua hắn thường xuyên nghe được những tin tức từ bên ngoài, biết dọc đường nhị ca đã gặp một số nguy hiểm. Nhưng tới lúc gặp nhau trở lại nhị ca vẫn còn tự trách vì ngày mình đột nhiên rời thành, không thể lấy được một thanh kiếm tốt cho hắn. Hắn không khỏi chua xót trong lòng, nước mắt cứ thế chảy ra: “Đại ca đã nhận ra bên phía Vạn Kiếm sơn sẽ có dị biến, lo cho an nguy của huynh nên bảo đệ tới đây xem thử.”

Hải Thanh Mạc vừa lau nước mắt của tam đệ vừa cười nói: “Ta thì có nguy hiểm gì, ta có Hồng Niệm cô nương bảo vệ, đệ còn chẳng đánh nổi Hồng Niệm cô nương, tới đây có ích lợi gì? Đại ca tới còn đỡ.”

Hải Thanh Thiên cười khổ: “Đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng đại ca nói tới thời khắc mấu chốt đại ca cũng sẽ ra tay.”

“Không sao rồi, đệ tới đúng lúc lắm, chiến cuộc vừa chuyển sang giai đoạn khác.” Hải Thanh Mạc nhìn về phía sau Hải Thanh Thiên, đầu tiên thấy Nam Môn Thư An, gã gật đầu cười nói: “Chào Nam Môn cô nương, xem ra cô đã gặp tam đệ của ta rồi.”

“Tam đệ của ngươi đáng tin cậy hơn ngươi nhiều.” Nam Môn Thư An quay đầu nhìn xung quanh một hồi, thấy Bạch Vô Hối ngồi xếp bằng dưới dất cùng một loạt đệ tử Thái Ất phái đứng bên ngoài bố trí Bát Quái thuẫn. Cô nghi hoặc nói: “Nam sư thúc đâu?”

Hải Thanh Mạc chỉ vào hai cái vòng vàng bạc khổng lồ ở bên tên: “Tất cả bọn họ đều bị hút vào trong đó, nghe Hồng Niệm cô nương nói món pháp khí này tên là Thái Sơ chi cảnh, sau khi nó va vào nhau vang lên vài tiếng là toàn bộ những người có cảnh giới cao thâm xung quanh đều bị hút vào. Sư thúc của cô, Hồng Niệm cô nương, các cao thủ tiên môn, còn cả năm tên tướng quân Ma tộc nữa.”

Mặc Vân Nhiễm nghe vậy kinh hãi: “Thái Sơ chi cảnh?”

Hải Thanh Mạc hỏi Hải Thanh Thiên: “Vị cô nương này là...?”

“À, cô ấy tên là Mặc Vân Nhiễm, tới tìm thần kiếm.” Hải Thanh Thiên giải thích.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Tức là tới xem trò vui? Cô nương, cô nhận ra Thái Sơ chi cảnh này?” Hải Thanh Mạc hỏi xong lại liếc mắt nhìn Nam Môn Thư An một cái. Nam Môn Thư An nhún vai ra hiệu mình hoàn toàn không biết gì về nó. Dù sao ngoài đánh nhau lợi hại hơn Hải Thanh Mạc một chút, những chỗ khác cô như đúc cùng một khuôn với Hải Thanh Mạc, cũng là loại thất học về tiên môn.

Mặc Vân Nhiễm nhíu mày nói: “Đương nhiên là biết rồi! Đây là chí bảo của Chính Khí minh, sau khi phát động tạo ra âm thanh đầu tiên, tất cả cao thủ Tiêu Dao cảnh trở lên nghe thấy tiếng vang này đều bị nhắm tới, sau khi vang lên ba tiếng thì bị kéo vào trong Thái Sơ chi cảnh, cũng tức là trong pháp khí này có động thiên tách biệt. Trong động thiên tách biệt này chỉ có một nguyên tắc, đó là khi Thái Sơ chi cảnh hấp thu đủ nhiều niệm lực sẽ đưa tất cả quy nhất, mọi người có thể rời khỏi nơi đó.”

“Làm sao để hấp thu đủ nhiều niệm lực?” Hải Thanh Mạc hỏi.

“Chiến đấu, chiến đấu không ngừng nghỉ. Không phải niệm lực ra sao cũng có thể khiến Thái Sơ chi cảnh thỏa mãn, phải là dốc toàn lực chiến đấu, không ngừng hao tổn niệm lực trong Thái Sơ chi cảnh mới có thể thỏa mãn điều kiện.” Mặc Vân Nhiễm trầm giọng nói: “Giáo hoàng đại nhân có nói, chiến đấu trong Thái Sơ chi cảnh là một trận chiến không chết không thôi.’

“Giáo hoàng?” Hải Thanh Mạc vuốt cằm, sau đó ngẩng đầu, thần sắc ưu tư nhìn vòng tay vàng bạc trên không trung. Gã nhớ tới sắc mặt và lời nói cuối cùng của Hồng Niệm trước khi bay đi, khẽ thở dài một tiếng.

Lý Đào Hoa mở miệng nói: “Chúng ta phải nghĩ cách cứu Hồng Niệm tỷ tỷ ra.’

Mặc Vân Nhiễm lắc đầu nói: “Không thể nào, một khi Thái Sơ chi cảnh bắt đầu là không cách nào dừng lại, trừ phi...”

Lý Đào Hoa trầm giọng nói: “Trừ phi?”

“Trừ phi, giết chết ta.” Bạch Vô Hối vẫn ngồi xếp bằng tại đó đột nhiên mở miệng.

Mặc Vân Nhiễm gật đầu nói: “Không sai, giết chết chủ nhân Thái Sơ, Thái Sơ chi cảnh vô chủ sẽ tự sụp đổ, người tu hành bên trong có thể vượt qua khe hở rời khỏi.”

Hải Thanh Mạc cười khổ: “Chúng ta đâu thể làm vậy được.’

Bạch Vô Hối chậm rãi nói: “Tới khi cần, các ngươi có thể giết ta.”

Lý Đào Hoa mở miệng nói: “Khi cần là khi nào?”

Bạch Vô Hối trả lời: “Ta có thể cảm giác được tình huống trong Thái Sơ chi cảnh, nếu ta xác định cho dù có thả đám tướng quân Ma tộc còn lại trong Thái Sơ chi cảnh ra, vấn đề ở đây cũng có thể giải quyết được, vậy các ngươi có thể giết chết ta, tránh cho các tiên môn trong Thái Sơ chi cảnh khỏi phải chịu thương vong.”

Nam Môn Thư An cười khổ nói: “Nhưng người giết ngươi sẽ phải gánh vác ‘tội danh’ giết chết phó minh chủ Chính Khí minh, tuy là ngươi đồng ý nhưng vẫn khiến tiên môn của người này gặp phiền toái không nhỏ.”

“Vị cô nương kia, vừa rồi nghe ngươi nói là... giáo tông?” Bạch Vô Hối hỏi Mặc Vân Nhiễm.

Lúc này Mặc Vân Nhiễm mới phát hiện mình lỡ lời, bèn quay sang giả ngu: “Ơ? Ta nói thế à? Chắc ngươi nghe lầm rồi.’

“Cho dù nghe lầm ta cũng không nhận lầm thanh kiếm trong tay cô, Thánh kiếm Ngọc Khuyết.” Bạch Vô Hối nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Thánh nữ đương nhiệm.”

“Cái này...” Mặc Vân Nhiễm cũng bó tay: “Vị tiền bối này, ngài không phải người mù à?”

Nghe thấy hai chữ “Thánh nữ”, trong lòng Hải Thanh Mạc không khỏi tò mò, quan sát cẩn thận vị Mặc Vân Nhiễm trước mặt. Trên người là bộ áo trắng không dính một hạt bụi, gương mặt thanh tú mỹ lệ, cũng khá giống mẫu thân trong trí nhớ của gã. Nhưng cô gái này vừa mở miệng đã khiến gã nhảy dựng lên, cái tính cách lỗ mãng này rõ là giống mình.

Mặc Vân Nhiễm mới nói đến đây, thanh Ngọc Khuyết bên hông bỗng ngâm vang, cô vội vàng đè nó xuống, hạ giọng nói: “Đừng gây thêm chuyện nữa.”

Bạch Vô Hối tiếp tục nói: “Nếu cô nương là Thánh nữ Bắc Thần, thế thì đến khi cần xuất kiếm, mời cô nương ra tay. Thánh giáo tự do ngoài tiên môn, không để ý tới ánh mắt thế tục, nếu giết ta mà cứu được càng nhiều người, mời cô nương đừng do dự.”

Mặc Vân Nhiễm lùi liền mấy bước: “Đùa cái gì đấy... sao lại bắt ta giết người?”

“Cô nương đừng vội, còn chưa tới mức đó. Ít nhất bây giờ tướng quân Ma tộc đều bị nhốt bên trong, chúng ta phải tranh thủ thời gian nghĩ cách. Cô là Thánh nữ Bắc Thần đúng không, liệu có thể liên hệ với Thánh giáo không, bảo bọn họ mau mau chóng chóng phái một số cao thủ tới hỗ trợ chúng ta?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Mặc Vân Nhiễm lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội, vuốt nhẹ lên đó, tiếp đó ngọc bội hóa thành làn khói trắng tiêu tan. Cô cười khổ nói: “Ta cũng không biết như vậy có tác dụng không, nhưng bây giờ mới gửi tín hiệu, liệu có hơi chậm không?”

“Cái này có gì khó, chẳng qua là mở Thiên Môn trận mà thôi.” Hải Thanh Mạc đã thấy Thiên Môn trận hai lần, đương nhiên cảm thấy chuyện vượt qua ngàn dặm chẳng mấy khó khăn.

“Thiên Môn trận, đâu có dễ dàng như vậy?” Mặc Vân Nhiễm lắc đầu nói.

“Nhị ca, huynh nói đám tướng quân Ma tộc đều bị nhốt vào trong đó?” Hải Thanh Thiên đột nhiên hỏi.

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn vòng tay: “Đúng vậy.”

“Thế cô ấy là ai?” Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý.

“Ai?” Hải Thanh Mạc quay đầu sang nhìn sau đó giật bắn mình: “Vị tỷ tỷ trên cao là ai?”

Đương nhiên người này chính là tông chủ Ma tộc, ánh mắt cô xuyên qua đám người Hải Thanh Mạc nhìn thẳng vào chỗ Bạch Vô Hối đang ngồi: “Thái Sơ chi cảnh, ngàn năm trước ta cũng từng bị nhốt bên trong.”

“Còn ta từng nghe chuyện về tôngc hủ rồi. Năm xưa tông chủ và Lưu chủ Thiên Tế lưu giao chiến trong Thái Sơ, chỉ tốn thời gian một nén hương đã phá pháp đi ra, hơn nữa còn giết chết chủ nhân Thái Sơ lúc bấy giờ chỉ trong chớp mắt. Bây giờ tông chủ muốn giết ta cũng chỉ dễ như trở bàn tay.” Bạch Vô Hối đáp.

Hải Thanh Mạc lập tức phản ứng lại, người này là tông chủ Ma tộc! Gã chỉ thấy đầu óc choáng váng, rốt cuộc mình xui xẻo tới nhường nào, mới tiễn năm tên tướng quân đi thì tông chủ Ma tộc lại tới. Còn lúc này bên phe mình ngoài phó minh chủ Chính Khí minh không thể nhúc nhích, mấy người còn lại cộng lại không biết có chống nổi một kiếm của tông chủ Ma tộc không. Gã vội vàng hỏi Hải Thanh Thiên: “Tam đệ, người ném các ngươi tới đây đâu? Hắn đâu rồi?”

Giờ phút này Sở Thanh Tiêu là cứu tinh duy nhất.

Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Đệ cũng không biết.”

Giờ phút này, Sở Thanh Tiêu đang tựa vào một gốc cây uống nước, vừa uống vừa lau mồ hôi trên trán: “Khí tức bên kia không đúng...”
Bình Luận (0)
Comment