Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113: Cố Nhân Gặp Gỡ

Chương 113: Cố nhân gặp gỡ Chương 113: Cố nhân gặp gỡ

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Mặt trời lặn mặt trăng lên, vật đổi sao dời, Vạn Ác chi môn sau lưng tông chủ Ma tộc mở rộng, trong đó loáng thoáng tiếng yêu thú gào thét vang đội. Lý Đào Hoa biết một khi pháp thuật này hoàn thành, thế thì thiên quân vạn mã của Ma tộc sẽ đạp vỡ tòa Vạn Kiếm sơn này. Tay cô chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm, với trình độ của cô hành động này không khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng nhìn bộ dạng tông chủ Ma tộc kia dường như đã đắm chìm vào pháp thuật này, không khéo cô lại có cơ hội.

“Đại đạo tam thiên, dùng kiếm làm đạo, Thái Ất phục ma, càn khôn trừ ác!” Một tiếng gầm vang dội, Lý Đào Hoa vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung có muôn vàn phi kiếm giáng xuống, sau đó biến thành một thanh cự kiếm. Phó chưởng môn Thái Ất phái Nam Thất Thần hiện thân, tay cầm trong chém mạnh xuống dưới.

“To gan!” Ngay lúc này Kiếm tướng quân lại tung người nhảy ra, giờ trong tay hắn không có kiếm, bèn tiện tay đoạt kiếm của Lý Đào Hoa, tiếp đó đột nhiên vung lên, đỡ lấy thanh cự kiếm kia.

Nam Thất Thần bị đánh bật lại, lùi liền ba bước mới ngừng được, các đệ tử Thái Ất phái cũng xuất hiện sau lưng hắn.

Kiếm tướng quân hạ xuống đất vững vàng, cúi đầu nhìn thoáng qua thanh trường kiếm trong tay, tiếp đó thở dài một tiếng, thanh kiếm tan thành từng mảnh nhỏ.

Lý Đào Hoa cả kinh: “Sao lại như vậy?’

“Một thanh kiếm hạ phẩm mà ngăn cản Thái Ất Tam Thiên kiếm, đúng là quá miễn cưỡng.” Kiếm tướng quân bất đắc dĩ nói: “Tương lai sau khi bái sư ngươi có thể chọn trong Kiếm Trủng một thanh kiếm mà ngươi ưng ý, nơi đó có những thanh kiếm không kém gì thập đại danh kiếm trong kiếm phổ nhân gian.”

“Thật à? Ta cũng muốn xem thử.” Một nam nhân mặc trường bào màu trắng chậm rãi bước ra khỏi khu rừng trúc bên trái. Nam nhân này trông mới hơn ba mươi, mặt mày trắng trẻo không để râu, hai hàng mi hơi nhướn lên, có vẻ hơi bướng bỉnh. Hắn giơ thanh kiếm trong tay lên chỉ về phía Kiếm tướng quân: “Để xem rốt cuộc lời nói của tướng quân Ma tộc có khoa trương hay không.”

Kiếm tướng quân khẽ nhíu mày: “Hạng năm trên nhân gian kiếm phổ, Kiêm Gia.”

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.” Nam nhân khẽ ngâm một tiếng: “Nếu không có Tình kiếm Hồng Nhan, thanh kiếm của ta sẽ là kiếm chí tình trong nhân gian. Bạch Câu thành Lý Mặc Bạch, hân hạnh gặp mặt.”

(Trích từ bài Kiêm Gia của Khổng Tử

Bản dịch thơ của thivien:

Bờ lau bụi lách xanh xanh,

La đà mọc trắng, đã thành giá sương.

Người đi sông nước mênh mang,

Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.)

Kiếm tướng quân khẽ mỉm cười: “Hóa ra là truyền nhân Bá Kiếm.”

“Sai rồi sai rồi.” Lý Mặc Bạch lắc đầu nói: “Ta không phải truyền nhân Bá Kiếm, ta kế thừa Kiêm Gia, đi theo con đường kiếm pháp nhẹ nhàng ưu nhã. Ngươi cứ nghe tên của ta là biết, Lý Mặc Bạch, nghe đã giống nhân vật chính trong tiểu thuyết thoại bản tình yêu giang hồ rồi.”

Lý Đào Hoa thở dài một tiếng, lúc trước Hải Thanh Mạc nói với cô trong giới tu hành này cứ là người có bản lĩnh một chút thì đầu óc không được bình thường, quả thật không phải lừa cô.

Lý Mặc Bạch cũng tới cô, nghi hoặc nói: “Tiểu cô nương, sao cô lại đứng cùng đám yêu nhân Ma tộc kia, mau mau tới đây.’

Lý Đào Hoa sửng sốt, đang định bước tới thì thân hình Kiếm tướng quân đã lóe lên ngăn trước mặt cô. Cùng lúc đó Lý Mặc Bạch cũng bước lên trước một bước, Kiêm Gia kiếm lập tức rời vỏ đâm về phía Kiếm tướng quân. Giờ phút này trong tay Kiếm tướng quân không có kiếm, chỉ có thể giơ một ngón tay giao đấu với Kiêm Gia kiếm. Y phục hai người đều bị kiếm phong thổi tung, Lý Đào Hoa cười nói: “Không hổ là tướng quân Ma tộc, rất mạnh.’

Tuy Kiếm tướng quân chỉ dùng một ngón tay chống đỡ, nhưng ngày trước hắn có thể dùng sức một mình đối phó với hàng loạt cao thủ trong Thái Ất phái, không ngờ lần này chỉ mình Lý Đào Hoa cũng có thể đấu kiếm với mình mà không rơi xuống hạ phong. Hắn trầm giọng nói: “Trong Lý gia ở Bạch Câu thành, kiếm thuật của ngươi xếp thứ mấy?”

“Đương nhiên là thứ nhất.” Lý Đào Hoa nhướn mày, giọng nói mang chút ngạo nghễ.

“Thú vị.” Kiếm tướng quân giơ ngón tay búng ra, đẩy lùi Lý Đào Hoa vài bước.

Giờ phút này trong Vạn Ác chi môn bỗng có giọng nói hùng hậu vang lên: “Tiểu Kiếm ơi là Tiểu Kiếm, cái ngai Kiếm tướng quân của ngươi đâu? Sao lén lút tới nhân gian một chuyến mà mất cả bảo bối của mình vậy?”

“Ngươi cũng tới rồi.” Kiếm tướng quân nghiêng đầu, chỉ thấy một thanh trọng kiếm bay ra từ trong Vạn Ác chi môn, hắn vung tay lên, nắm lấy trọng kiếm, tiếp đó một thân hình cường tráng bước ra từ trong Vạn Ác chi môn. Người nọ mặc một bộ giáp vàng, để râu quai nón, trong con mắt mang theo sát ý mãnh liệt, đảo mắt qua mọi người xung quanh rồi cười lạnh một tiếng: “Xem ra sau mấy chục năm, đám cao thủ nhân gian cũng điêu tàn phân nửa rồi. Ta còn mong chờ được gặp cao thủ như cửu kiếm của Quân Kiến sơn.”

“Ồ? Xem ra ta không bằng bọn họ rồi?” Lý Mặc Bạch âm u hỏi.

Gã râu quai nón kia vuốt ve chòm râu của mình, liếc mắt nhìn Lý Mặc Bạch một cái rồi bĩu môi: “Ngươi còn tạm được.”

“Đứng đầu thất tướng quân, Uy Vũ tướng quân.” Lý Mặc Bạch nói thân phận của đối phương.

Uy Vũ tướng quân lấy từ trên lưng ra một thanh đại khảm đao cao cỡ thân người: “Nếu đã biết ta đứng đầu thất tướng quân thế phải phải biết địa vị của ta không giống bọn họ. Tông chủ đã phong ta là vương hầu, ngươi phải gọi ta là Uy Vũ hầu!” Lời còn chưa dứt, Uy Vũ tướng quân đã nhảy thẳng tới, trường đao trong tay kéo qua đỉnh đầu, sau đó chỉ thấy toàn bộ Vạn Kiếm trận chấn động, trên trời cao lại có vô số phi kiếm trút xuống nhưng không thanh nào xuyên qua được tấm chắn Viêm Hỏa mà tông chủ Ma tộc thiết lập.

Lý Mặc Bạch khẽ cúi người, không còn vẻ phóng túng như lúc vừa rồi, thân kiếm Kiêm Gia cũng nhanh chóng ngưng tụ kiếm thế.

Nhưng ngay lúc này một dải lụa trắng từ trên không trung hạ xuống, quấn thẳng lấy trường đao của Uy Vũ hầu, hóa giải đao thế trên thanh trường đao. Uy Vũ hầu kia nhướn mày, trường đao rung động, chấn tấm lụa kia thành bột phấn. Tiếp đó hắn phẫn nộ quát: “Loại ẻo lả ở đâu ra mà dùng thứ pháp khí ghê tởm vậy, định thắt cổ tự sát à?”

Một nam nhân mặc áo trắng, mắt che vải trắng xuất hiện bên cạnh Lý Đào Hoa, chính là phó minh chủ Chính Khí minh Bạch Vô Hối. Sau khi hắn tới, một hình bát quái khổng lồ tỏa ra dưới chân hắn, bao phủ tất cả mọi người vào trong hình bát quái này. Tông chủ Ma tộc phát hiện pháp thuật của mình đột nhiên bị ngăn chặn, khẽ cúi đầu nhìn Bạch Vô Hối trước mặt: “Ngươi là ai?”

“Phó minh chủ Chính Khí minh Bạch Vô Hối, ra mắt tông chủ Ma tộc.” Bạch Vô Hối trầm giọng nói: “Xin mời tông chủ Ma tộc tuân thủ ước định lục giới, trở về Ma giới.”

“Nhưng kẻ đã ký kết với ta là người bên trên.”Tông chủ Ma tộc giơ tay chỉ lên trời: “Mà hắn đã chết rồi.”

“Sơn chủ vẫn chưa chết, chẳng qua ý chí trong lòng hóa thành bầu trời kiếm này, từ khi ngươi bước vào Vạn Kiếm sơn tới giờ, mỗi thanh kiếm của Sơn chủ đều nhắm vào tông chủ.” Bạch Câu thành trầm giọng nói: “Mời tông chủ lui binh.”

Tông chủ Ma tộc đột nhiên cao giọng cười phá lên rồi chậm rãi nói: “Thú vị thú vị.” Tiếp theo tông chủ Ma tộc đột nhiên tung người nhảy một cái, lao thẳng từ dưới mặt đất lên, bay về phía bầu trời kiếm trên đầu.

“To gan!” Bạch Vô Hối gầm lên một tiếng, vung ống tay áo, một dải lụa trắng lại đánh về phía tông chủ Ma tộc.

“Ngươi mới là to gan!” Uy Vũ tướng quân ngăn trước người tông chủ Ma tộc, trường đao trong tay chém tan dải lụa trắng thành từng mảnh.

Tông chủ Ma tộc lao lên không trung, vô số phi kiếm giáng xuống từ bầu trời kiếm, nhưng tông chủ Ma tộc chỉ nhẹ nhàng vung ống tay áo, những thanh kiếm đó đều biến thành mảnh vỡ kim loại văng khắp nơi. Tông chủ Ma tộc thở dài một tiếng: “Bây giờ trong mắt bản tông chủ, Vạn Kiếm sơn chẳng khác nào đồ trang trí.’

“Nghe nói Sơn chủ ngồi trên bầu trời vạn kiếm, tông chủ Ma tộc lao lên như vậy là định trò chuyện trực tiếp với Sơn chủ à?” Lý Mặc Bạch nhẹ nhàng nâng Kiêm Gia kiếm trong tay lên: “Ta cũng muốn lên bầu trời xem thử.’

Nam Thất Thần lắc đầu nói: “Với năng lực của chúng ta không thể lên tới bầu trời. Một khi tới gần bầu trời mười trượng, bất luận là người là ma hay là yêu đều bị muôn vàn thanh kiếm kia chém thành từng mảnh nhỏ. Tông chủ Ma tộc có thể tới đó là vì bản thân hắn cực kỳ cường đại.’

Tông chủ Ma tộc đi lên bầu trời, hầu hết trường kiếm trên trời đều đổi hướng, vô số mũi nhọn nhắm thẳng tông chủ Ma tộc, thân kiếm rung chuyển kịch liệt, trong kiếm vực vang lên tiếng kim loại ngâm vang. Tông chủ Ma tộc nhẹ nhàng nâng tay trái sau đó đè xuống, tất cả trường kiếm ngừng chấn động, kiếm vực trở lại tĩnh lặng. Tông chủ Ma tộc chậm rãi đi về phía trước, tiếp đó thấy nam nhân ngồi trong làn hơi nước; tông chủ Ma tộc cúi đầu cười: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại rồi.”
Bình Luận (0)
Comment