Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117: Thái Sơ Chi Cảnh

Chương 117: Thái Sơ chi cảnh Chương 117: Thái Sơ chi cảnh

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ma tộc thất tướng quân, ngoài Cốt tướng quân đã bỏ mạng cùng Tuyết tướng quân đã rời khỏi Vạn Kiếm sơn ra, lần lượt từ trên xuống dưới là: Uy Vũ hầu, Long tướng quân, Kiếm tướng quân. Tường Vi tướng quân và độc tướng quân, năm người đã xuất hiện toàn bộ. Xem ra Vạn Kiếm trận sắp bị phá hủy hoàn toàn rồi, Ma tộc còn chưa tới đây có lẽ là do pháp lực còn chưa đủ phá trận, nhưng mùng chín tháng chín mà tới, đại quân Ma tộc sẽ tuôn ra từ Vạn Ác chi môn kia.

“Tuy thuật Đẩu Chuyển Tinh Di tạm thời bị ngăn cản, nhưng hiện tại chỉ còn một canh giờ là tới mùng chín tháng chín.” Bạch Vô Hối nhắc nhở: “Lý Kiếm Tiên, mời ngài...”

“Mời cái đầu nhà ngươi ấy.” Lý Mặc Bạch không nhịn được chửi ầm lên: “Năm tên ma đầu đánh tới, ta đánh một thôi đã mệt bằng chết rồi còn đòi ta đánh năm tên? Sau khi thắng có thể nhường cái danh Bắc Thần đệ nhất tiên môn cho Bạch Câu thành chúng ta không?”

Bạch Vô Hối trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cũng không ngờ lần này tình thế lại nghiêm trọng như vậy, không chỉ toàn bộ tướng quân Ma tộc xuất hiện, ngay cả tông chủ Ma tộc cũng đích thân ra mặt. Hắn nhỏ giọng nói: “Mấy vị sư huynh nấp trong chỗ tối, đã tới thời khắc này rồi còn trốn tránh cái gì?”

Vừa dứt lời đã có vài bóng người xanh lục hạ xuống, đứng bên cạnh Lý Mặc Bạch. Một người mặc trường bào màu đen, trên trường bào thêu vô số sao trời. Một người mặc áo trắng, hai hàng tóc mai hoa râm. Còn một người mặc y phục rực rỡ, tuy là nam nhân nhưng giữa hàng mi lại mang vẻ quyến rũ, ngược lại nữ nhân bên cạnh lại có vẻ khí khái bừng bừng.

“Phó chưởng môn Tinh Tú phái - Vu Phồn Tinh, phó chưởng môn Phong Tuyết môn - Âu Dương Sương Tuyết, Đăng Nguyệt các chủ của Tiên Hà phái - Hạo Trạch Quân, tam gia chủ của Bách Lý gia - Bách Lý Diễm.” Sát Lẫm Nguyệt lùi lại phía sau Hải Thanh Mạc, gọi tên một loạt những người vừa xuất hiện.

Hải Thanh Mạc kinh ngạc cảm thán: “Sát huynh kiến thức uyên bác thật, ngươi quen hết bọn họ à?”

“Vì mạng của mỗi người trong số họ đều cực kỳ đáng giá, nhớ kỹ hình dạng họ để chuẩn bị tương lai giết họ.” Sát Lẫm Nguyệt nói đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc cười nói: “Sát huynh đúng là người có hoài bão lớn, mục tiêu muốn giết đều là bậc đại nhân.”

“Đương nhiên bây giờ ta còn không phải đối thủ của bọn họ, nhưng tương lai, ta muốn một chớp mắt giết một tên.” Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ta sẽ giết chết một thủ lĩnh tiên môn, sau đó bị một thủ lĩnh tiên môn giết chết. Đây là kết quả mà sư phụ tính mệnh cho ta khi ta còn nhỏ, ta không thoát được.’

“Sát thủ lại tin số mệnh, thú vị.” Hải Thanh Mạc nhún vai: “Nhưng có bọn họ tới, chúng ta có thể kê cao gối ngủ được chưa?’

“Đối phương có năm vị tướng quân Ma tộc và tông chủ Ma tộc, còn bên chúng ta đều là nhân vật số hai hoặc số ba trong các đại tiên môn Bắc Thần, nếu như vậy là có thể kê cao gối ngủ, thế vì sao còn cần Vạn Kiếm trận để phong tỏa cánh cửa của Ma giới, cứ mở thẳng cánh cửa Ma giới ra, chúng ta giết thẳng sang chiếm luôn cả Ma giới không tốt hơn à?” Hồng Niệm bất đắc dĩ nói.

Hải Thanh Mạc mỉm cười nói: “Hồng Niệm cô nương, cô học cái xấu rồi, cái vẻ châm chọc trong lời nói của cô đã bắt đầu giống ta rồi đấy. Nhưng nếu bọn chúng cường đại như vậy, vì sao năm xưa chỉ mình Quân Kiến sơn chúng ta lại có thể đánh lui bọn họ?’

“Đó là vì năm xưa tông chủ Ma tộc và Tuyết tướng quân đều chỉ có thần niệm thoát khỏi kiếm trận, bản thể chưa vượt qua Vạn Ác chi môn, còn cửu kiếm Quân Kiến sơn phải dùng thân tế kiếm mới có thể đẩy lui bọn chúng, sau đó phong tỏa Vạn Kiếm trận.” Hồng Niệm nhìn thoáng qua đám người tiên môn tại đây: “Ngươi cảm thấy với tính cách của đám người này liệu có chịu dùng thân tế kiếm hay không?”

“Hồng Niệm công công, tuy xưa nay Chính Khí minh chúng ta luôn tự thẹn không thể quyết đoán như Quân Kiến sơn năm xưa, nhưng đừng có nhìn vào đó mà coi thường chúng ta.” Bạch Vô Hối giơ tay phải, chỉ thấy trên tay phải của hắn có một cặp vòng tay uyên ương, một vàng một bạt, trô cực kỳ bắt mắt.

Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Ẻo lả.”

“Cái này không phải ẻo lả.” Hồng Niệm giơ tay ấn lên mi tâm của Hải Thanh Mạc, chỉ thấy Hồng Nhan kiếm trong tay Hải Thanh Mạc lại trở về trong mi tâm, Ly Ca kiếm cũng lập tức biến mất: “Đây là một trong tam đại pháp khí của Chính Khí minh, Thái Sơ chi cảnh.’

“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc lấy làm khó hiểu: “Vì sao đột nhiên lại phong ấn Hồng Nhan kiếm, chẳng lẽ cảm thấy ta không có tác dụng gì à?”

“Không phải.” Hồng Niệm khẽ thở dài một tiếng.

Ngay lúc này Bạch Vô Hối lại nhẹ nhàng rung tay phải, hai cái vòng một vàng một bạc phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hải Thanh Mạc cảm thấy tinh thần xao động, nhưng nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, chỉ cảm thấy tiếng vòng tay va chạm có cảm giác kỳ quái tới khó tả.

Ngay lúc này Sát Lẫm Nguyệt lại tra trọng kiếm về vỏ, chửi rủa một tiếng: “Đúng là xui xẻo.” Sau đó hắn xoay người lao như điên xuống núi, nhiệm vụ giết Hải Thanh Mạc, nguyên tắc của sát thủ gì đó, bây giờ hắn hoàn toàn không quan tâm.

Cái tên ngốc Hải Thanh Mạc không biết “Thái Sơ” là gì, nhưng Sát Lẫm Nguyệt thì biết. Hắn không muốn ở lại nơi này chôn cùng đám tiên môn chính đạo.

Chỉ giây lát sau, Bạch Vô Hối lại nhẹ nhàng lắc tay phải.

Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Thiếu chủ, nếu ta không thể ra ngoài, nhờ ngươi tới tìm vị tiểu ca Kim Phượng Hàm của ngươi, để hắn giúp ngươi về Thần Đô thành.”

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Cô đang nói gì vậy?”

Hồng Niệm lùi lại phía sau một bước, thân hình đột nhiên biến thành ánh sáng đỏ lao thẳng đi, nhưng lại là chui vào trong vòng tay vàng bạc. Mấy vị thủ lĩnh tiên môn đứng bên cạnh Bạch Vô Hối cũng hóa thành hư ảnh rơi vào trong đó. Sát Lẫm Nguyệt đang lao như điên xuống núi đột nhiên cảm thấy sau lưng có lực hút cường đại ập về phía mình. Hắn hạ giọng mắng một câu: “Đúng là xui xẻo!” Còn chưa dứt lời thì thân hình cũng biến thành hàn quang, bị hút về.

Người trong Ma tộc vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, Uy Vũ hầu đã không nhịn nổi nữa, buông trường đao trong tay xuống, có vẻ xao động không yên: “Lão nhị, đã ra tay được chưa?”

Rất hiển nhiên, tuy Uy Vũ hầu đứng đầu trong thất tướng quân, nhưng khi Long tướng quân hiện thân, hành động của thất tướng quân đều theo lựa chọn của Long tướng quân. Long tướng quân vuốt ve cái mặt nạ bạch cốt của mình, mỉm cười nhìn vòng tay của Bạch Vô Hối, âm u nói: “Thái Sơ chi cảnh, từ khi nó vang lên, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác.”

“Vì sao mỗi lần chúng ta định đến Nhân giới là lại gặp phiền toái như vậy?” Tường Vi tướng quân cười khanh khách: “Vòng tay Thái Sơ, cũng đẹp đấy, đợi tới lúc giết sạch đám người này, nhị ca có thể tặng cái vòng tay ấy cho muội không?”

“Một vàng một bạc, muội và thất muội mỗi người một cái nhé?” Long tướng quân hỏi.

Tường Vi tướng quân gật đầu nói: “Thế cũng được.”

Giờ phút này bên phía tiên môn chỉ còn lại ba người Bạch Vô Hối, Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa.

Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi, vòng tay này chỉ hấp thu những người đã phá cảnh, bây giờ ta bị phong ấn, biến thành người thường, còn Đào Hoa muội muội mới bắt đầu tu hành, còn chưa nhập cảnh. Cho nên chúng ta không bị ảnh hưởng.”

Bạch Vô Hối lại vung tay phải lên trời, chỉ thấy hai vòng một vàng một bạc bay lên không trung, tiếp đó đột nhiên mở rộng gấp mấy chục lần, lớn như một căn nhà nhỏ. Sau đó hai chiếc vòng chạm kịch liệt, tạo thành âm thanh kinh thiên động địa, khiến Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa không nhịn nổi phải che kín hai tai.

“Đi thôi, lên đường.” Long tướng quân bước lên trước một bước, cả hắn và mấy vị tướng quân bên cạnh đều biến thành hư ảnh rơi vào vòng tay Thái Sơ. Kiếm tướng quân là người cuối cùng rời khỏi, trước khi đi còn nhìn Lý Đào Hoa một cái.

Mà ngay lúc này, ở một chỗ khác trên Vạn Kiếm sơn lại có một pháp tướng đột nhiên mọc từ dưới đất lên, khiến toàn bộ núi rừng lại chấn động.

Lý Đào Hoa ngẩng đầu, nhìn pháp tướng kia, thầm kinh ngạc, cô cảm thấy khá quen mắt nhưng không nhớ được mình từng thấy lúc nào, lại nghĩ tới Kiếm Tiên Chi Tổ Quảng Thành Tử vừa rồi, thầm nghĩ chắc lại là vị thần tiên nào đó, mình tình thấy trong nhà ai đó ở thôn. Cô hỏi Hải Thanh Mạc bên cạnh: “Đây là vị chân tiên nào? Ngươi có nhận ra không?”

Hải Thanh Mạc vui vẻ tới mức nhảy bật lên: “Ta nhận ra rồi, ta nhận ra rồi, đây là bằng hữu của ta! Sở Thanh Tiêu!’

Chỉ thấy tay phải của pháp tướng kia nắm chặt lấy ba người, rõ ràng là Nam Môn Thư An, Mặc Vân Nhiễm và Hải Thanh Thiên. Nam Môn Thư An cúi đầu nói với Sở Thanh Tiêu bên dưới: “Sở đại ca, lực lượng kia đột nhiên biến mất, có thể buông chúng ta ra rồi.”

Hải Thanh Thiên cúi đầu nhìn xuống, bật thốt lên: “Ta thấy nhị ca của ta rồi. Sở đại ca, đưa chúng ta sang đó đi.”

Sở Thanh Tiêu đứng bên dưới, giờ phút này đã mồ hôi đầy đầu, hắn vung tay: “Qua đó trước, chào hỏi hộ ta!”
Bình Luận (0)
Comment