Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Đẩu Chuyển Tinh Di

Chương 112: Đẩu Chuyển Tinh Di Chương 112: Đẩu Chuyển Tinh Di

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lý Đào Hoa vội vàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn thấy gương mặt tông chủ Ma tộc này, nhưng Kiếm tướng quân lập tức đè đầu cô xuống, hạ giọng nói: “Không được nhìn!”

Thân hình cường tráng đi xuống từ vương tọa, mặt đất dưới chân lập tức cháy đen, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Kiếm tướng quân.

Kiếm tướng quân xưa nay luôn kiêu ngạo nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn vào vị tông chủ Ma tộc này, chỉ trầm giọng nói: “Cung nghênh tông chủ lại giáng lâm Nhân giới!”

“Nhưng ngươi lại dám đi trước ta, to gan quá nhỉ!” Khi tông chủ tông chủ Ma tộc lên tiếng như có hai người đồng thời nói chuyện, một giọng nam như hơi tức giận, một giọng nữ như khẽ mỉm cười.

Kiếm tướng quân vội vàng nói: “Thuộc hạ nóng lòng báo thù cho Cốt tướng quân, mong tông chủ tha thứ!”

Tông chủ Ma tộc nhìn thoáng qua Lý Đào Hoa bên cạnh Kiếm tướng quân: “Là cô ta giết Chính Hoài à?”

Chính Hoài là tên thật của Cốt tướng quân, trong toàn bộ Ma tộc cũng chỉ có vị tông chủ Ma tộc này có thể gọi hắn như vậy. Kiếm tướng quân sửng sốt, tiếp đó nói: “Không phải.”

Tông chủ Ma tộc nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương, ngẩng đầu lên, nhìn ta.”

Lý Đào Hoa do dự một chút, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên.

Kiếm tướng quân ở bên cạnh lưng đã đổ môn hạ đầm đìa, nếu tông chủ muốn giết Lý Đào Hoa chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hắn cũng chẳng thể nào ngăn cản.

Lý Đào Hoa nhìn vị tông chủ Ma tộc kia, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ vị tông chủ Ma tộc này lại là nữ nhân, hai hàng mi lá liễu, một cặp phượng nhãn, dung mạo tuyệt trần. Cô nhẹ nhàng giơ tay, bộ trường bào màu đen thêu tơ vàng khảm ngọc quý bay lượn theo làn gió, một cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, ép Lý Đào Hoa lại cúi người, trước ngực như bị thứ gì nện trúng, gần như tắt thở.

“Một nữ nhân sinh ra vì kiếm, ngươi muốn nhận con bé làm đồ đệ phải không?” Tông chủ Ma tộc hỏi.

“Thưa vâng.” Kiếm tướng quân không dám giấu giếm, lập tức đáp.

“Không tệ, chỉ tiếc con bé không có ma tâm. Cho dù nó bái ngươi làm thầy, cả đời này cũng không phải người trong Ma tộc chúng ta, nếu để con bé phát triển thành Kiếm Tiên, sau này sẽ là phiền toái cho chúng ta.” Tông chủ Ma tộc nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Lý Đào Hoa.

“Tông... tông chủ.” Kiếm tướng quân cười khổ, muốn khuyên bảo nhưng cũng biết không thể thay đổi được gì.

Lý Đào Hoa chỉ cảm thấy có một luồng khí thế nặng tựa ngàn cân đang đè lên người mình, không thể di chuyển chút nào, chỉ có thể để mặc tông chủ Ma tộc kia lấy đi tính mạng mình.

Nhưng cuối cùng tông chủ Ma tộc kia chỉ khẽ thở dài một tiếng: “Ta không thể giết ngươi, giết ngươi cũng là một phiền toái rất lớn. Lưu lại cho tương lai vậy, ít nhất bây giờ ta còn chưa thể chọc vào phiền toái lớn như vậy.” Nói xong tông chủ Ma tộc thu cánh tay lại, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên không trung, mưa kiếm trút xuống.

Trên bầu trời vạn kiếm kia, từng thanh trường kiếm nối tiếp nhau bắn về phía hắn, so với vài thanh lác đác của Kiếm tướng quân, rõ ràng vị tông chủ này được đãi ngộ cao hơn nhiều. Lý Đào Hoa cảm thấy áp lực trên người biến mất, lập tức tung người thối lui giữ khoảng cách hơn hơn mười bước với tông chủ Ma tộc kia. Tông chủ Ma tộc không nhìn cô, chỉ ngẩng đầu quan sát mưa kiếm đang ập xuống, tiếp đó trầm giọng nói: “Viêm hỏa.”

Giọng nói vừa vang lên, dưới chân tông chủ Ma tộc có lửa đen bộc phát, bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ tạo thành một tấm chắn, tất cả trường kiếm giáng xuống đâm vào ánh lửa này lập tức hóa thành tro tàn. Tông chủ Ma tộc cười lạnh nói: “Sơn chủ, thời đại của ngươi đã kết thúc.”

Kiếm tướng quân đứng dậy, nhìn Vạn Ác chi môn sau lưng, trầm giọng nói: “Tông chủ, mùng chín tháng chín chưa tới, đại quân Ma tộc còn chưa thể bước vào nơi đây.”

“Không thể đợi tiếp, ta có thể cảm giác được nếu chờ thêm một khắc thôi, Vạn Kiếm đại trận sẽ được tu bổ trở lại trước khi đại quân bước vào nơi này.” Tông chủ Ma tộc giơ tay kết pháp quyết rồi trầm giọng nói: “Tinh Di, Đẩu Chuyển!”

Kiếm tướng quân cả kinh: “Tông chủ, ngài định...”

Lý Đào Hoa cũng kinh hãi chứng kiến ánh mặt trời xung quanh nhanh chóng biến hóa, từ ánh nắng sớm hóa thành chiều tàn, tiếp đó nhanh chóng ảm đạm, xung quanh cũng có gió đêm hiu hiu thổi qua, không ngờ tông chủ lại cưỡng ép thay đổi dòng thời gian của nơi này!

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Quân Kiến sơn, thác nước trước Cửu Long nhai.

Quân Cửu nhìn về phía tây, bộ trường bào màu lục đậm phất phới theo gió, vẻ mặt hắn nghiêm nghị hiếm thấy, âm u nói: “Tông chủ Ma tộc, pháp thuật thật cường đại.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Còn mọi người trên Vạn Kiếm sơn cũng cảm nhận được biến hóa quỷ dị xung quanh, Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt: “Hồng Niệm cô nương, hình như thời gian đang tăng tốc.”

Hồng Niệm nhíu mày nói: “Hóa ra sư phụ nói là thật, trên thế gian này thật sự có pháp thuật thay đổi dòng chảy thời gian.”

“Ma tộc lại có thêm tướng quân tới?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Có thể cưỡng ép thời gian tăng tốc như vậy, ngay cả cảnh giới của thất tướng quân Ma tộc cũng không làm được, chỉ có thể là, tông chủ Ma tộc.”

“Tông chủ Ma tộc?” Hải Thanh Mạc cả kinh, liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Hồng Niệm như xác minh suy đoán của Sát Lẫm Nguyệt.

Hồng Niệm nhíu mày suy tư trong chốc lát: “Đáng lẽ bên phía Ma tộc phải phái một loạt trận pháp sư cường đại tới phá Vạn Kiếm đại trận, còn thời cơ phá trận chắc là mùng chín tháng chín, tết Trùng Dương. Ngày này thanh khí bay lên, trọc khí trầm xuống, là thời cơ rất tốt để men theo thanh khí thăng thiên; nhưng đồng thời trọc khí trầm xuống cũng khiến ma môn mở rộng. Chắc tông chủ Ma tộc cũng chỉ tạm thời phá trận tới đây, mà do nguyên nhân nào đó, hắn cần đẩy nhanh kế hoạch, cho nên cưỡng ép thời gian trong Vạn Kiếm sơn trôi nhanh qua một ngày. Mà một khi tới mùng chín tháng chín...”

Ánh mắt Sát Lẫm Nguyệt sáng bừng lên: “Là ta có thể giết hắn?”

Hải Thanh Mạc nhảy dựng lên, giơ tay gõ thẳng vào đầu Sát Lẫm Nguyệt: “Cái tên sát thủ thấy tiền sáng mắt nhà ngươi! Một khi tới mùng chín tháng chín, Vạn Ác chi môn mở rộng, đại quân Ma tộc đạp nát Vạn Kiếm sơn này. Tới lúc đó thiên hạ đại loạn, quần ma loạn vũ, còn ngươi chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn của mình?”

“Cái đó có liên quan gì tới ta?” Sát Lẫm Nguyệt hỏi ngược lại: “Thiên hạ càng loạn thì ta làm ăn càng tốt, thời đại thái bình, mọi người cần gì tới sát thủ.”

“Nhưng ngươi là người, bọn chúng là ma, ngươi không nghĩ gì tới...” Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tình cảm quốc gia à?”

Sát Lẫm Nguyệt nhìn Hải Thanh Mạc như nhìn thằng ngốc, không trả lời chỉ cười lạnh một tiếng.

Hải Thanh Mạc lấy tay che trán: “Thôi được thôi được, ta tin ngươi không có rồi.”

Hồng Niệm nhìn về phía mưa kiếm trút xuống, đột nhiên nói: “Phải tới ngăn cản hắn!”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Ngươi nhìn Hồng Niệm cô nương của chúng ta đi, có khác không? Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn mau mau chóng chóng đưa ta ra khỏi nơi này, nhưng bây giờ thấy Nhân giới gặp nạn, trái tim chính nghĩa nổi lên trong lòng, cho nên quyết tâm tới ngăn cản tông chủ Ma tộc kia.”

“Không phải như vậy.” Hồng Niệm trực tiếp phủ nhận: “Nhưng nếu tông chủ Ma tộc tới nơi này tức là chúng ta cũng không cách nào rời khỏi Vạn Kiếm sơn. Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là liều mạng đánh cược một phen.”

Hải Thanh Mạc cười xấu hổ: “Thế à...”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ở đằng khác Sở Thanh Tiêu tế ra Tứ Linh pháp trận, dẫn theo ba người Hải Thanh Thiên đọ sức với Tuyết tướng quân. Với thực lực của bốn người bọn họ đáng lẽ không thể đấu nổi, nhưng dường như Tứ Linh pháp trận của Sở Thanh Tiêu lại mượn được một luồng lực lượng thần kỳ, giúp bọn họ ngoan cố chống cự một lúc lâu.

Tuyết tướng quân đã có vẻ bực bội, giờ phút này đột nhiên cảm nhận được luồng lực lượng cường đại giáng lâm tại nhân gian, trong lòng càng tức tối. Vốn dĩ hắn định nhân lúc tông chủ còn chưa bước vào nơi này, thoát khỏi đây trước tới Khán Dần thành bái kiến Thành chủ trấn thủ Hoàng Tuyền, nào ngờ lại bị vây khốn trong Vạn Kiếm sơn. Sau khi suy nghĩ một hồi, không ngờ hắn lại lên tiếng thương lượng với đối phương: “Tiểu đạo sĩ, ta không muốn gây họa trong nhân gian, chỉ muốn tới Nam Hải Khán Dần thành xem thử, hay là hai bên cùng thối lui một bước nhé, ngươi thấy sao?”

Sở Thanh Tiêu vốn phải chèo chống Tứ Linh pháp trận, vốn đang thấy lực bất tòng tâm, giờ phút này nghe Tuyết tướng quân thương lượng với mình cũng thấy động tâm, khổ nỗi lại sợ đối phương dùng kế, đành hỏi ngược lại: “Làm sao ta tin được ngươi?”

“Ta thu kiếm trước.” Tuyết tướng quân nhẹ nhàng vung tay, tất cả trường kiếm trở lại bên cạnh hắn. Hắn lại giơ tay, làn sương máu quay xung quanh hắn chậm rãi tan đi.

Sở Thanh Tiêu khẽ thở phào một tiếng, trầm giọng nói: “Chúng ta không dám hiện thân, ngươi tự đi đi.”

“Được, ngươi tên là gì.” Tuyết tướng quân hỏi: “Nãy hỏi rồi nhưng quên mất.”

“Sở Thanh Tiêu.” Sở Thanh Tiêu cất cao giọng nói.

“Lần sau lại tới giết ngươi!’ Tuyết tướng quân tung người nhảy lên, thân hình hóa thành làn sương máu bay về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment