Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116: Tướng Quân Tập Kết

Chương 116: Tướng quân tập kết Chương 116: Tướng quân tập kết

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hắc long chui vào Vô Cùng môn, chỉ thấy kim quang tỏa ra từ trong cánh cửa lập tức ảm đạm đi đôi chút. Pháp tướng Kiếm Tiên sau lưng Lý Mặc Bạch cũng dao động kịch liệt, dường như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Kiếm tướng quân vẫn duy trì tư thế ném kiếm vừa rồi, xem ra một khi hắn còn giữ tư thế này, kiếm thế hắc long sẽ không dừng lại.

Khóe miệng Lý Mặc Bạch có máu tươi chảy ra: “Kiếm tướng quân của Ma tộc, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Kiếm Tiên Chi Tổ, đúng là lợi hại. Nhưng sau đó có tới ngàn vạn Kiếm Tiên xuất hiện, không phải người đầu tiên là mạnh nhất.” Kiếm tướng quân lắc đầu nhìn pháp tượng Quảng Thành Tử, cất cao giọng nói: “Vị chân quân này, mời trở lại Thiên môn!”

“Ma tu, ngươi thật to gan.” Pháp tướng Quảng Thành Tử lại mở miệng, giọng nói vẫn không vui không giận, nhưng âm thanh như tiếng chuông lớn vẫn khiến rừng núi chấn động.

“Nhân tộc tôn sùng tiên, nhưng vẫn ngăn đám tiên nhân các ngươi ở ngoài Thiên môn. Còn Ma tộc ta từng có chiến tranh với tiên nhân kéo dài ngàn năm, ngươi nói ta to gan?” Kiếm tướng quân cất cao giọng nói: “Ngươi mà dùng chân thân xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là to gan!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Cách đó vạn dặm, trên đỉnh Côn Luân.

Nam nhân mặc áo tím ngồi dưới gốc cây hoa đào khẽ ngẩng đầu, nhìn không trung lóe lên kim quang, nhỏ giọng nói: “Xem ra gần đây nhân gian cũng chẳng thái bình.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Vạn Kiếm sơn, kim thân pháp tướng Quảng Thành Tử khẽ cúi đầu, tiếp đó chậm rãi nâng thanh kiếm trong tay lên, xuất kiếm chém tan Vô Cùng môn kia.

Lý Mặc Bạch nhanh chóng lùi lại hơn mười bước, cắm Kiêm Gia kiếm trong tay xuống đất mới ngừng được thế lui. Còn Kiếm tướng quân cũng bị dư chấn đẩy lùi tới bên cạnh Lý Đào Hoa. Hắn xoay người, chứng kiến một ánh kiếm màu đỏ đánh thẳng về phía mình, vội vàng lùi lại phía sau.

Một bộ áo đỏ xuất hiện trước mặt Lý Đào Hoa. Lý Đào Hoa vui vẻ nói: “Hồng Niệm tỷ tỷ.”

Tiếp đó Hải Thanh Mạc và Sát Lẫm Nguyệt cũng chạy tới, Hải Thanh Mạc một tay cầm Hồng Nhan kiếm, một tay cầm Ly Ca kiếm, có vẻ cũng vừa mở phong ấn, dáng vẻ khí phách hiên ngang. Gã ngạo nghễ nói: “Đào Hoa muội muội, chúng ta tới cứu muội.”

Sát Lẫm Nguyệt cầm trọng kiếm trong tay, y phục trên người rách nát, sắc mặt rất không vui: “Hai tên khốn kiếp các ngươi, ỷ vào việc hôm nay ta phải bảo vệ ngươi không chết mà đi lợi dụng ta như vậy.”

Hóa ra vừa rồi phi kiếm giáng xuống cũng tấn công về phía ba người bọn họ, Hồng Niệm và Hải Thanh Mạc nóng lòng tới đây xem thử tình thế ra sao cho nên bỏ mặc đám phi kiếm trên không trung. Sát Lẫm Nguyệt nhận đơn của người khác, bắt buộc phải tới mai mới được lấy mạng Hải Thanh Mạc, nếu hôm nay gã chết rồi coi như đơn này đã thất bại. Cho nên hắn chỉ có thể thay hai người chặn phi kiếm dọc đường, còn Hồng Niệm và Hải Thanh Mạc thoải mái đi thẳng tới nơi này.

Hồng Niệm quay đầu lại nhìn pháp tướng, thần sắc kinh ngạc: “Lý tiền bối.”

Lý Mặc Bạch cũng kinh ngạc đáp: “Ơ? Hồng Niệm công công? Sao vậy, Nam Dạ quốc cũng nguyện cống hiến sức lực ngăn cản Ma tộc xâm lấn à? Không đúng, cho dù là giúp một tay cũng phải là Đoạn ma đầu tới giúp mới đúng.”

Hải Thanh Mạc hiếu kỳ nói: “Hồng Niệm cô nương, cô biết người này à?”

“Ừ, Kiếm Tiên Lý Mặc Bạch của Bạch Câu thành, chính là đệ đệ ruột của thành chủ Bạch Câu thành, kế thừa danh kiếm Kiêm Gia, năm xưa chỉ thiếu nửa bước là tới Thiên Bệ cảnh.” Hồng Niệm trả lời.

Hải Thanh Mạc nhíu mày: “Năm xưa?’

“Năm năm trước hắn từng tới Nam Dạ quốc hỏi kiếm ngoài Kim Hà cung, cuối cùng sau một trăm linh ba chiêu thì thua dưới tay sư phụ ta. Khi đó sư phụ ta đã là Thiên Bệ cảnh, còn Lý tiền bối tự nói là mình còn thiếu nửa bước.” Hồng Niệm giải thích.

Lý Mặc Bạch đột nhiên mỉm cười: “Bây giờ vẫn thiếu nửa bước.”

Hồng Niệm ngẩng đầu nhìn kim thân pháp tướng uy nghiêm cường đại kia, khẽ nhíu mày một cái.

Lý Mặc Bạch hiểu ý đối phương, năm xưa mình còn không thể sử dụng Thần Ẩn, bây giờ còn mời cả Kiếm Tiên Chi Tổ, theo lý mà nói phải tiến thêm một bước mới đúng. Hắn mỉm cười: “Chẳng qua gặp chút cơ duyên thôi.”

Sát Lẫm Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là lúc các ngươi ôn chuyện à?”

Lúc này Kiếm tướng quân đã lao tới trước Lạc Phách chung, giơ tay đánh một quyền lên quả chuông đồng kia, đập tan ảo ảnh chuông đồng. Uy Vũ hầu từ trong thoát ra, múa thanh đại đao trong tay lên, nổi giận quát: “Ta chém! Ta chém! Ta sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh!”

Uy Vũ hầu này tuy vẻ ngoài lỗ mãng nóng nảy, nhưng vài luồng đao phong chém ra lại cực kỳ hung hãn. Hải Thanh Mạc vung song kiếm ngăn một luồng thôi mà cũng bị đánh bay ra ngoài. Chỉ thấy Sát Lẫm Nguyệt hạ giọng mắng chửi một câu rồi nhanh chóng lao tới kéo gã lại, tiếp đó vung thanh trọng kiếm trong tay lên đánh thẳng vào luồng đao phong, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc. Nhưng cứ đánh một đòn là hắn lại lùi lại một bước, hắn cứ lùi lại từng bước một như vậy mãi tới khi lùi về bên cạnh bọn Hồng Niệm. Cánh tay hắn run rẩy kịch liệt, vẻ kiêu ngạo khi gặp bọn họ lần đầu chẳng còn lại chút gì, chỉ có thể tức giận nói: “Rốt cuộc đây là loại yêu ma quỷ quái gì vậy, sao cứ tên sau lại lợi hại hơn tên trước? Còn cả ngươi nữa, đừng chui đầu vào chỗ chết nữa, mời ngươi tự nhìn lại mình đi, ngươi là tên rác rưởi!”

Hải Thanh Mạc cười khờ khạo một tiếng: “Ta sai rồi, Sát ca.”

“Ngươi mới là Sát ca!” Sát Lẫm Nguyệt tức giận tới mức cánh tay càng run rẩy kịch liệt.

Lý Mặc Bạch thở dài một tiếng, vốn dĩ trong kế hoạch của hắn là dùng Lạc Phách chung nhốt Uy Vũ hầu lại rồi giải quyết Kiếm tướng quân, cuối cùng đánh một trận sinh tử với Uy Vũ hầu. Có điều thực lực của Kiếm tướng quân vượt ngoài tưởng tượng của hắn, hắn không thể giết chết đối phương, hơn nữa giờ phút này Uy Vũ hầu đã thoát khốn. Nhưng không phải không có tin tức tốt, bên phe mình có thêm ba trợ thủ... cũng coi như giúp được đôi chút. Đệ tử của đại ma đầu đã lên tới Huyền Tâm cảnh; thằng nhóc trên người toàn kiếm hình như là sát thủ nổi tiếng Bắc Thần, chắc cũng có sức giao chiến; còn thằng nhóc ngốc nghếch kia hình như cầm Tình kiếm Hồng Nhan và Bi kiếm Ly Ca? Nhưng chỉ là kiếm phách, không thể phát huy uy lực quá cường đại.

Hồng Niệm cô nương trầm giọng nói: “Lý tiền bối, tuy lúc đó chúng ta ở hai phe khác nhau, nhưng giữa ngài và sư phụ ta chỉ là luận võ không luận đạo. Hôm nay ở đây, mong là chúng ta có thể kề vai chiến đấu, đánh đuổi đám Ma tộc này ra khỏi Nhân giới.”

Lý Mặc Bạch gật đầu, giơ trường kiếm lên, pháp tướng sau lưng lại lóe lên kim quang: “Có thể sóng vai chiến đấu với Hồng Niệm công công, cũng là một chuyện thú vị.”

Hải Thanh Mạc dùng khuỷu tay huých Sát Lẫm Nguyệt một cái: “Chiến đấu vì Nhân giới, nghe có phấn khích không? Sát huynh, huynh cũng tham gia chứ?”

Sát Lẫm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Vì sao ta phải tham gia?”

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Ngươi nhìn lại mình đi, ngươi là một sát thủ, cả đời này sống trong bóng tối, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới ngày có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời kề vai chiến đấu với danh môn chính phái?”

Sát Lẫm Nguyệt nhướn mày: “Ta cần sao?”

Hải Thanh Mạc từ từ dụ dỗ: “Đương nhiên ta biết Sát huynh không cần, nhưng ngươi nghĩ xem, khi đám danh môn chính phái bất lực trước cường địch, ngươi lại đột nhiên rút kiếm giết ra, chém sạch đám yêu ma quỷ quái. Thế có phải vả mặt đám tiên môn đã khinh thường ngươi không? Chẳng lẽ không đáng cho ngươi rút kiếm à?”

“Ta không hứng thú với chuyện này, ta chỉ biết trước ngày mai ngươi không được chết, sau ngày mai thì ngươi phải chết.” Sát Lẫm Nguyệt lạnh lùng nói.

Hải Thanh Mạc lại ngẫm nghĩ một hồi, tiếp tục nói: “Ngươi nói xem, nếu ngươi giết tướng quân Ma tộc ở đây, các đại phái lại quảng bá cho ngươi, không ai nghi ngờ tính chân thật trong chuyện này, tương lai giá giết ngươi của ngươi sẽ nhân lên mấy lần? gấp hai? Gấp ba? Ta thấy ít cũng phải gấp mười lần! Hoàn toàn không quá đáng!”

Ánh mắt Sát Lẫm Nguyệt thay đổi, dường như những lời này thật sự khiến hắn động tâm. Tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, tiếp đó vung trường kiếm lên: “Được!”

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe trong Vạn Ác chi môn vang lên tiếng long ngâm, tiếp đó một bộ xương rồng chui ra từ trong cánh cửa, trên bộ xương có ba người mặc giáp đen. Người ngồi đằng trước đeo một cái mặt nạ xương trắng, trên bả vai là hai quỷ trảo, dáng vẻ âm trầm đáng sợ; sau lưng hắn là hai cô gái song sinh, gương mặt mang nụ cười yêu mị, hai cặp chân dài đung đưa.

“Lão đại, lão tứ, sao tới đây lâu rồi mà chưa giải quyết được bọn chúng?” Giọng nói của người cầm đầu mang vẻ bất mãn.

Uy Vũ hầu tức giận hét: “Ai cần ngươi nhiều lời, có giỏi thì tới đây giải quyết lũ này đi.”

“Có gì khó đâu?” Người cầm đầu nhảy từ trên đầu rồng xuống, hạ vào trước mặt mọi người, hai cô gái cũng hạ xuống theo, trong đó một cô gái nhẹ nhàng vung tay phải, trong tay đã có thêm một đóa hoa tường vi màu tím.

Lý Mặc Bạch trầm giọng nói: “Ma Tộc thất tướng quân, Tường Vi tướng quân.”

Cô gái còn lại ngáp một cái, phun ra một làn sương mù màu tím.

“Độc tướng quân cùng với....”

Người cầm đầu nhìn pháp tướng kia, mỉm cười: “Ồ? Kiếm Tiên Chi Tổ, Quảng Thành Tử?”

“Long tướng quân!”

Sát Lẫm Nguyệt vừa rút kiếm ra một nửa lại tra về vỏ, vẫy tay với Hải Thanh Mạc: “Cáo từ!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment