Chương 105: Lại gặp Kiếm tướng quân
Chương 105: Lại gặp Kiếm tướng quân
Chương 105: Lại gặp Kiếm tướng quân
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Thiên thấy Mặc Vân Nhiễm xuất hiện sau lưng mình, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cô nương, ta biết vì sao cô cứ bám theo ta, cô muốn tấm ngọc bài của ta đúng không?”
Mặc Vân Nhiễm nghĩ thầm, tên ngốc to con này trông thì hiền hậu nhưng không ngốc lắm. Bị vạch trần song cô nàng chẳng hề tức giận mà chỉ nói: “Không phải chỉ vì vậy, vốn dĩ ta cũng muốn tới Vạn Kiếm sơn.”
Hải Thanh Thiên lắc đầu nói: “Cô nương, ta thật sự không thể đưa tấm ngọc bài này cho cô, nhị ca nói ta phải sau này phải để lại cho người trong lòng. Thế này đi, đợi sự việc bên này chấm dứt, ta sẽ về Lan Lăng thành, hỏi xin đại ca một tấm. Đại ca ta thần thông quảng đại, cất giữ nhiều bảo vật, nếu còn nữa ta sẽ tặng cho cô nương. Cô thấy sao?”
“Không lừa ta đấy chứ?” Mặc Vân Nhiễm chớp chớp mắt.
“Nhà chúng ta có ba huynh đệ, chỉ có nhị ca là lừa gạt thôi.” Hải Thanh Thiên đáp rất thẳng thắn thành khẩn.
Mặc Vân Nhiễm lập tức hứng thú với vị nhị ca mà Hải Thanh Thiên nhắc nhi nhắc lại này: “Ngươi liên tục nói tới nhị ca, hắn là người ra sao?”
“Nhị ca còn là người ra sao chứ, là nhị ca của ta thôi.” Hải Thanh Thiên thấy chuyện ngọc bài đã có kết quả, lại bắt đầu chú ý tới Vạn Kiếm đại trận trước mặt. Hắn đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, trường kiếm kia thân trắng như tuyết, hàn quang lạnh lẽo thấu xương.
“Danh kiếm Tuyết Kiến.” Tích Thành chậm rãi hiện thân bên cạnh bọn họ, nhìn trường kiếm trong tay Hải Thanh Thiên: “Ngươi là con trai của thành chủ Lan Lăng thành Hải Ly?”
“Tại hạ Hải Thanh Thiên, ra mắt Tích Thành tiền bối.” Hải Thanh Thiên chắp tay nói.
Tích Thành sửng sốt: “Ngươi nhận ra ta?”
Hải Thanh Thiên gật đầu: “Đại ca có nói với ta về ngài, vốn dĩ chuyến này phải tới bái kiến ngài trước, chỉ tiếc là có chuyện bất ngờ nên ta phải tới tìm nhị ca ngay. Mong ngài thứ lỗi.”
“Hóa ra là Hải quân tử.” Tích Thành quay đầu nhìn phía trước: “Ngươi rút kiếm là định làm gì?”
“Cô nương này nói đúng, trước mặt có trận pháp, ta cứ chạy như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả.” Hải Thanh Thiên vung trường kiếm trong tay lên: “Mà kiếm thuật sư phá trận chưa từng có phương pháp nào khác, nhất kiếm triều thiên, chặt đứt yêu ma quỷ quái!” Còn chưa dứt lời Hải Thanh Thiên đã xuất kiếm chém ra, một luồng kiếm khí cuồn cuộn đánh thẳng về phía trước.
Mặc Vân Nhiễm ở bên cạnh đứng nhìn, khẽ gật đầu: “Không tệ, rất lợi hại.”
Tích Thành ở bên cạnh thấy vậy lại cả kinh, người này còn nhỏ tuổi nhưng đã có kiếm khí mênh mông cuồn cuộn như vậy, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Tiêu Dao, thậm chí có thể nói chiêu kiếm này đã có lực lượng của Tiêu Dao cảnh đỉnh phong.
Nhưng chiêu kiếm này của Hải Thanh Thiên lại như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Ta cũng thử xem.” Mặc Vân Nhiễm cũng rút thanh trường kiếm bạch ngọc bên hông ra, cũng chém ra một luồng kiếm khí. Chiêu kiếm này không mênh mông cuồn cuộn như kiếm của Hải Thanh Thiên nhưng lại cực kỳ sâu xa tú lệ, khiến chim chóc trong núi rừng bay tán loạn, xoay quanh luồng kiếm khí, không ngừng phát ra tiếng kêu.
“Một kiếm rất đẹp.” Hải Thanh Thiên tán thưởng.
Nhưng chiêu kiếm này cũng chẳng tạo được tác dụng gì.
Tích Thành thở dài một tiếng: “Kiếm trận trước mặt tên là Nhất Bộ Chi Dao, có thể khiến một bước xa như trăm bước. Hai người các ngươi nắm lấy vai ta.” Giờ phút này hai người đều rất hoang mang, đành phải nghe lời nắm lấy vai Tích Thành, tiếp theo Tích Thành giơ hai ngón tay phải trước mặt, mang theo hai người hóa thành một bóng đen, sau đó xuất hiện trước một tấm bia đá.
Trên tấm bia đá viết ba chữ: Vạn Kiếm sơn.
“Đi qua nơi này là Vạn Kiếm sơn.” Tích Thành trầm giọng nói: “Cùng vung kiếm.”
“Được!” Hai người theo tiếng xuất kiếm, một người kiếm khí mênh mông bá đạo, một người kiếm khí sâu sắc tú lệ, song kiếm hợp bích, hai luồng kiếm khí giao hòa, không ngờ trực tiếp cắt một lỗ hổng trong hư không, còn sau lỗ hổng hư không kia lại là cảnh tượng rừng núi.
“Bên trong là Vạn Kiếm sơn thật sự.” Tích Thành trả lời.
“Đa tạ tiền bối!” Hải Thanh Thiên nói cảm tạ rồi tung người nhảy vào, Mặc Vân Nhiễm thấy lối vào không ngừng thu nhỏ cũng tung người nhảy theo. Hai người hạ xuống đất rồi cùng làm một động tác, đó là ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy vạn kiếm trên không, sắc bén lạnh lẽo thấu xương.
Hiển nhiên đã là Vạn Kiếm sơn!
Hải Thanh Thiên vội vàng lấy ra pháp bảo gia truyền hoa khiên ngưu nhưng lại phát hiện lần này lên đường vội vàng, chỉ câm theo có một đóa, giờ đã dùng hết.
Mà thật ra cách hắn không xa, Hải Thanh Mạc đang chậm rãi huýt sáo đi đường, miệng còn lẩm bẩm: “Kiếm bia kiếm bia, nơi này rừng núi mênh mông, muốn tìm một kiếm bia rõ là khó.” Nhưng đang đi gã lại đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm hai tiếng bước chân, gã vội vàng quay đầu lại, nhìn cả nửa ngày mà không thấy bất cứ bóng dáng ai khác. Hải Thanh Mạc toàn thân nổi da gà, lại rảo bước đi về phía trước, kết quả tiếng bước chân kia cũng trở nên dồn dập hẳn lên.
Gặp quỷ gặp quỷ. Hải Thanh Mạc lẩm bẩm trong lòng, bây giờ không chỉ có tiếng bước chân, thậm chí Hải Thanh Mạc còn nghe thấy bên cạnh mình có tiếng cười nhạo. Gã lau mồ hôi trên trán, đột nhiên ý thức được một điều, nếu mình gặp quỷ ở Vạn Kiếm sơn, vậy rất có thể đối phương chính là... Nghĩ tới đây Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói: “Có phải... các sư huynh không?”
Tiếng bước chân đi theo bỗng ngừng lại, nhưng không ai trả lời gã.
“Sư huynh, ta tới tìm kiếm bia của các huynh, có thể đưa ta tới đó không?” Hải Thanh Mạc dò hỏi.
Vẫn không ai đáp lời gã.
“Ta cứ đi về phía trước nhé, nếu là các vị sư huynh thì dẫn ta tới đó!” Hải Thanh Mạc tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Gã nhắm hai mắt lại, đi theo cảm giác về tiếng bước chân, sau khoảng thời gian một nén nhang, tiếng bước chân bỗng chậm dần. Hải Thanh Mạc cũng dừng lại, sau đó mở mắt chứng kiến...
Một kiếm bia cực lớn dựng đứng trước mặt gã.
Nói là kiếm bia vì đây là bia mộ làm từ sắt đồng, còn tạo thành hình thanh kiếm dựng đứng. Hơn nữa từ trên xuống dưới, trên kiếm bia còn khắc chín thanh trường kiếm, chắc là cửu kiếm của Quân Kiến sơn trong truyền thuyết. Nhưng trên kiếm bia không có bất cứ chữ nào, chỉ dùng kiếm làm thân bia, dùng kiếm làm hình thể bia, thật ra khá phù hợp với khí chất của Quân Kiến sơn. Hải Thanh Mạc vuốt cằm, trầm giọng nói: “Bây giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất, ta phải làm thế nào để báo cho bọn Hồng Niệm cô nương? Gã cha chó trong Thần Đô thành đúng là đáng chết, cái phong ấn chết tiệt này đúng là khó hiểu, cứ cảm thấy mình chẳng khác nào phế nhân. Thôi vậy, lưu lại chút ký hiệu dọc đường.” Hải Thanh Mạc xoay người tìm một nhánh cây gì đó, nhưng đột nhiên chứng kiến bên ngoài một hang núi phía trước có một nam nhân vóc dáng cường tráng đang nằm rạp tại đó, trên thân thể người này cắm ba thanh trường kiếm, xuyên thủng thân thể hắn, ghim hắn dưới đất. Người kia ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Hải Thanh Mạc.
Không ngờ lại là Kiếm tướng quân của Ma tộc!
“Ô ô ô, đây chẳng phải Kiếm tướng quân à?” Tuy ngoài miệng Hải Thanh Mạc trêu chọc nhưng bước chân lùi lại phía sau: “Sao lại bị người ta ghim ở đây?”
Kiếm tướng quân cười lạnh nói: “Ngươi là cái thá gì mà đòi cười nhạo ta?’
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Ta không phải cái thá gì, bây giờ ta đi tìm Hồng Niệm cô nương, nếu cô ấy đứng đây có lẽ chỉ một kiếm là giết được ngươi?’
“Cứ thử xem.” Kiếm tướng quân đột nhiên giơ một tay về phía Hải Thanh Mạc, sau đó kéo lại, Hải Thanh Mạc ngã lăn dưới đất, toàn thân bị kéo về phía Kiếm tướng quân. Hải Thanh Mạc cả kinh, giơ tay tóm lấy gốc cây bên cạnh la hét: “Hồng Niệm cô nương, cứu mạng với! Không đúng, các vị sư huynh, cứu mạng với!” Lần này hắn tới tế lễ sư phụ và các vị sư huynh nhưng không biết bọn họ mà thấy đức hạnh của vị thập đệ tử Quân Kiến sơn này, liệu có thấy khó mà ngậm cười nơi chín suối không?
“Ngươi rút ba thanh kiếm này ra cho ta, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.” Kiếm tướng quân nói.
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Ngươi bảo ta tin lời bịa đặt của ngươi chắc?”
“Các ngươi gọi chúng ta là Ma tộc chỉ vì lập trường giữa hai bên khác biệt, nhưng tuân thủ lời hứa là tín niệm của mỗi kiếm tu, không phân biệt chính ma.” Kiếm tướng quân trả lời, tiếp đó ngừng lực đạo trên tay, lực hút kia cũng biến mất.
Hải Thanh Mạc đứng dậy lau mồ hôi trên trán rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi, ba thanh kiếm trên người ngươi là bị sơn chủ đâm vào. Khi ngươi định trở về Ma giới, Vạn Kiếm đại trận này đã phát hiện ra!”