Chương 110: U Đô tới
Chương 110: U Đô tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hồng Niệm mới nói xong lại thấy thanh trường kiếm màu đen nhánh xuyên thủng làn sương mù, bay về phía bọn họ. Hồng Niệm hơi cúi người, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ kiếm khí toàn thân, chuẩn bị chống chọi lại chiêu kiếm này. Cô trầm giọng nói: “Các ngươi chạy tiếp đi, để ta cản đằng sau.’
Hải Thanh Mạc đột nhiên dừng bước, gã ngẩng đầu, sắc mặt vui vẻ: “Hắn tới rồi.”
Sát Lẫm Nguyệt ở bên cạnh cũng khẽ nhíu mày: “Phía trước cũng có luồng kiếm khí đánh tới.” Hắn tháo thanh trọng kiếm sau lưng ra, hai hàng mi nhíu chặt.
“Không sao, luồng kiếm khí này tới giúp chúng ta.” Hải Thanh Mạc rảo bước đi tới, chỉ thấy lại là một thanh trường kiếm đen nhánh bay xuyên qua làn sương mù, kiếm thế bay tới cực kỳ hung dữ, nhưng không mang theo sát khí.
Sát Lẫm Nguyệt mặt mày lo lắng, trầm giọng nói: “Thanh kiếm này là?”
“Quỷ kiếm U Đô!” Hải Thanh Mạc nói với vẻ đắc ý. U Đô kiếm lao tới bên cạnh lập tức, lập tức giảm tốc độ, Hải Thanh Mạc giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, sau đó đột nhiên quay kiếm một cái, thanh kiếm đánh về phía sau bọn họ.
Hồng Niệm lập tức nghiêng người né tránh, để U Đô kiếm đi lên trước.
Chỉ thấy một tiếng va chạm lớn vang lên, hai thanh trường kiếm màu đen giao nhau, U Đô kiếm bị đánh bật lại, dừng bên cạnh Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc mỉm cười cầm nó lên, búng nhẹ vào thanh kiếm: “Đại thúc, chúng ta lại gặp mặt rồi.’
Trên thân U Đô kiếm hiện lên một luồng hắc quang, đại thúc kiếm linh không ra gặp gã.
Còn thanh hắc kiếm của Tuyết tướng quân sau khi va chạm là hóa thành tro tàn màu đen, tan vào không trung.
Tuyết tướng quân ở đằng khác cũng đừng bước, sắc mặt đầy hưng phấn: “Quỷ kiếm U Đô, là Quỷ kiếm U Đô!”
“Đừng có đứng ngây ra nữa, chạy mau!’ Hải Thanh Mạc vội vội vàng vàng dẫn mọi người chạy tiếp.
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Ma tộc xâm lấn sớm hơn tưởng tượng của chúng ta, bây giờ ngươi tính thế nào?”
“Cứ chạy đã, chờ các tiên môn chính đạo ra mặt, lại đợi tới mùng chín tháng chín, hoàn thành lời hứa của ta với sư huynh, tiếp theo bọn họ muốn làm gì thì là chuyện của họ!” Hải Thanh Mạc đáp.
Còn ở đằng khác, Thánh nữ Mặc Vân Nhiễm mặc bộ đồ trắng đang theo Hải Thanh Mạc đi lại trong Vạn Kiếm sơn. Nhìn làn sương mù càng ngày càng dày đặc xung quanh, càng lúc Mặc Vân Nhiễm càng nhíu mày chặt hơn. Cô trầm giọng nói: “Hình như chúng ta phá được một trận, lại lâm vào một trận pháp khác.’
Hải Thanh Mạc đột nhiên dừng bước, trầm giọng nói: “Phía trước có người.’
Chỉ thấy trong làn sương mù dày đặc có một thân hình cao ráo đang đứng, nghe tiếng bước chân của họ, người nọ da, mỉm cười với hai người. Người nọ sắc mặt trắng bệch, có gương mặt như trẻ con, khi nở nụ cười lại có cảm giác quỷ dị tới mức khó tả. Chính là Tuyết tướng quân vừa đuổi giết bọn Hải Thanh Mạc.
Lục lạc trên eo Mặc Vân Nhiễm đột nhiên lay động kịch liệt, phát ra âm thanh chói tai. Cô đặt một tay lên lục lạc, vội vàng la lên: “Tên này không phải là người!”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, người nọ đã đi một bước tới trước mặt bọn họ, nhìn Mặc Vân Nhiễm phía trước, khẽ mỉm cười: “Thánh nữ Bắc Thần ?”
Mặc Vân Nhiễm lập tức rút thanh bạch kiếm bên hông ra chém về phía đối phương, nhưng bị hắn nhẹ nhàng vươn hai ngón tay kẹp lấy. Cô vội vàng la lên: “Sao ngươi nhận ra thân phận của ta?’
“Lục lạc bên hông ngươi tên là Cửu Minh. Có phải lúc đưa nó cho ngươi, sư phụ ngươi đã nói khi nó vang lên tiếng thứ ba là ngươi phải chạy, vì điều này chứng tỏ có một đại ma đầu đang tới. Nhưng vừa rồi nó kêu lên tới bảy tiếng.” Tuyết tướng quân nhếch miệng cười: “Hai người các ngươi còn cảm thấy mình có thể rời khỏi nơi này không?”
“Tránh ra!!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, xuất kiếm đâm về phía Tuyết tướng quân.
Tuyết tướng quân vẫn cười khinh thường, giơ hai ngón tay định kẹp lấy kiếm của Hải Thanh Mạc như lúc kẹp trường kiếm của Mặc Vân Nhiễm. Nhưng hai ngón tay vừa khép vào thì có một luồng kiếm khí cực kỳ cương mãnh chấn văng. Hắn cả kinh thu hai ngón tay lùi liền ba bước, sau đó ngẩng đầu lên: “Không tệ. Kim Cương pháp kiếm cương mãnh vô bì, ngươi tên là gì?”
“Lan Lăng Hải gia, Hải Thanh Thiên.” Hải Thanh Thiên trầm giọng nói: “Huynh đài là ai?’
Khóe miệng Tuyết tướng quân hơi nhếch lên: “Ma tộc thất tướng quân, Ma Tôn ban cho danh hiệu - Tuyết.’
“Tuyết tướng quân, hắn là Tuyết tướng quân của Ma tộc.” Mặc Vân Nhiễm nhớ lại quyển sách cổ về Ma tộc, trên đó có ghi chép về bảy vị tướng quân Ma tộc, một trong số đó có gương mặt trẻ con mà tâm địa như rắn rết, sau khi xuất hiện tường kèm theo làn sương máu nồng nặc, nên được gọi là “Huyết tướng quân”. Mà kẻ này không thích chữ “Huyết” nên xin tông chủ Ma tộc đổi cách gọi, ngược lại thành kẻ có cái tên văn nhã nhất trong thất tướng quân - Tuyết tướng quân.
Ma đầu háo sát, giết người như ngóe, thực lực xếp hạng trung bình khá trong Tuyết tướng quân nhưng sát tâm lại là nặng nhất.
“Chúng ta mau chạy tôi.” Tuy Mặc Vân Nhiễm tâm chí cao ngạo nhưng đứng trước chênh lệch thực lực cực lớn, cô cũng rất biết điều, lập tức kéo ống tay áo Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên chỉ khẽ lắc đầu: “Không chạy được, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh nhốt chúng ta vào giữa, chứng tỏ chúng ta đã lọt vào kiếm vực của hắn. Cho dù chạy tới nơi nào, chạy nhanh đến đâu đi nữa, kiếm khí của hắn vẫn sẽ đuổi giết chúng ta, không chết không thôi.”
“Thằng nhóc thông minh đấy.” Tuyết tướng quân mỉm cười: “Tiếc là bây giờ ta không có nhiều thời gian chơi với các ngươi. U Đô kiếm xuất hiện rồi, ta muốn đi lấy kiếm.”
“U Đô?” Hải Thanh Thiên khẽ nhíu mày.
“Lát nữa giết các ngươi sau.” Tuyết tướng quân quay người, làn sương máu cũng tiêu tan theo.
Hải Thanh Thiên gầm lên một tiếng: “Ngươi vừa nói U Đô kiếm!”
Tuyết tướng quân dừng bước, hơi nghiêng đầu: “Nhìn sắc mặt ngươi, ngươi biết chủ nhân U Đô kiếm là ai?”
Mặc Vân Nhiễm không ngừng kéo ống tay áo Hải Thanh Thiên: “Đừng nói linh tinh nữa, ngươi nhìn đi, hắn sắp đi rồi!”
Hải Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, bàn tay bắt đầu ngưng tụ niệm lực: “Bây giờ U Đô kiếm không có chủ nhân, nhưng nếu nó xuất hiện ở đây, thế thì chỉ có một khả năng.”
Mặc Vân Nhiễm nhìn sắc mặt Tuyết tướng quân, lo lắng tới mức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Cô hạ giọng nói: “Đừng nói nữa, xin huynh đấy, đừng nói nữa!”
“Khả năng nào?” Tuyết tướng quân âm u hỏi lại.
Hải Thanh Thiên không nói gì, hơi cúi người, chuẩn bị xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Tuyết tướng quân thấy vậy cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc nhẹ, trong làn sương máu sau lưng xuất hiện vài thanh trường kiếm đỏ máu, nhắm thẳng vào Hải Thanh Thiên và Mặc Vân Nhiễm: “Kim Cương pháp kiếm, đúng là đối thủ khó chơi. Vị sư phụ dạy kiếm cho ngươi coi như người quen cũ của ta. Nếu hắn tới đây, có lẽ sẽ đánh được với ta. Nhưng với cảnh giới của ngươi, rõ là không biết tự lượng sức mình.”
Hai bên cứ giằng co như vậy, Mặc Vân Nhiễm không còn cách nào đành giờ bạch kiếm trong tay lên chỉ và Tuyết tướng quân: “Liều mạng thì liều mạng thôi.”
Ngay lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy, lại có một giọng nói trong trẻo vang lên cách đó không xa.
“Kỳ quái, đáng lẽ bọn sư thúc của cô phải tới sớm hơn chúng ta mới đúng. Sao cả nửa ngày rồi mà không thấy bóng dáng bọn họ đâu?” Một đạo sĩ áo xanh dẫn một cô bé vừa đi vừa ăn bánh nướng lọt vào tầm mắt bọn họ. Đạo sĩ kia vừa dứt lời, bỗng thấy tình cảnh trước mắt.
Nam Môn Thư An nuốt nốt miếng bánh trong miệng rồi tay chân cuống quít tìm kiếm.
Mặc Vân Nhiễm thâm vui mừng: “Có người tới giúp chúng ta rồi.” Tuy đối thủ là thất tướng quân của Ma tộc, thêm bớt một vài người có lẽ chẳng khác gì nhau, nhưng có người tới giúp, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Sở Thanh Tiêu nhìn thoáng qua bên Hải Thanh Thiên, cười nói: “Ngươi là tam đệ của Hải Thanh Ngôn đúng không?”
“Đúng vậy.” Hải Thanh Thiên trả lời.
“Thế thì thấy cảnh này ta không thể không giúp rồi.”
Tiếp đó Sở Thanh Tiêu mới quay đầu sang nhìn Tuyết tướng quân: “Nhưng vì sao mỗi lần hai huynh đệ các ngươi gặp phải đối thủ, ít nhất cũng là tướng quân Ma tộc?”