Chương 108: Huyết vụ tướng quân
Chương 108: Huyết vụ tướng quân
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Kiếm tướng quân nghe vậy, đầu tiên sắc mặt sửng sốt, tiếp đó cười lạnh một tiếng: “Nực cười! Ngươi nói nói ngươi thấy bản thân ngồi trên đó, ngươi có biết người duy nhất có tư cách ngồi trên bầu trời vạn kiếm chỉ có...” Kiếm tướng quân mới nói được một nửa đột nhiên dừng lại sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một cánh cửa sắt thép đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập mạnh vào mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn. Cánh cửa đó được điêu khắc hết sức đáng sợ, bên trên là cảnh tượng bách quỷ hỗn loạn, trong đó trên cùng là một con ác thú mỏ nhọn có răng nanh, con ngươi đỏ như máu của ác thú sáng lên, tiếp đó vuốt thú đặt trên cửa vung sang hai bên, cánh cửa sắt từ từu mở ra.
Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Đây là Vạn Ác chi môn của Ma tộc các ngươi?’
Kiếm tướng quân cười lạnh nói: “Hắn tới rồi, tất cả các ngươi đừng hòng trốn thoát.’
Chỉ thấy sương mù nồng nặc lan tỏa từ cánh cửa, nhưng so với sương mù xung quanh bọn họ lúc trước, giờ phút này làn sương dày đặc mang màu đỏ nhạt như máu, cảnh tượng đáng sợ quỷ dị tới khó tả. Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Tướng quân, bây giờ ta chạy còn kịp không?’
“Không còn kịp nữa rồi.” Kiếm tướng quân bình tĩnh trả lời.
“Vậy ta rút kiếm ra giúp ngươi, sau đó ngươi giúp ta chạy, được không?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
Kiếm tướng quân trả lời rất thẳng thắn thành thật: “Ta có thể giúp ngươi chạy nhưng ngươi vẫn không chạy được, khoảnh khắc ngươi thấy làn sương của hắn, ngươi đã không chạy nổi.’
“Ngươi không nói dối dỗ dành ta một chút được à?” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
Một nam nhân mặc trường bào màu đỏ bước ra khỏi làn sương màu, nhưng hắn đi được vài bước, Hải Thanh Mạc tập trung quan sát lỹ lưỡng mới phát hiện không phải hắn mặc áo đỏ mà là áo máu, trên áo còn có máu tươi không ngừng chảy xuống. Hải Thanh Mạc cảm thấy dạ dày cuộn lên, tiếp đó vô thức lùi lại vài bước. Nhưng khác với bầu không khí và cách ăn mặc đáng sợ này, nam nhân đi ra khỏi làn sương máu lại có một gương mặt trẻ con, ánh mắt cũng có mang vẻ đơn thuần và vô tội. Hắn mỉm cười với Hải Thanh Mạc chào hỏi: “Xin chào, ta là Ma tộc, Tuyết tướng quân.”
Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm thấy vị Kiếm tướng quân luôn ngồi trên chiếc ngai bằng kiếm, lúc xuất hiện là mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ duy ngã độc tôn, không ngờ lại khiến người ta có cảm giác thuận mắt hơn một chút. Tuy bộ dạng nhìn ai cũng ngứa mắt khiến người khác bực bội nhưng dù sao cũng tốt hơn gã ma đầu toát lên khí chất biến thái này.
“Chậc chậc chậc.” Tướng quân ma tộc mặt trẻ con nhìn Kiếm tướng quân ngã dưới đất, nở một nụ cười chân thành không chút tà niệm: “Tiểu Kiếm Kiếm, sao ngươi chật vật đến vậy? Đã bảo ngươi đừng phá trận chui ra một mình mà. Ngươi nhìn đi, không những không báo thù được cho bộ xương nhỏ mà lúc về còn bị Vạn Kiếm đại trận ghim ở đây, nếu đồn về Ma tộc sẽ mất mặt biết bao.’
Kiếm tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi lấy thanh kiếm này ra giúp ta rồi giữ bí mật chuyện này, thế thì còn ai biết?”
“Cái đó không được, không được.” Tuyết tướng quân lắc đầu liên tục: “Chuyện đại sự cỡ này phải thông báo cho toàn thể Ma tộc chứ.”
“Ngươi đúng là thiếu đứng đắn.” Hải Thanh Mạc biết tình cảnh hiện tại rất gian nan đành ủng hộ Kiếm tướng quân, hy vọng hai người này phát sinh nội chiến, thế thì gã mới có thể làm ngư ông đắc lợi.
Tuyết tướng quân mỉm cười với Hải Thanh Mạc: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta đã báo tên cho ngươi, ngươi còn chưa báo tên họ của mình.”
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nam Hải Khán Dần thành, Tích Quyết.”
“Hả? Ngươi tới từ Nam Hải Khán Dần thành.” Sắc mặt Tuyết tướng quân hơi đổi, tiếp đó thân hình hóa thành làn sương máu lao về phía Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng làn sương máu dừng lại trước mặt gã, không tiến thêm bước nào. Làn sương máu lại biến thành bộ dạng Tuyết tướng quân, ngửi nhẹ vài cái bên cổ Hải Thanh Mạc rồi nhếch miệng cười.
Hải Thanh Mạc thầm mắng vài tiếng biến thái liền.
Tuyết tướng quân mỉm cười: “Không sai, trên người ngươi có một luồng quỷ khí. Sao nào? Lũ quỷ tu Khán Dần thành cũng muốn góp vui ở Vạn Kiếm sơn lần này?”
Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng, nếu tên Tuyết tướng quân này chịu tin gã là quỷ tu của Khán Dần thành, thế thì tiếp theo cũng dễ bịa hơn. Gã trầm giọng nói: “Ta tới nơi này là vì có lời đồn nói nơi đây sẽ có thần kiếm xuất thế, sư phụ bảo ta tới mở mang kiến thức nên ta tới.”
“Ồ? Sư phụ ngươi là vị đại năng quỷ tu nào?” Tuyết tướng quân nói đầy ẩn ý.
“Tại hạ bất tài, sư phụ là thành chủ Khán Dần thành!’ Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Tuyết tướng quân sửng sốt, tiếp đó giơ ngón tay điểm lên mi tâm Hải Thanh Mạc: “Ngươi có chắc không?’
Hải Thanh Mạc không hiểu vì sao thần sắc Tuyết tướng quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, chỉ có thể gắng gượng nói tiếp: “Chắc chắn.”
“Tới đây.” Tuyết tướng quân ngoắc nhẹ ngón tay, trực tiếp rút thanh Hồng Nhan kiếm ra khỏi mi tâm Hải Thanh Mạc, cầm lấy đảo một vòng rồi trả lại cho Hải Thanh Mạc: “Vung kiếm với ta nào.” Vỗn dĩ hắn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra phong ấn trên người Hải Thanh Mạc, nhưng dường như hắn hoàn toàn không sợ Hải Thanh Mạc sử dụng được lực lượng của bản thân, ngược lại còn chủ động bảo đối phương xuất kiếm với mình.
Kiếm tướng quân cười lạnh một tiếng, nằm rạp dưới đất, không buồn vạch trần Hải Thanh Mạc mà chỉ nói đầy ẩn ý: “Ngươi biết vì sao trên người Tuyết tướng quân toàn quỷ khí, không giống Ma tộc mà cứ như âm quỷ không?”
Sau lưng Hải Thanh Mạc đã đổ mồ hôi đầm đìa, gã nói với giọng run rẩy: “Vì sao?”
Kiếm tướng quân thở dài: “Vì cuộc đời này người Tuyết tướng quân sùng bái nhất chính là thành chủ Khán Dần thành.”
“Cái gì?” Hải Thanh Mạc cả kinh, một tướng quân Ma tộc vòng qua cả Vạn Kiếm đại trận, cả đại lục và Hoàng Tuyền, đi sùng bái quỷ tu chí tôn trong Khán Dần thành, đây là sùng bái vượt qua cả chủng tộc và núi sông vạn dặm.
“Mau lên.” Tuyết tướng quân nở nụ cười xán lạn với Hải Thanh Mạc: “Xuất kiếm với ta.”
Hải Thanh Mạc căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay giơ Hồng Nhan kiếm run nhẹ, trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ. Đầu tiên là sử dụng Huyền Cửu kiếm quyết đột ngột đánh lén, ỷ vào việc đối thủ không biết gã là đệ tử của Quân Kiến sơn đánh hắn trở tay không kịp, sau đó quay người chạy trốn. Thứ hai là sử dụng tất cả kiếm thế, không mong đánh thắng đối thủ, chỉ cầu gây động tĩnh lớn một chút, như vậy bọn Hồng Niệm cô nương sẽ nghe được tiếng động, chạy tới kịp thời.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Kiếm tướng quân đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu kiếm mà ngươi thi triển không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ lập tức giết ngươi, không chút do dự, cũng không cho ngươi bất cứ cơ hội nào. Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn phải chết dưới tay hắn.’
Sắc mặt Tuyết tướng quân bỗng trở nên hung ác, gương mặt hắn trầm xuống, giọng nói không mang chút tình cảm nào: “Mau lên.’
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, sau đó chém Hồng Nhan kiếm xuống.
Gọi là chém nhưng thật ra là ném kiếm về phía Tuyết tướng quân.
Tuyết tướng quân đầu tiên nhíu mày, sau đó hai hàng mi mau chóng giãn ra, nở nụ cười hài lòng.
Vì trong quá trình bay trên không trung, Hồng Nhan kiếm đột nhiên hóa thành một con rắn đỏ yêu dị, nhẹ hàm răng sắc nhọn với Tuyết tướng quân, tiếp đó cắn thẳng lên bả vai hắn. Tuyết tướng quân cười nói: “Không tệ, công pháp quỷ tu, Âm Kiếm Hóa Xà. Tu vi của ngươi cũng không tệ, tuổi còn trẻ đã là Tiêu Dao cảnh, không hổ là đồ đệ của thành chủ.”
Hải Thanh Mạc không ngờ mình còn được đối phương khen ngợi, hồi nhỏ gã từng thấy mẫu thân sử dụng chiêu kiếm này, vừa rồi dựa theo đó miễn cưỡng dùng thử, không ngờ lại thực hiện được. Xem ra Tuyết tướng quân này sùng bái rừng Khán Dần thành tới mức mù quáng, chiêu kiếm như vậy mà cũng lừa được hắn. Gã mỉm cười, không nói năng gì, nhưng chẳng bao lâu sau gã chẳng thể cười nổi.
Vì Tuyết tướng quân tóm lấy con rắn đỏ, sau đó vung nhẹ lên, rắn đỏ lại biến thành bộ dạng Hồng Nhan kiếm. Tiếp theo Tuyết tướng quân giơ cao trường kiếm, quát lớn: “Ngươi xem chiêu kiếm của ta ra sao?” Tiếp đó Tuyết tướng quân cũng ném Hồng Nhan kiếm về phía trước, thanh kiếm bay trên không trung, cũng biến thành hình con rắn.
Điểm khác biệt là chiêu kiếm vừa rồi của Hải Thanh Mạc là biến thành một con rắn đỏ nhỏ nhắn yêu dị.
Còn chiêu kiếm của Tuyết tướng quân lại hóa thành một con giao long màu đỏ.
Một con giao long còn to lớn hơn mấy gốc cổ thụ san sát xung quanh bọn họ, khiến người nhìn vào không khỏi kinh hãi. Con giao long há cái miệng máu cắn thẳng về phía Hải Thanh Mạc.
“Gặp quỷ.” Ngoài mắng ra Hải Thanh Mạc cũng chẳng còn câu gì để nói.
Ngay lúc này lại thấy một luồng kiếm khí hồng quang lóe lên.
Sau đó là một luồng kiếm khí hàn quang.
Tiếp nữa là Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt hạ xuống hai bên Hải Thanh Mạc.
Một người là hộ vệ bên cạnh gã, một người là sát thủ đoạt mệnh gã.
Song kiếm hợp lực, chém tan con giao long màu đỏ.
Hồng Nhan kiếm từ trên không trung rơi xuống, Hải Thanh Mạc nhận kiếm rồi thở phào một tiếng: “Cuối cùng cũng tới.’
Sắc mặt Tuyết tướng quân bắt đầu trở nên cực kỳ khó coi, cứ như đang chơi vui vẻ thì đột nhiên bị người khác ngắt đứt. Hắn cười lạnh một cái: “Các ngươi, đáng chết!”