Chương 107: Bên trong vạn kiếm
Chương 107: Bên trong vạn kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên con đường, sắc mặt Nam Thất Thần đã càng lúc càng khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Thư An, hay là ngươi cứ ở lại đây đi, chúng ta đi trước!”
Nam Môn Thư An nhìn qua bên ngoài, lại nhìn Sở Thanh Tiêu trước mặt, khẽ thở dài: “Phải làm sao cho phải?’
“Ta đi một lúc rồi về.” Sở Thanh Tiêu nói xong đứng dậy bước một bước ra, đã tới bên cạnh Nam Thất Thần.
Nam Thất Thần bị đạo sĩ đột nhiên xuất hiện làm cho giật bắn mình, nhưng trí nhớ của hắn tốt hơn Nam Môn Thư An nhiều, hơn nữa trong Lương Ngọc đại hội, đạo sĩ lai lịch không rõ này khiến hắn cực kỳ ấn tượng. Hắn quay sang nói: “Tiểu huynh đệ, ta nhớ ngươi tên là Sở Thanh Tiêu.”
Sở Thanh Tiêu chắp tay nói: “Đệ tử Sở Thanh Tiêu bái kiếm Nam phó chưởng môn.”
“Nghịch đồ của Thái Ất phái chúng ta đâu rồi? Còn ở trong đó bán rượu?” Nam Thất Thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thanh Tiêu mỉm cười: “Không sao, ta cũng muốn vào Vạn Kiếm sơn, đến lúc đó ta sẽ mang Nam Môn cô nương đi theo.”
“Ngươi?” Nam Thất Thần nghi hoặc nói.
“Đúng vậy. Ta, mang cô ấy tới gặp người trong lòng cô ấy.” Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa đỏ, vung nhẹ lên, biến thành một đóa hoa đào, hắn lại ném lên trời, tạo thành cảnh hoa đào bay đầy trời.
Nam Thất Thần bất đắc dĩ mỉm cười: “Vị Nam Môn cô nương nhà chúng ta ấy à, ngươi có nói cô nhóc này sẽ thành Kiếm Tiên cũng đáng tin hơn chuyện cô nhóc ấy có người trong lòng. Nếu ngươi đang nói tới vị tiểu huynh đệ của Quân Kiến sơn kia...”
“Đường nào mà chẳng tới đích.” Sở Thanh Tiêu mỉm cười, đã gồi lại trong quán rượu, nhìn Nam Môn Thư An trước mặt cười nói: “Nam Môn cô nương thấy sao?”
Nam Môn Thư An đang gõ bàn tính lách cách, sắc mặt rất nghiêm nghị: “Ngươi nói xem đống tiền này là tính thừa hay là tính thiếu?”
“Vậy xin nhờ Sở sư điệt.” Nam Thất Thần ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, dẫn các đệ tử Thái Ất phái còn lại bắt đầu lên đường tới Vạn Kiếm sơn.
Sở Thanh Tiêu nhìn Nam Môn Thư An bận tối mắt tối mũi trước mặt, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Nam Môn cô nương, cô cảm thấy Hải Thanh Mạc thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Nam Môn Thư An không hiểu ý Sở Thanh Tiêu.
“Tướng mạo thế nào?” Sở Thanh Tiêu đột nhiên cất cao giọng nói.
Nam Môn Thư An sửng sốt, buông bàn tính trong tay xuống: “Coi như tuấn tú, đẹp hơn các sư huynh đệ của ta một chút.’
“So với ta thì sao?” Sở Thanh Tiêu lại uống một chén rượu.
“Đương nhiên là khá hơn ngươi một chút.” Nam Môn Thư An trả lời bằng giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Sở Thanh Tiêu lại sặc rượu, ho khan kịch liệt: “Cô... cô có chắc không?”
Nam Môn Thư An lại quan sát cẩn thận Sở Thanh Tiêu một hồi, sau đó tiếp tục cúi đầu gảy bàn tính: “Chắc chứ.”
Khách khứa trong quán đã uống sạch rượu, đã có người lục tục rời khỏi. Giờ phút này Sở Thanh Tiêu chỉ muốn đi cùng bọn họ, nhưng nghĩ tới lời hứa với Nam Thất Thần nên mới kiên trì ngồi tiếp. Hiện tại trong lòng hắn đang có một tính toán.
Nếu ngày nào đó Nam Môn Thư An thật sự động tâm tới Hải Thanh Mạc, muốn cạnh tranh với Hồng Niệm cô nương... thế thì chắc chắnSở Thanh Tiêu sẽ đứng về phía Hồng Niệm cô nương!
Nhưng Sở Thanh Tiêu vẫn cố nhịn, lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy tu vi của Hải Thanh Mạc ra sao?’
“Tu vi không được, dũng khí đáng khen, lúc gặp tuyệt cảnh lại thấy bất ngờ.” Nam Môn Thư An tổng kết lại bằng mười sáu chữ.
Sở Thanh Tiêu giơ ngón tay cái: “Sâu sắc.”
Nam Môn Thư An hoang mang: “Ngươi cứ hỏi về hắn làm cái gì?’
Sở Thanh Tiêu lại uống một chén rượu, cúi đầu cười nói: “Chỉ hỏi chút thôi.” Ngày đó hắn bói một quẻ cho Hải Thanh Mạc, kết quả là quẻ tình, dựa theo quyển sách mà sư phụ lưu lại năm xưa, ứng với quẻ đó là...
Nam môn nhất điểm chu nhan.
“Đúng là quái dị.” Sở Thanh Tiêu lắc đầu cười khổ.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Vạn Kiếm sơn, Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt cùng tìm kiếm Hải Thanh Mạc, dọc đường gặp cả Lý Đào Hoa. Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Hồng Niệm tỷ tỷ, ta còn chưa tìm thấy tòa kiếm bia kia.’
“Tạm thời bỏ qua chuyện kiếm bia, làn sương mù này càng ngày càng dày đặc, e là vị Tuyết tướng quân kia sắp xuất hiện rồi. Không biết trong Vạn Kiếm sơn này bọn họ sẽ phát huy được mấy thành thực lực, bây giờ chúng ta phải tìm Hải Thanh Mạc ngay lập tức.” Hồng Niệm đột nhiên thấy hối hận vì đã chia ra hành động, dù sao nơi này cách Ma tộc quá gần, mà phong ấn Ma tộc đã bắt đầu buông lỏng.
“Thế còn ngươi?” Lý Đào Hoa nhìn về phía Sát Lẫm Nguyệt.
Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh vỗ trường kiếm bên người: “Chủ thuê của ta đã nói giết vào giờ nào thì phải giết vào lúc đó, thiếu một canh giờ, một nén nhang, một nhịp thở cũng không được. Nói ta giết là phải do ta giết, thần tiên thánh nhân yêu ma quỷ gì gì cũng không được, chỉ có thể do ta giết.”
“Chủ thuê của ngươi thật nhiều chuyện.” Lý Đào Hoa ghét bỏ.
“Chi trả thích đáng.” Sát Lẫm Nguyệt chỉ đáp lại bốn chữ.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Còn lúc này, ở một nơi cách bọn họ không xa, Hải Thanh Mạc giằng co với Kiếm tướng quân một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Gã đi tới trước mặt Kiếm tướng quân, khẽ cúi người, tay đặt lên chuôi một thanh trường kiếm trong đó. Khoảnh khắc sau thần niệm của Hải Thanh Mạc đã bị hút ra, gã cảm thấy một cơn cuồng phong ập tới, sau đó thần niệm của mình theo cuồng phong gió lốc bay thẳng lên bầu trời kiếm kia.
Thế này là sao?
Hải Thanh Mạc thầm hoang mang nhưng lại không khống chế được thần niệm của mình, chỉ có thể bay theo cơn gió kiếm kia, rơi vào bầu trời vạn kiếm. Vạn kiếm trên bầu trời dựng ngang, thần niệm theo cơn gió kiếm không ngừng bay về phía trước, tiếp đó đột nhiên thấy một bóng hình.
Người nọ mặc một bộ áo trắng, ngồi xếp bằng, xung quanh là các loại trường kiếm quý hiếm mỹ lệ, bay trên không trung. Còn có một thanh trường kiếm tạo từ bạch ngọc, tỏa ra hào quang xanh thẳm. Còn xung quanh nam nhân áo trắng là băng sương đông kết.
“Huynh đài, xin hỏi ngài có phải vị sư huynh nào đó của ta không?” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Người nọ vẫn ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, càng không có hồi âm.
Hải Thanh Mạc đánh bạo điểm mũi chân lao tới, hạ xuống bên cạnh người nọ, hắn tập trung quan sát, sau đó kinh hãi tới biến sắc.
“Sao... sao lại như vậy?” Hải Thanh Mạc kinh ngạc nói.
Nam nhân áo trắng ngồi xếp bằng ở đó gần như giống hệt gã, chẳng qua giờ phút này nam nhân kia đang nhắm mắt, gương mặt tái nhợt, giữa mi tâm cũng không có điểm chu sa.
“Ngươi là... ai?” Hải Thanh Mạc lại đi về phía trước một bước, giơ tay lên định đánh thức nam nhân trước mặt. Nhưng gã vừa chạm vào bả vai nam nhân kia thì cảm thấy thần niệm của mình bị một lực lượng cường đại hút về. Tới khi mở mắt lần nữa, gã thấy mình lại đứng phía sau Kiếm tướng quân.
Kiếm tướng quân nhíu mày nói: “Vừa rồi ngươi ngẩn ra làm gì vậy?”
“Ta vừa tới một chỗ?” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời kiếm bên trên.
Kiếm tướng quân ngưa: “Ngươi tới đâu?”
“Bên trên, nơi đó.” Hải Thanh Mạc chỉ tay lên trời.
Kiếm tướng quân nhướn mày: “À? sau đó thì sao?”
Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Sau đó ta thấy bản thân mình đang ngồi trên đó.”