Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Kiếm Tiên Chi Tổ

Chương 114: Kiếm Tiên Chi Tổ Chương 114: Kiếm Tiên Chi Tổ

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Nam nhân ngồi rất làn hơi nước vẫn luôn nhắm mắt, không hề đáp lại tông chủ Ma tộc.

Tông chủ Ma tộc đi tới vài bước, tiếp đó lại thấy một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, hạ vào trước mặt tông chủ Ma tộc, dưới chuôi thanh trường kiếm kia có hình một đóa mây trắng. Tông chủ Ma tộc khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Bạch Vân chân nhân.”

Vẫn không ai đáp lời, nhưng sau thanh kiếm này lại có tám thanh trường kiếm với hình thái khác nhau chậm rãi hiện ra phía sau nam nhân kia, nhắm vào tông chủ Ma tộc.

“Sơn chủ đã chết, Quân Kiến sơn các ngươi cũng táng thân ở đây cả rồi, bây giờ ta trở lại nhân gian, không ai có thể ngăn cản ta.” Tông chủ Ma tộc nhẹ nhàng vung ống tay áo, Bạch Vân kiếm trước mặt khẽ rung động.

“Người của Quân Kiến sơn còn chưa chết hết đâu.” Một giọng nói mang chút ý cười đột nhiên trả lời tông chủ Ma tộc.

Tông chủ Ma tộc ngẩng đầu nói: “Ai?”

“Ta.” Một cơn gió mạnh lướt qua, nam nhân mặc trường bào màu lục đậm nhảy tới trước mặt tông chủ Ma tộc. Hắn vẫn mang nụ cười thản nhiên tự tại thường thấy, giọng nói vẫn dịu dàng thanh thoát: “Quân Kiến sơn, Quân Cửu.”

Tông chủ Ma tộc quan sát người trước mặt, trầm giọng nói: “Ta từng nghe tên ngươi, nghe nói năm đó ngươi là người trẻ tuổi nhất nhưng kiếm thuật lại là mạnh nhất trong các đệ tử. Quân Kiến sơn để mình ngươi lưu thủ trong núi là vì truyền thừa linh mạch Quân Kiến.”

Quân Cửu gãi mặt mình cười nói; “Chẳng hay là vị sư huynh nào mà để ý tới ta như vậy?”

“Người nói câu này kiếm thuật kém cỏi nhất nhưng lại nhiều lời nhất, biết một số pháp môn quỷ đạo.” Tông chủ Ma tộc trả lời: “Ta không biết hắn xếp thứ mấy.”

“Hóa ra là nhị sư huynh.” Quân Cửu cười nói: “Chẳng trách chẳng trách, xưa nay nhị sư huynh luôn coi trọng ta nhất.”

“Nhưng ngươi lại khiến hắn thất vọng rồi.” Tông chủ Ma tộc trầm giọng nói.

Quân Cửu chạm tay lên thanh kiếm Lạc Cửu Thiên bên hông, nói đầy ẩn ý: “Vì sao?”

“Vì hôm nay ngươi sẽ chết ở đây.” Tông chủ Ma tộc lạnh lùng nói: “Nhánh Quân Kiến sơn sẽ bị diệt sạch.”

“Thứ nhất.” Quân Cửu giơ một ngón tay lên: “Quân Kiến sơn ta đã có đệ tử thứ mười, hắn là con trai của Vĩnh Vương Nam Dạ quốc và Thánh nữ Bắc Thần quốc, cũng là truyền nhân Tình kiếm chủ nhân Bi kiếm, lại là người đoạt hạng nhất tại Lương Ngọc đại hội, còn ẩn giấu một số pháp môn thủ đoạn quỷ đạo. Hơn nữa hắn khác với ta, hắn thích du lịch, cực kỳ giỏi giao tiếp. Dưới tay hắn, chắc chắn Quân Kiến sơn ta sẽ hương khỏi hưng thịnh đệ tử đầy cửa!”

“Thứ hai là gì?” Tông chủ Ma tộc lại có vẻ rất kiên nhẫn.

“Thứ hai.” Quân Cửu đột nhiên rút Lạc Cửu Thiên ra, tiếp đó chín thanh trường kiếm bao gồm cả Bạch Vân kiếm đều xuất hiện sau lưng hắn. Hắn ngạo nghễ nói: “Ta sẽ đánh với ngươi một trận, nhưng không bị ngươi giết chết.”

Tông chủ Ma tộc đột nhiên cười phá lên: “Ngươi rất ngông cuồng, ngươi có biết năm xưa ngay cả sư phụ ngươi cũng không hoàn toàn là đối thủ của ta. Nếu không phải năm đó Sơn chủ giữ được một hơi thở, Quân Kiến sơn các ngươi vốn không ngăn được đại quân Ma tộc chúng ta. Đúng là cảnh giới của ngươi khiến ta bất ngờ, nhưng chỉ có ngươi thì còn xa mới đủ.”

“Chỉ mình ta, đương nhiên còn xa mới đủ.” Quân Cửu giơ tay chỉ lên chín tầng trời, vạch nhẹ một cái, tiếp đó máu tươi chảy ra, hắn đặt ngón tay lên mi tâm, chậm rãi vẽ một bùa chú kỳ lạ, cuối cùng toàn thân tỏa ra kim quang.

Tông chủ Ma tộc sửng sốt: “Pháp môn này là...’

Quân Cửu cất cao giọng nói: “Cửu kiếm Quân Kiến sơn trở lại nhân gian! Xin lỗi tông chủ Ma tộc, lần này ta sẽ sánh vai cùng sư phụ và các vị sư huynh, quyết chiến với ngươi!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Vạn Kiếm sơn, Hải Thanh Mạc đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng gầm rú, dường như trong bầu trời vạn kiếm có tiếng sấm sét nổ vang. Gã trầm giọng nói: “Có người đang quyết đấu ở đó?”

Sát Lẫm Nguyệt ngẩng đầu lên nói: “Người tới cảnh giới nào mới có thể vào trong bầu trời vạn kiếm, chẳng lẽ là tông chủ Ma tộc đích thân ra tay? Nhưng ai đang giao chiến với hắn? Minh chủ Chính Khí minh Cố Mục Lễ? Không thể nào, với tính cách của hắn làm sao lại đi mạo hiểm được?’

Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó gã nói: “Hồng Niệm cô nương, kiếm thế này rất quen thuộc.”

“Đúng là rất quen thuộc.” Hồng Niệm gật đầu.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, đồng thanh nói: “Là Quân Cửu sư huynh.”

Sát Lẫm Nguyệt sửng sốt, lắc đầu nói: “Không thể nào, Quân Cửu của Quân Kiến sơn chỉ xếp hạng chín trên Tinh Vân bảng, cảnh giới cùng lắm chỉ có Huyền Tâm, làm sao giao chiến được với tông chủ Ma tộc?’

“Các ngươi có Sát Thủ bảng, lên làm đệ nhất mấy năm liền có dễ không?” Hải Thanh Mạc nói.

Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh: “Thế thì có gì là khó, ta đã là đệ nhất ba năm liên tiếp, cùng lắm là nhận đơn khó nhất, giết nhiều người nhất mà thôi.”

“Thế ba năm liên tục hạng chín thì sao?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.

Sát Lẫm Nguyệt sửng sốt: “Ngươi có thể khống chế mình nhưng làm sao khống chế được người khác? Ba người đứng đầu Sát Thủ bảng xưa nay luôn quỷ thần khó lường, không ai khống chế được.”

“Thế là đúng rồi, cửu sư huynh muốn mình đứng hạng chín cho nên sư huynh là hạng chín, khi số chín thành danh hiệu của sư huynh, mọi người sẽ luôn luôn nhớ rằng trước sư huynh còn có một vị sư phụ và tám vị sư huynh huynh sinh vì thiên hạ! Nhưng trên thực tế sư huynh đã có cảnh giới Thiên Bệ, thậm chí còn cao hơn!” Hải Thanh Mạc cao giọng quát lớn.

Hồng Niệm sửng sốt, thầm nghĩ: Hải Thanh Mạc này trông thì ngu ngốc nhưng thực ra thâm tâm như tấm gương sáng.

Hải Thanh Mạc lại điên cuồng gào thét trong lòng: Cửu sư huynh ơi cửu sư huynh, ta không biết sư huynh có cảnh giới ra sao! Ta chém lung tung nhưng sư huynh đừng khiến ta thất vọng đấy nhé! Ta không biết sư huynh dùng cách gì để lên trên đánh với tông chủ Ma tộc, nhưng ta tin chắc chắn sư huynh sẽ thắng!

Kiếm phong của mười thanh trường kiếm rít gào. quay quanh tông chủ Ma tộc, không ngừng khởi xướng công kích, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào vượt qua bức tường hắc viêm cách tông chủ Ma tộc ba thước. Tông chủ Ma tộc này có vẻ không dùng binh khí, chiêu số được sử dụng vẫn luôn là ngọn lửa hắc viêm kia. Sắc mặt tông chủ Ma tộc rất thản nhiên, có vẻ hoàn toàn không để ý tới thế công điên cuồng của Quân Cửu, chậm rãi nói: “Thi triển Thần Ẩn đi, kiếm thế như hiện tại không thể đả thương được ta đâu.”

“Thần Ẩn, đúng là thứ nhàm chán.” Quân Cửu mỉm cười, lùi lại phía sau nam nhân kia, hắng giọng nói: “Sau lưng ta có Thánh, cần gì mượn thần! Sơn chủ, phải nhờ ngài giúp ta một tay!”

Nam nhân kia đột nhiên mở mắt, tiếp đó trong bầu trời vạn kiếm xuất hiện một tia sét, nơi sấm sét đi qua kiếm khí đều ngưng tụ vào đó. Khí thế của tia sét kia càng lúc càng mãnh liệt, tới cuối cùng Quân Cửu nâng Lạc Cửu Thiên lên là tia sét kia cũng giáng xuống. Quân Cửu vung kiếm, luồng kiếm lôi ngưng tụ kiếm khí của bầu trời vạn kiếm đánh thẳng về phía tông chủ Ma tộc.

Luồng kiếm lôi này xuyên thủng bức tường hắc viêm, đánh tới trước mặt tông chủ Ma tộc. Nhưng Thông Thiên các giơ một ngón tay, nắm lấy luồng kiếm lôi kia, trầm giọng nói: “Lực lượng Cửu U, diệt.’

Theo tiếng nói của tông chủ Ma tộc, kiếm lôi lập tức dập tắt, hóa thành một làn sương đen chậm rãi tiêu tán trong tay tông chủ Ma tộc.

Quân Cửu cười khổ nói: “Quả nhiên vẫn không được.”

Tông chủ Ma tộc tung người nhảy tới trước mặt Quân Cửu, giơ ngón tay búng ra: “Bản tướng chưa lộ mà định cản đường ta, đúng là quá nực cười.” Ngón tay tông chủ Ma tộc búng vào giữa mi tâm Quân Cửu, pháp ấn trên mặt Quân Cửu lập tức tiêu tán, lùi liền mấy bước, sau đó thân hình hóa thành ánh sao tan đi.

Cách đó trăm dặm, Quân Cửu ngồi trên hạc vàng đột nhiên mở mắt, nôn ra một ngụm máu tươi. Hắn cười khổ: “Không hổ danh tông chủ Ma tộc, liếc mắt một cái là nhìn ra ta đang hư trương thanh thế.’

Còn trên bầu trời vạn kiếm, Uy Vũ hầu và Kiếm tướng quân liên thủ giao chiến với các cao thủ tiên môn tới mức khó phân cao thấp. Trên vai Bạch Vô Hối đã có vài vết kiếm, hắn cười khổ nói: “Lý Kiếm Tiên, kẻ địch trước mặt đã khiến ngươi hài lòng chưa?”

Lý Mặc Bạch khẽ mỉm cười: “Không tệ không tệ, đặc biệt là vị Kiếm tướng quân này, giống hệt như ta tưởng tượng, đáng giao chiến một trận.’

“Vậy xin mời Lý Kiếm Tiên dốc toàn lực xuất thủ.” Bạch Vô Hối trầm giọng nói.

Lý Mặc Bạch bĩu môi: “Xem ra vị đại ca lắm mồm của ta đã nói gì đó với Chính Khí minh các ngươi. Thôi được rồi, lần này ta sẽ dốc toàn lực!” Nói xong Lý Mặc Bạch tung người nhảy lên, lơ lửng trong không trung, tiếp đó vung trường kiếm trong tay về phía trước. Thanh kiếm lập tức biến thành một luồng ánh sáng tím.

Kiếm tướng quân hạ xuống bên cạnh Lý Đào Hoa, không vội Thiên Âm các ngược lại kiên nhẫn giải thích với Lý Đào Hoa: “Xem ra vị kiếm tu của Bạch Câu thành là người mạnh nhất trong nhóm người lần này, ngươi thấy kiếm thế của hắn ra sao?”

Lý Đào Hoa gật đầu: “Dường như đang tụ lực?”

“Đây là Thần Ẩn, là chiêu thức cường đại nhất của người tu hành nhân gian các ngươi, đợi tới tương lai ngươi thành Kiếm Tiên cũng có thể học được chiêu thức này. Chiêu thức này nói trắng ra là mời thần hạ phàm, nghe nói sau khi dùng Thần Ẩn, thần linh trong thiên hạ sẽ gõ nhẹ ba cái lên Thiên môn, báo cho vị thánh nhân ngồi trên Côn Luân Đào Hoa sơn trang, được vị này ngầm đồng ý thì thần niệm mới hạ phàm, giúp người tu hành nhân gian một tay.” Kiếm tướng quân nói đầy ẩn ý: “Để ta xem thử vị kiếm tu này mới vị thần tiên nào.”

Lý Đào Hoa nghi hoặc: “Đã là chiêu thức mạnh nhất nhưng hình như tướng quân không để trong lòng.”

“Đời này ta đã đối đầu với Thần Ẩn không ít lần rồi, đám tiên nhân kia đều bị đánh về tiên môn.” Kiếm tướng quân ngạo nghễ nói.

Lý Mặc Bạch nhắm hai mắt lại, quanh mắt bắt đầu có hoa văn kỳ lạ xuất hiện, hắn trầm giọng nói: “Thần Ẩn, đế sư nhân hoàng, kiếm tiên chi tổ. Lý Mặc Bạch của Bạch Câu thành cung thỉnh Cửu Tiên sơn Đào Nguyên động Quảng Thành Tử!”

Theo đó là một tiếng hạc kêu sắc bén, đầu tiên là một con tiên hạc lấp loáng kim quang xuất hiện sau lưng Lý Mặc Bạch, tiếp đó pháp tướng Quảng Thành Tử mới chậm rãi xuất hiện. Chỉ thấy là một ông lão râu dài tóc dài, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm bình đan được. Pháp tướng kia cao như ngọn núi nhỏ, hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt tỏa kim quang đảo qua mỗi người bên dưới.

Sắc mặt Kiếm tướng quân khá kinh ngạc: “Kiếm Tiên Chi Tổ, Quảng Thành Tử.”
Bình Luận (0)
Comment