Chương 109: Giao dịch với tướng quân
Chương 109: Giao dịch với tướng quân
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sau khi Hải Thanh Mạc tiếp kiếm, gã bị kiếm thế ép lui vài bước. Lý Đào Hoa xuất hiện phía sau đỡ lấy gã, Kiếm tướng quân vừa thấy Lý Đào Hoa hiện thân lập tức lộ vẻ hưng phấn. Hắn vui vẻ nói: “Ngươi tới rồi.”
Lý Đào Hoa cúi đầu nhìn hắn một cái rồi nhíu mày nói: “Sao hắn lại bị nhốt ở đây?”
Hải Thanh Mạc chỉ lên bầu trời kiếm bên trên: “Hắn định trở lại Ma giới, sau đó bị Vạn Kiếm đại trận của sơn chủ gây đả thương.”
Kiếm tướng quân đột nhiên nói: “Ngươi lại đây tháo hết kiếm trên người ta ra, bằng không tất cả mọi người đều phải chết ở đây.”
Lần này giọng nói của Kiếm tướng quân không còn vẻ cao ngạo như lúc thường mà như một lời khuyên bảo thật sự. Hải Thanh Mạc nhíu mày suy tư, lúc trong Phong Ma pháp trận ở Tây Lương thành, Kiếm tướng quân bị chèn ép về mặt cảnh giới nhưng vẫn đối phó được với cả bốn người bên phía họ cộng thêm quỷ tu Tích Thành cùng mọi người ở Thái Ất phái mà hoàn toàn không rơi xuống hạ phong. Giờ Tuyết tướng quân với thực lực ngang với Kiếm tướng quân, còn không bị Phong Ma pháp trận áp chế, đối phó với bọn họ chẳng dễ như trở bàn tay? Gã vội vàng quan sát chiến cuộc đằng kia.
Quả nhiên, mới giao thủ vài chiêu mà Tuyết tướng quân đã chiếm thượng phong hoàn toàn, Sát Lẫm Nguyệt được tôn là Bắc Thần đệ nhất sát thủ, xưa nay chiêu số luôn quyết liệt tàn nhẫn, nhưng giao thủ với Tuyết tướng quân vài lần lại kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tử vong tới gần mình như vậy, chỉ bất cẩn chút thôi mà toi mạng tại chỗ. Thời khắc mấu chốt, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Đang lúc sống chết, sao tự nhiên lại nhắm mắt?
Hồng Niệm thầm kinh hãi, nhưng cũng không thể để tâm tới hắn, vì bản thân cũng đang bị kiếm thế của Tuyết tướng quân bao phủ, thở cũng không nổi.
Còn ngay khoảnh khắc này Sát Lẫm Nguyệt lại chìm vào ảo giác, trong ảo giác đó hắn giao đấu chín kiếm với Tuyết tướng quân, sau chín kiếm là đầu một nơi thân một nẻo. Sát Lẫm Nguyệt lai mở mắt, trường kiếm của hắn va chạm với kiếm của Tuyết tướng quân, tiếp đó nói với Hồng Niệm bên cạnh: “Chín kiếm, nếu đến kiếm thứ chín mà tình hình không có biến số nào mới, ta sẽ bỏ đi.” Đây là pháp thuật đặc biệt mà Sát Lẫm Nguyệt có được từ khoảnh khắc trở thành sát thủ, sau một thời gian so kiếm với người khác là có thể tưởng tượng được cảnh tượng giao chiến tiếp theo với đối thủ.
Hắn có thể nhìn thấy kiếm thứ mấy thì mình giết chết đối phương, hoặc bị đối phương giết chết.
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Ngươi tin mình có thể thoát khỏi kiếm của hắn?”
“Ta có cách của ta.” Sát Lẫm Nguyệt trả lời: “Kiếm thứ năm.” Tuy một khi hắn đi, chắc chắn vị Tuyết tướng quân trước mặt sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả con mồi của mình Hải Thanh Mạc, nhưng xưa nay nguyên tắc cuối cùng của sát thủ luôn là... chỉ cần ta không chết, thế thì tất cả mọi chuyện đều có thể chấp nhận được.
Hải Thanh Mạc ở đằng khác lập tức ra quyết định, nhanh chóng lại đặt tay lên trường kiếm sau lưng Kiếm tướng quân. Lý Đào Hoa cả kinh: “Ngươi định làm gì?”
Hải Thanh Mạc lại cảm giác thấy tâm thần lay động, lập tức buông lỏng tay ra, vội vàng la lên: “Đào Hoa muội muội, muội tới rút ba thanh kiếm này ra, nhanh lên!”
Lý Đào Hoa do dự đặt tay lên chuôi kiếm: “Ngươi có chắc không?’
Hải Thanh Mạc nhìn về phía Kiếm tướng quân: “Lần này ta tin hắn.’
“Được!” Lý Đào Hoa nắm lấy chuôi kiếm rút mạnh lên, hai thanh trường kiếm còn lại cũng theo tiếng hô bay ra.
Kiếm tướng quân thở phào một tiếng, tiếp đó đứng dậy, ngón tay ngoắc nhẹ, ba thanh trường kiếm vừa bay lên lại đâm về phía hắn. Nhưng giờ phút này hắn đã tự do trở lại, gương mặt cũng trở nên bễ nghễ. Hắn vung ống tay áo, đánh tan ba thanh kiếm thành từng mảnh nhỏ.
Hải Thanh Mạc tho: “Cứu bọn họ đi.’
“Đừng có dùng giọng điệu ra lệnh đó với bổn tọa.” Kiếm tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Sau đó vung ống tay áo, chỉ thấy Hồng Nhan kiếm của Hải Thanh Mạc đột nhiên rời tay, đánh về phía Tuyết tướng quân kia.
Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt đang gặp nguy cấp, một kiếm bất lình thình này lại giải cứu bọn họ ngay thời khắc mấu chốt. Sắc mặt Tuyết tướng quân kia trầm xuống, một làn sương máu ngưng tụ trước mặt, ngăn cản kiếm thế của Hồng Nhan kiếm. Tuyết tướng quân quát khẽ: “Kiếm, ngươi định làm gì?’
Kiếm tướng quân cười lạnh một tiếng: “Như ngươi đã thấy thôi, ta thực hiện lời hứa của mình, cứu bọn chúng.’
Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt đồng thời thối lui tới bên cạnh Hải Thanh Mạc. Đám người nhìn nhau, không hề do dự tung người rời khỏi. Cái đám Ma tộc này lúc nào đầu óc cũng có vấn đề, tuy không biết vì sao tự nhiên bước lại nội chiến, nhưng có cơ hội đào tẩu thì phải nhanh chóng nắm lấy.
Tuyết tướng quân rút một thanh kiếm đen nhánh ra khỏi làn sương máu càng lúc càng nồng nặc kia, vung kiếm chém về phía Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân chắp tay trước ngực, trực tiếp phát động kiếm trận. Tuyết tướng quân kinh hãi: “Ngươi điên rồi à, lại đi dùng Táng Kiếm trận với ta?’
“Yên tâm, ta còn chưa điên tới mức đó, ta chỉ muốn ngươi yên tĩnh một lúc thôi.” Kiếm tướng quân cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ thấy vô số phi kiếm từ không trung hạ xuống, cuồn cuộn đánh về phía Tuyết tướng quân như những ngôi sao băng. Còn hắn xoay người một cái, đuổi theo hướng đám người vừa chạy trốn.
Hồng Niệm hỏi Hải Thanh Mạc: “Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện giao dịch với hắn?’
“Chỉ là cảm giác thôi, tuy Kiếm tướng quân này là người trong Ma tộc, nhưng hắn yêu kiếm như vậy, chắc không vi phạm lời hứa đâu.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Sát Lẫm Nguyệt ở bên cạnh cười lạnh: “Lý do kỳ quái.”
Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Kiếm là binh khí của quân tử.”
“Nói rất đúng.” Một giọng nói mang ý cười trả lời Hải Thanh Mạc. Gã thầm kinh hãi, nhìn lên phía trên, chỉ thấy Kiếm tướng quân đang bay trên đỉnh đầu bọn họ.
Hải Thanh Mạc cười ngại ngùng: “Tướng quân, ta vừa khen ngươi xong, sao ngươi lại đổi ý?”
Kiếm tướng quân cười nói: “Ta đã hoàn thành ước định với các ngươi, đã cứu các ngươi khỏi tay tên biến thái ấy rồi. Bây giờ ta đuổi theo các ngươi lại là chuyện khác.’
“Đúng là không biết xấu hổ.” Hải Thanh Mạc hạ giọng mắng.
“Yên tâm, đã nói cứu các ngươi một mạng, thế thì ít nhất trước ngày mai ta sẽ không giết các ngươi.” Kiếm tướng quân nói đầy ẩn ý: “Ta tới đây chỉ để mang cô ấy đi.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Phẫn nộ quát: “Bảo vệ Đào Hoa muội muội bên ta!”
Đương nhiên Sát Lẫm Nguyệt không buồn để ý, Hồng Niệm lập tức phản ứng lại vung kiếm che trước mặt Lý Đào Hoa, nhưng vẫn chậm một bước. Kiếm tướng quân đã đặt một tay lên vai Lý Đào Hoa, chế ngự cô, một tay khác hất văng Hà Ảnh kiếm. Hắn nói với giọng dịu dàng: “Cô bé, tên ngươi là Đào Hoa?’
“Lý Đào Hoa.” Lý Đào Hoa vẫn bình tĩnh như trước.
“Cái tên rất thú vị.” Kiếm tướng quân mang theo Lý Đào Hoa tung người nhảy lên, chỉ lên lên xuống xuống vài cái là thân hình đã biến mất không còn tăm hơi.
Đám người Hải Thanh Mạc đuổi theo vài bước, nhưng cuối cùng thực lực chênh lệch quá lớn nên đành từ bỏ. Hải Thanh Mạc nổi giận mắng: “Kiếm tướng quân, này đúng là đê tiện!”
Hồng Niệm đột nhiên quay đầu, lại cảm nhận được luồng kiếm khí tràn ngập tà khí phía sau. Cô hạ giọng nói: “Kiếm tướng quân muốn nhận Đào Hoa làm đồ đệ, cô ấy nằm trên tay hắn mới là an toàn nhất, còn chúng ta phải trốn ngay thôi!”