Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111: Gặp Vua

Chương 111: Gặp vua Chương 111: Gặp vua

Chương 111: Gặp vua

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Tuyết tướng quân nhìn đạo sĩ áo xanh trước mặt, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là người phương nào?”

Từ lúc hiện thân tới giờ Tuyết tướng quân luôn giữ gương mặt tươi cười, nhưng thời khắc này lại có vẻ tức giận. Bởi vì ánh mắt đạo sĩ vừa nhìn hắn khiến hắn rất khó chịu.

Cứ như người này không để tướng quân ma tộc như hắn trong mắt.

Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Vô Lượng phái, Sở Thanh Tiêu.”

Tuyết tướng quân lục lọi trong ký ức về ba chữ “Vô Lượng phái” này, nhưng không nhớ ra được chút gì, chắc là môn phái mới nổi trong vài chục năm bọn họ bị phong ấn lần nữa. Hắn nhíu mày nói: “Ngươi định đối địch với ta?”

Sở Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi: “Không có ý này, ngươi có thể thả cho chúng ta đi không?”

Tuyết tướng quân cười lạnh một tiếng, xem ra thực lực tên Sở Thanh Tiêu này không mạnh, hắn mới thử một câu thôi mà đối phương đã nhún nhường rồi. Có điều trên người đối phương có một luồng khí tức nào đó khiến hắn vô thức sợ hãi, hắn không thể phân biệt được khí tức đó là gì, chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc. Mà ba thanh kiếm trên đỉnh đầu hắn cũng bắt đầu ngâm vang chứng tỏ cảm giác quen thuộc này không phải là người quen cũ tương phùng mà là kẻ địch gặp lại. Tuyết tướng quân chậm rãi nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”

“Xin hỏi vị tướng quân này, năm nay ngài bao tuổi?” Sở Thanh Tiêu hỏi.

Tuyết tướng quân sửng sốt: “Không nhớ được. Sống trên thế gian đã gần ngàn năm, còn ai nhớ được tuổi tác mình.”

“Ta mới hơn hai mươi, mới tuổi thiếu niên, sao lại là cố nhân với tướng quân được, ngài nói đùa rồi.” Vừa nói Sở Thanh Tiêu vừa thò tay vào túi Càn Khôn của mình, nắm lấy bốn lá bùa vàng.

“Hóa ra là thế.” Tuyết tướng quân đột nhiên hít một cái, lại cảm giác được khí tức quen thuộc kia.

Tiếp đó hắn mở to hai mắt, trầm giọng nói: “Ta nhớ ra rồi, nó là Huyền Dương.”

Thanh kiếm gỗ đào sau lưng Sở Thanh Tiêu tỏa ra hồng quang, đột nhiên trở nên nóng rực. Hắn thầm kinh hãi, xem ra vị Tuyết tướng quân này từng có chút chuyện với thanh Huyền Dương sau lưng mình.

“Đáng tiếc cố nhân đã qua đời, chỉ để lại thanh kiếm gãy này.” Ánh mắt Tuyết tướng quân lóe lên vẻ hung dữ, nếu trước mặt chỉ là một thanh kiếm gãy, thế thì có gì đáng sợ. Hắn vung bàn tay, ba thanh kiếm trên đỉnh đầu bay vút ra.

Sở Thanh Tiêu đột nhiên ném bốn tấm bùa vàng, chia ra dán lên ba người bên cạnh sau đó nắm chặt bùa vàng trong tay, trầm giọng nói: “Ẩn.” Thân hình bốn người đồng thời biến mất.

Ba thanh kiếm đâm vào khoảng không, rơi xuống mặt đất, nơi bốn người hạ xuống đã không còn bóng người.

Tuyết tướng quân nhớn mày, gương mặt lộ vẻ tò mò: “Thú vị đấy.”

Mọi người ngoài Sở Thanh Tiêu ra còn lại đều phát hiện bản thân đột nhiên chìm vào sương mù, bên cạnh đã không có tung tích ai khác. Mà lúc này trên đỉnh đầu mỗi người đều có làn sương mù ngưng tụ, như đang biến hóa hình dạng. Giọng nói của Sở Thanh Tiêu đột nhiên vang lên bên tai bọn họ.

“Ma đầu này quá lợi hại, nếu đấu chính diện thì chúng ta không phải đối thủ.” Sở Thanh Tiêu trầm giọng nói: “Ta tế ra Tứ Linh trận này, xem có thể đánh với hắn không.” Trong thời gian hắn nói, làn sương mù trên đầu Sở Thanh Tiêu đã biến thành hình rầu.

Trên đỉnh đầu Hải Thanh Thiên là Bạch Hổ, trên đỉnh đầu Mặc Vân Nhiễm là Chu Tước, còn trên đỉnh đầu Nam Môn Thư An là Huyền Vũ.

“Trừ tà ác, điều âm dương, tứ phương chi linh, giúp ta diệt địch!” Sở Thanh Tiêu hạ giọng quát.

Tuyết tướng quân cảm nhận được sát ý từ bốn phương, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tứ Linh pháp trận?”

Bên kia, Kiếm tướng quân đang nhanh chóng kéo Lý Đào Hoa tới Vạn Ác chi môn kia, hắn không hứng thú gì với tình hình chiến sự nơi này, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đưa Lý Đào Hoa trở lại Ma tộc. Lý Đào Hoa bất đắc dĩ nói: “Vị tướng quân này, ta là người, ngươi là ma, sao ngươi cứ cố chấp muốn nhận ta làm đồ đệ như vậy?’

Kiếm tướng quân cười nói: “Cuộc đời này ta si mê với kiếm đạo, năm xưa theo tông chủ đi vào nhân gian cũng chỉ vì muốn thấy những kiếm khách chí cường trong nhân gian này. Cuối cùng ta thấy đám người của Quân Kiến sơn, cũng coi như đi một chuyến không uổng. Nhưng ta tìm khắp Ma giới cũng không thấy ai có thể kế thừa y bát kiếm thuật của mình, mãi tới đêm hôm đó, ta thấy được ngươi.”

Lý Đào Hoa cười khổ nói: “Kiếm thuật của ta so với các vị tiền bối càng không đáng nhắc tới.”

“Những người như bọn họ thì kiếm thuật đã thành hình, đời này cảnh giới ra sao chỉ liếc mắt nhìn một cái là biết, đúng là cô nương áo đỏ kia tương lai sẽ đại thành về mặt kiếm đạo, nhưng vẫn chưa đủ.” Kiếm tướng quân cúi đầu nhìn Lý Đào Hoa: “Chỉ có ngươi là khác, ngươi là mỹ ngọc lương tài, ta có thuật đồ long, có thể giúp ngươi trở thành Kiếm Tiên tuyệt thế.”

“Cảnh giới gì mới được gọi là kiếm tiên?” Lý Đào Hoa nghi hoặc nói.

“Thêm nửa bước nữa là đạt tới thái thượng, đó là Kiếm Tiên tại Nhân giới.” Kiếm tướng quân ta: “Nếu là lúc toàn thịnh ta cũng có cơ hội trở thành Kiếm Tiên, chỉ tiếc là...”

Lý Đào Hoa suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nhưng ta bái sư không phải cam tâm tình nguyện, e là kết quả cuối cùng không thể khiến tướng quân hài lòng.”

“Ta cũng thấy rồi, ngươi và ta giống nhau, là kiểu cả đời chỉ sống vì kiếm. Khi ngươi tới Kiếm Trủng của ta, chứng kiến ta thật sự xuất kiếm, ngươi sẽ cảm kích trước lựa chọn của ta.” Kiếm tướng quân giọng điệu cực kỳ tự tin.

Trong lòng Lý Đào Hoa chỉ thấy bất đắc dĩ, nghĩ thầm người này đúng là tự tin tới mù quáng, tuy bản thân cũng có chút chấp niệm đối với kiếm nhưng đâu đến mức si mê cuồng nhiệt không phân biệt là người hay ma. Cô tính tiếp tục câu kéo thời gian theo suy nghĩ của Kiếm tướng quân: “Nhưng Hải Thanh Mạc nói hắn có một vị sư huynh, kiếm pháp siêu quần, nếu ta được thấy hắn xuất kiếm cũng sẽ cam tâm tình nguyện bái sư. Sư huynh của hắn tên là Quân Cửu, tướng quân đã từng gặp chưa?”

“Quân Bất Kiến.” Kiếm tướng quân lắc đầu nói: “Năm xưa từng nghe các vị sư huynh của hắn nhắc tới tên hắn, nghe nói tuổi tác nhỏ nhất nhưng thiên phú lại là cao nhất. Có điều hắn không đi theo các sư huynh cho nên ta chưa từng gặp.”

“Nếu có cơ hội, ta muốn xem hai người các ngươi thử kiếm một lần, ai thắng ta sẽ bái người đó làm sư phụ.” Lý Đào Hoa nói.

Kiếm tướng quân dừng bước nhíu mày, như đang thật sự suy tư. Quả nhiên vị Kiếm tướng quân này si mê kiếm đạo tới cực điểm, yêu cầu mà bản thân đưa ra đúng là thái quá, không ngờ đối phương lại suy tư như vậy. Có điều sau khi trầm ngâm trong chốc lát, hắn vẫn lắc đầu: “Không được. Tuy ta có thể đồng ý với quyết định của ngươi, nhưng hôm nay không được. Sau đêm hôm nay, mùng chín tháng chín, Ma tộc sẽ phá trận, lại xâm Nhân giới. Nếu chúng ta còn ở lại nơi này, chắc chắn sẽ bị cuốn vào chiến hỏa, đến lúc đó chiến tranh hỗn loạn, ta cũng không thể chiếu cố cho ngươi được. Ta đưa ngươi về Ma tộc trước đã, đợi tới khi tông chủ thống lĩnh đại quân tấn công Bắc Thần, ta sẽ đích thân dẫn ngươi tới Quân Kiến sơn, gặp tên Quân Cửu kia. “

Lý Đào Hoa còn muốn nói tiếp nhưng Kiếm tướng quân đã lại đứng dậy, cho dù cô có nói gì đi nữa hắn vẫn lắc đầu, không bao lâu sau đã đi tới trước Vạn Ác chi môn. Trên bầu trời đột nhiên có năm thanh phi kiếm rơi xuống, đánh về phía Kiếm tướng quân, có điều lần này hắn đã chuẩn bị trước, vài lần thuấn thân là né được. Hắn khẽ thở ra một hơi: “Suýt nữa là lại mắc mưu.’

Lý Đào Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Vạn Kiếm đại trận này dễ né tránh vậy à? Sao Sơn chủ không đích thân cầm kiếm giáng lâm, chém tan Vạn Ác chi môn này?”

“Sơn chủ đã chết lâu rồi.” Kiếm tướng quân nói đầy ẩn ý: “Hắn chỉ còn chút tàn niệm cuối cùng trấn thủ nơi này, cho nên Ma tộc chúng ta mới có thể phá giới trận chui ra.” Kiếm tướng quân đang định dẫn Lý Đào Hoa vượt qua Vạn Ác chi môn này, lại thấy một chiếc xe ngựa từ trong cánh cửa phóng ra. Chiếc xe ngựa kia rất giống xe ngựa khi Kiếm tướng quân giáng lâm Nhân giới, đều do một con ngựa bừng bừng lửa đen kéo xe. Điểm khác biệt là xe của Kiếm tướng quân chỉ có một ngựa kéo, còn lần này có tới tám con ngựa mang lửa đen kéo xe, phía sau cũng không phải cỗ xe do trường kiếm tạo thành mà là vương tọa có hắc long uốn lượn xung quanh.

“Tông... tông chủ.” Không ngờ giọng nói của Kiếm tướng quân lại hơi run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment