Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Sương Máu Sắp Tới

Chương 106: Sương máu sắp tới Chương 106: Sương máu sắp tới

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hồng Niệm đi trong núi, phát hiện sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc. Cô dừng bước, đặt tay lên chuôi kiếm, hạ giọng nói: “Ai?”

“Là ta.” Một giọng nói mang chút hàn ý trả lời cô.

Hồng Niệm quay người, thấy Sát Lẫm Nguyệt đứng đó. Cô nghi hoặc nói: “Ngươi làm cách nào phá trận đi vào?”

“Đã tính giết người trong Vạn Kiếm sơn, đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn rồi. Ta tới tìm một vị trận pháp sư từng tới Vạn Kiếm sơn, hắn dạy ta phương pháp phá trận.” Sát Lẫm Nguyệt nhìn thoáng qua xung quanh Hồng Niệm: “Hải Thanh Mạc đâu?”

Hồng Niệm do dự một hồi, cuối cùng vẫn trả lời đúng sự thật: “Hắn đi tìm kiếm bia.” Không biết vì sao Hồng Niệm không có nhiều địch ý với sát thủ mang đầy khí tức âm hàn này, tuy trên người mang danh hiệu Bắc Thần đệ nhất sát thủ, nhưng dường như từ đầu đến giờ hắn luôn trợ giúp đám người bọn họ.

Sát Lẫm Nguyệt đột nhiên rút thanh đoản kiếm bên hông ra, nói với Hồng Niệm: “Kiếm này tên là Tịch Châm, là thanh kiếm thích giết chóc. Từ lúc vừa rồi, nó luôn ngâm vang không ngừng, ngươi biết thế là sao không?”

Hồng Niệm lấy làm khó hiểu: “Nó muốn giết người?”

“Là vì nó ngửi thấy mùi máu tươi.” Sát Lẫm Nguyệt nhắc nhở: “Hơn nữa chắc chắn là máu tươi của cường giả, bằng không nó chẳng thể kích động như vậy.”

Hồng Niệm thở phào một tiếng, có vẻ yên tâm hơn.

Sát Lẫm Nguyệt sửng sốt: “Sao ngươi lại thở phào như vậy?’

“Nếu ngươi nói là máu của cường giả, thế thì không liên quan tới thiếu chủ nhà ta.” Hồng Niệm nhún vai: “Đương nhiên ta thở phào rồi.”

Sát Lẫm Nguyệt kinh ngạc trước câu trả lời của Hồng Niệm, cuối cùng cắm đoản kiếm về vỏ, gật đầu nói: “Lợi hại lợi hại, Hồng Niệm cô nương rất thích hợp làm sát thủ.”

Hồng Niệm khẽ nhướn mày: “Vì sao?”

“Có chút phong thái núi lở phía trước mà sắc mặt thản nhiên không đổi.” Sát Lẫm Nguyệt tán thưởng.

“Không sai, nếu thiếu chủ nhà ta đã chết, thế thì ta cũng chẳng về Thần Đô thành được, theo ngươi làm sát thủ thôi.” Hồng Niệm điểm mũi chân lao về phía tây.

Làn sương mù đột nhiên dâng lên rất có vấn đề, thứ này không phải có từ đầu trong Vạn Kiếm trận, có lẽ vì những người khác đi vào nên mới như vậy. Ví dụ như trong số tướng quân Ma tộc có một vị mỗi khi xuất hiện là lại có sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi, sau đó là bách ma loạn vũ. Thực lực của vị tướng quân này tương đương với Kiếm tướng quân kia nhưng sát ý hơn xa Kiếm tướng quân. Nếu hắn cũng phá trận chui ra, có lẽ tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không đủ cho hắn giết.

Bên kia, Hải Thanh Mạc cũng phát hiện ra sương mù xung quanh trở nên dày đặc, hắn cảnh giác quan sát, nhíu mày nói: “Sao tự nhiên lại có sương mù xuất hiện?”

“Không phải sương mù xuất hiện, là hắn sắp tới.” Kiếm tướng quân lạnh lùng nói.

“Ai sắp tới?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.

Kiếm tướng quân cười lạnh một tiếng: “Một người mà ta rất ghét.’

Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng: “Người mà ta rất ghét, thế thì chắc là cùng phe với ta.’

“Thú vị. Tuyết tướng quân của Ma tộc, e là bản thân hắn cũng không biết mình có thể cùng phe với đệ tử Quân Kiến sơn. Năm xưa hắn giao chiến với mấy vị sư huynh của ngươi tới mức khó phân thắng bại. Ngươi có một vị sư huynh, ăn mặc như ăn mày, dùng một thanh kiếm thậm chí cả chuôi cũng rách nát, dùng vải bố màu trắng miễn cưỡng bọc thanh kiếm nát đó. Nhưng chính thanh kiếm nát ấy lại đâm hắn bị thương, hắn nhớ mối thù đó tới giờ. Nếu hắn biết thân phận của ngươi chắc hắn sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh.” Kiếm tướng quân cười lạnh nói.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, gã nhớ mình từng gặp người mà Kiếm tướng quân mô tả. Đó là lần đầu tiên gã lẻn tới Kiếm các phía sau Quân Kiến sơn, định lấy U Đô kiếm ra khỏi Kiếm các. Sau đó gã gặp hai người xa lạ, một người hệt như lời Kiếm tướng quân đã nói, dùng một thanh kiếm nát, ăn mặc như ăn mày. Hóa ra ngày hôm đó gã đã thấy tàn hồn mà hai vị sư huynh lưu lại trong Quân Kiến sơn...

“Hắn tự xưng là Khiếu Tiện Kiếm, là một kiếm khách cực kỳ lợi hại.” Không ngờ giọng điệu của Kiếm tướng quân lại mang ý tán thưởng: “Thằng nhãi, ta muốn ngươi chết trong tay ta chứ không phải trong tay Tuyết tướng quân. Ngươi chạy đi, nếu chân thân của hắn xuất hiện ở đây, với tu vi của ngươi hiện giờ, hắn chỉ cần nhấc kiếm một cái là ngươi sẽ chết.”

“Ngươi mà có lòng tốt như vậy à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Đương nhiên là không, giúp ta rút kiếm sau lưng ra, ta sẽ thả ngươi đi, bằng không...” Kiếm tướng quân ngoắc nhẹ ngón tay, lực hút cường đại lại quấn lấy Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc cũng hiểu, nếu tên này kiên quyết không cho mình đi, gã cũng chẳng có cách nào.

Gã nhíu mày, không khỏi do dự.

Mà lúc này trong Tây Lương thành, màn đêm đã buông xuống.

Phó chưởng môn Thái Ất phái Nam Thất Thần đã gọi tất cả các đệ tử ra khỏi gian nhà của mình, tập trung lại với nhau, chuẩn bị lên đường tới Vạn Kiếm sơn. Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui xung quanh, chỉ thiếu mỗi mình Nam Môn Thư An. Hắn cao giọng quát: “Nam Môn Thư An, ngươi đi đâu rồi?’

“Sư thúc, sư thúc, ở đây!’ Trong quán rượu bên cạnh có một cô gái vội vàng chạy ra, toàn thân đầy mồ hôi, lên tiếng đáp lời Nam Thất Thần. Chính là hy vọng lớn nhất trong tương lai của Thái Ất phái - Nam Môn Thư An.

Nam Thất Thần biến sắc: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta hứa với Hải Thanh Mạc sẽ cho nó kết cục vẹn toàn!” Nam Môn Thư An lại lao về, tiếp tục di chuyển mấy bình rượu lớn.

Lúc này trong quán rượu buôn bán cực tốt, bất luận là tiên môn đại phái tới trừ ma hay tán tu các nơi tới tìm thần kiến, đa số đều chọn ở lại đây đêm nay, cho nên tới hoàng hôn khách khứa đã ngồi đầy trong quán rượu của Nam Môn Thư An. Tuy Nam Môn Thư An nhấn mạnh chỉ có rượu không có đồ ăn, nhưng khách khứa vẫn cực kỳ cao hứng ngồi vào. Bọn họ đi cả chặng đường dài tới đây, trên người có không ít thịt và lương khô, không thiếu đồ ăn nhưng đã rất lâu rồi không được uống rượu, ai nấy chi trả cực kỳ hào sảng, mắt thấy sắp uống cạn rượu trong quán của Hải Thanh Mạc.

Nam Môn Thư An lao tới, thu thập đống ngân phiếu rồi ném hết vào trong quầy. Thấy sắc mặt Nam Thất Thần bên ngoài càng ngày càng khó coi, cô hạ giọng nói: “Làm sao bây giờ, trông sư thúc như muốn làm thịt ta ấy.”

Một nam nhân mặc đạo bào màu xanh ngồi gần vị trí quầy hàng, chậm rãi uống một chén rượu. So với đám khách khứa ồn ào náo động xung quanh, hắn có vẻ yên tĩnh hơn nhiều. Hắn nhìn Nam Môn Thư An, mỉm cười nói: “Nam Môn cô nương, sao cô không làm đệ tử Thái Ất phái mà chạy tới đây mở quán rượu?”

Nam Môn Thư An liếc mắt nhìn đạo sĩ áo xanh một cái, chỉ cảm thấy người này hơi quen thuộc nhưng không nhớ ra đối phương là ai, kinh ngạc bật thốt lên: “A, ngươi là...”

“Ta là...” Đạo sĩ áo xanh mỉm cười, mình và Nam Môn Thư An này cũng coi là người quen cũ, kết quả cô nhóc bận bịu trong quán rượu cả nửa ngày mà chẳng nhìn mình tới một cái, vị chưởng quầy của quán rượu này đúng là tận tâm tận chức.

“Ngươi là...” Nam Môn Thư An cố gắng nhớ lại: “Đạo sĩ đi cùng Hải Thanh Mạc!”

Đạo sĩ áo xanh thiếu chút nữa sặc rượu, hắn ho khan kịch liệt: “Trong mắt Nam Môn cô nương ta còn không xứng có tên hay sao?”

Nam Môn Thư An thấy phản ứng của đối phương, cũng coi như xác định suy đoán của mình, cô gãi đầu: “Hì hì, trí nhớ của ta không được tốt.’

“Không không không, ta thấy trong mắt cô nương chỉ có Thanh Mạc đệ đệ nhà chúng ta thôi.” Đạo sĩ áo xanh tiếc nuối lắc đầu, đương nhiên hắn chính là Sở Thanh Tiêu tới xem trò vui, vốn còn định đi thẳng vào Vạn Kiếm sơn, nào ngờ dọc đường lại thấy có nơi uống rượu nên dừng lại uống một chén rồi tính.

“Đương nhiên là không rồi.” Nam Môn Thư An phủ nhận: “Trí nhớ của ta không tốt thật mà.’

“Được rồi, sao cô nương không đi theo sư thúc mà ở lại mở quán rượu?” Sở Thanh Tiêu hỏi.

Nam Môn Thư An bất đắc dĩ thở dài: “Vì đã hứa với hắn sẽ hoàn tất quán rượu này.”

“Hắn là ai?” Sở Thanh Tiêu nghi hoặc.

“Hải Thanh Mạc ấy.” Nam Môn Thư An trả lời.

Sở Thanh Tiêu gõ cộp cái chén xuống bàn, chỉ vào Nam Môn Thư An: “Cô nhìn đi cô nhìn đi, còn nói không phải trong mắt chỉ có mình Thanh Mạc đệ đệ nhà chúng ta!”
Bình Luận (0)
Comment