Chương 115: Tiên nhân trảm ma thần
Chương 115: Tiên nhân trảm ma thần
Chương 115: Tiên nhân trảm ma thần
Pháp tướng Kiếm Tiên khổng lồ khiến mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, Bạch Vô Hối và Nam Thất Thần dẫn các môn nhân lùi lại phía sau, để lại chiến trường cho Lý Mặc Bạch. Những người khác chưa tới chiến trường trong Vạn Kiếm sơn cũng thấy được pháp tướng kiếm tiên giáng lâm. Hải Thanh Mạc ngẩng đầu quan sát, trầm giọng nói: “Lúc trước Vạn Pháp môn tới Quân Kiến sơn bắt ta cũng đã tế ra pháp tượng khổng lồ như vậy. Ta nhớ cửu sư huynh nói với ta chiêu thức này tên là Thần Ẩn, mời thần hạ phàm. Khi đó Vạn Pháp môn mời được Vũ Dực Tiên, còn pháp tướng này là...”
“Ngươi cũng là người tập kiếm, sao lại không nhận ra pháp tướng này? Chân cưỡi tiên hạc, tay phải cầm kiếm, tay trái nâng đan, đây là Kiếm Tiên Chi Tổ Quảng Thành Tử, hầu như tất cả các môn phái tu kiếm đều thờ cúng bức họa của vị này.” Ánh mắt Sát Lẫm Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Người mời pháp tướng vị tiên nhân này hạ phàm là cửu sư huynh của ngươi?’
“Ta không nghi ngờ chuyện cửu sư huynh có thực lực thi triển Thần Ẩn, dù sao ngày trước sư huynh cũng dễ dàng phá vỡ Thần Ẩn của Vạn Pháp môn. Nhưng ta nhớ sư huynh từng nói Thần Ẩn rất nhàm chán, cho nên không phải là sư huynh.” Tuy ngoài miệng Hải Thanh Mạc trả lời như vậy, nhưng bản thân gã cũng cảm nhận được sau khi sấm sét nổ vang thì kiếm thế trên bầu trời cũng biến mất, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm.
“Cho dù là ai đi nữa, ít nhất người trong Ma tộc sẽ không dùng Thần Ẩn, chắc người này đứng về phía chúng ta.” Hồng Niệm tiếp tục đi về phía trước: “Đi nào, tới đó xem thử.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bên phía bốn người Sở Thanh Tiêu cũng thấy pháp tướng này, Mặc Vân Nhiễm vui mừng nói: “Ta nhận ra pháp tướng này, chính là Kiếm Tiên Chi Tổ - Quảng Thành Tử, người tới là vị Kiếm Tiên của Bạch Câu thành Lý gia.”
Sở Thanh Tiêu lấy quyển sách trong lòng ra, nhanh chóng vẽ lại hình dạng pháp tướng này, nói đầy ẩn ý: “Kiếm Tiên Chi Tổ à, cũng đáng ghi nhớ đây.”
“Mau tới chỗ bọn họ!” Hải Thanh Mạc chỉ mong nhớ nhị ca mình, vội vàng nói.
Nhưng vừa dứt lời, mọi người lập tức cảm thấy có một luồng kiếm thế đánh thẳng tới. Sở Thanh Tiêu lập tức ném tấm bùa vàng trong tay ra, hét lớn một tiếng: “Định!”
Chỉ thấy một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, khi tới cách bọn họ ba thước là bị kim quang trên tấm bùa vàng của Sở Thanh Tiêu đánh bay ra ngoài. Nam Môn Thư An nghi hoặc nói: “Phi kiếm ở đâu ra vậy!”
“Vẫn còn!” Hải Thanh Thiên rút Tuyết Kiến bên hông ra, chém lên trời, ngăn cản ba thanh phi kiếm khác.
Lúc này mọi người mới thấy, những thanh phi kiếm kia tới từ bầu trời vạn kiếm!
“Thiên Lý Chi Mục, mở!” Sở Thanh Tiêu cầm một tấm bùa vàng, đốt cháy rồi nhẹ nhàng vung lên quệt qua trước hai mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy dưới bầu trời kiếm có một thân hình cao lớn mặc trường bào màu đen đang lơ lửng tại đó, xung quanh người này là ngọn lửa đen hừng hực, tay phải nâng lên, trong từng thanh kiếm trên bầu trời vạn kiếm bay xuống sau lưng người này.
“Đạo trưởng, ngươi thấy gì vậy?” Nam Môn Thư An hỏi.
Sở Thanh Tiêu nhíu mày nói: “Nhìn bộ dạng người này chắc là bên phe Ma tộc, kỳ quái, một kẻ trong Ma tộc làm sao điều động được trận pháp của Vạn Kiếm sơn?”
“Không có thời gian nghĩ đâu.” Mặc Vân Nhiễm vung trường kiếm, cùng Hải Thanh Thiên gia nhập chiến cuộc ngăn cản phi kiếm. Từng thanh trường kiếm rơi xuống, tuy cảnh giới của bọn họ đều không thấp, nhưng trong thời gian ngắn chỉ có sức chống cự.
“Phiền toái quá đi, nhưng ta chỉ là một đạo sĩ nho nhỏ mà thôi, phiền toái lớn vậy cứ giao cho vị Kiếm Tiên đã mời cả Kiếm Tiên Chi Tổ.” Sở Thanh Tiêu nói đầy ẩn ý.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bên đằng khác, mọi người cũng gặp phải cơn mưa kiếm với thế công như nước đổ này, Nam Thất Thần và Bạch Vô Hối thấy vậy quay sang nhìn nhau một cái, Bạch Vô Hối vung dải lụa trắng trong tay, Nam Thất Thần giơ cao trường kiếm, phẫn nộ quát; “Can thiên tuyệt dương, ly hỏa dịch khí.”
“Bát quái quy nhất!” Tiếp đó Bạch Vô Hối gầm lên một tiếng, một tấm khiên bát quái khổng lồ mở rộng trên đầu bọn họ, chỉ nghe tiếng kim loại đứt gãy vang lên liên tiếp, những thanh phi kiếm từ trên không trung giáng xuống đánh lên tấm khiên bát quái, lập tức tan thành từng mảnh.
Lý Mặc Bạch nhẹ nhàng giơ tay, pháp tướng vàng kim kia cũng giơ kiếm lên theo, dáng vẻ như muốn chém thẳng vào tông chủ Ma tộc giữa không trung.
Nhưng Uy Vũ hầu lại chém đại đao trong tay ra, một đao bổ thẳng vào kim hạc dưới chân Quảng Thành Tử: “Thần tiên hạ phàm, vậy ta cho ngươi có đến mà không có về!”
Đao phong mãnh liệt chém con kim hạc kia tới hồn phi phách tán, Quảng Thành Tử trên lưng nó thấy vậy nổi giận, trực tiếp đập bình đan dược trong tay về phía Uy Vũ hầu. Uy Vũ hầu hừ lạnh một tiếng, vung đao ngăn cản, nhưng cái bình bay tới không trung lại hóa thành một quả chuông đồng, giam hắn vào trong. Tiếp đó trong chuông đồng phát ra từng tiếng động trầm trầm, chắc do Uy Vũ hầu định phá chuông chui ra.
“Lạc phác chung!” Uy Vũ hầu quát khẽ một tiếng, chém đao lên quả chuông đồng, tạo thành một tiếng vang khổng lồ. Hắn cảm giác hồn phách của mình cũng lay động, như sẽ thoát ly thân thể bất cứ lúc nào.
(Chuông này là Lạc Phách chung, Uy Vũ Hầu cố ý gọi là “lạc phác chung” ~ quả chuông quèn.)
“Vẫn lỗ mãng như xưa.” Kiếm tướng quân khẽ nhíu mày, tiếp đó vung kiếm đanh về phía Lý Mặc Bạch.
Sau khi thi triển thuật Thần Ẩn, pháp tướng sau lưng người thi thuật gần như vô địch, vì tiên nhân giáng trần không phải chân thân, cho nên không đau đớn không sợ hãi. Nếu muốn phá thuật Thần Ẩn, chỉ có thể trực tiếp tấn công người thi thuật.
“Kiếm tướng quân của Ma tộc, quyết đấu chân chính giữa chúng ta, giờ mới bắt đầu!” Khóe miệng Lý Mặc Bạch hơi nhướn lên, vung Kiêm Gia kiếm giao chiến với Kiếm tướng quân, theo mỗi lần vung kiếm của hắn, pháp tướng sau lưng hắn cũng vung kiếm. Mỗi lần hai thanh kiếm va chạm đều có một ánh kim quang đánh về phía Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân biết nếu kim quang này đánh trúng người, bản thân sẽ hóa thành một vũng máu.
Lý Đào Hoa đứng bên cạnh quan sát trận chiến kinh thế hãi tục này, bàn tay vung nhẹ, như đang bắt chước mỗi chiêu kiếm của bọn họ.
Đối với một kiếm tu, có thể chứng kiến kiếm khách đệ nhất Ma tộc giao chiến với Kiếm Tiên đương thời, còn mời cả Kiếm Tiên Chi Tổ hạ phàm, đây là chuyện cực kỳ may mắn. Tiếc là giờ phút này những người khác ở đây đều đang phiền não vì bầu trời vạn kiếm đột nhiên phản bội, chỉ có mình Lý Đào Hoa toàn tâm toàn ý quan sát trận chiến. Nhưng mới nhìn một lúc cô đã cảm thấy linh lực trong cơ thể mình không chịu khống chế bắt đầu lưu chuyển, đó là một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, tuy cô không thể khống chế, nhưng cô cũng hiểu, chắc linh lực trong cơ thể mình đang thay đổi theo một chiều hướng nào đó.
“Đào Hoa, tuy ngươi còn chưa bái ta làm thầy, nhưng trận quyết đấu này coi như lễ vật bái sư mà ta tặng cho ngươi.”
Kiếm tướng quân bị một kiếm của Lý Mặc Bạch đánh văng ra hơn mười trượng, hắn đột nhiên vung tay với Vạn Ác Chi Môn, cất cao giọng nói: “Lực lượng Cửu U, bách ma hỗn loạn!”
Sau tiếng ra lệnh này chỉ thấy từng tiếng rống giận vang lên, tiếp đó linh hồn yêu thú muôn hình vạn trạng tuôn ra từ Vạn Ác Chi Môn, từng cái nối tiếp nhau lao về phía trường kiếm của Kiếm tướng quân. Tiếp đó chỉ thấy trên thanh trường kiếm hiện lên từng gương mặt người, hoặc vui hoặc giận, hoặc buồn hoặc sợ, trông cực kỳ âm trầm đáng sợ.
Lý Mặc Bạch nghiêng đầu như đang trò chuyện với pháp tướng sau lưng: “Lão tổ tông à, nghe nói năm xưa ngài chém vô số ma đầu, không biết tên ma đầu trước mặt ta có đáng cho ngài đích thân rút kiếm giết chết không?”
Không ngờ pháp tướng kia lại đáp lời hắn, âm thanh như tiếng chuông ngâm, khiến toàn bộ Vạn Kiếm sơn chấn động. Hắn chỉ nói một chữ: “Được!”
“Ma tộc chúng ta không có cái gọi là Thần Ẩn, vì Ma tộc chúng ta chỉ thờ một vị thần.” Kiếm tướng quân nâng trường kiếm lên: “Cửu U ma thần!” Sau tiếng nói của hắn, sau lưng Kiếm tướng quân đột nhiên hiện ra ảo ảnh ma thần màu đen, chỉ thấy ma thần kia có ba đầu sáu tay; ba đầu lần lượt là mặt cười, mặt giận, mặt buồn; trong sáu tay cầm đao, thương, kiếm, kích, rìu, roi; xung quanh hắn là một con ma long màu đen uốn lượn, dưới chân giẫm lên vô số phàm nhân kêu rên thảm thiết.
Lý Mặc Bạch cả kinh, chém trường kiếm xuống: “Quảng Thành Tử trở về, quay lại Vô Cùng môn!”
Pháp tướng sau lưng cũng vung kiếm, tiếp đó thấy kim quang lóe lên, một cánh cửa vàng kim chậm rãi mở ra.
Ảo ảnh ma thần sau lưng Kiếm tướng quân tiếp tục lao tới, hắn vung trường kiếm trong tay về phía trước, trường kiếm biến ảo giữa không trung, hóa thành một con hắc long đâm thẳng về phía cánh cửa vàng kim kia.