Chương 104: Nhất Bộ Chi Dao
Chương 104: Nhất Bộ Chi Dao
Chương 104: Nhất Bộ Chi Dao
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Giờ phút này Hải Thanh Mạc đang ngự kiếm đi xuyên qua núi lớn, khu vực tây nam này không hổ danh Thập Vạn Đại Sơn, ra khỏi địa phận Tây Lương thành là dãy núi mênh mông vô bờ, còn trên ngọn núi nguy nga cách xa bọn họ nhất là cả bầu trời do kiếm tạo thành, trông hết sức đồ sộ. Hải Thanh Mạc ngắm một hồi rồi nói: “Vì sao Vạn Kiếm sơn kia luôn xa xôi không thể với tới như vậy, có đi thế nào cũng không đến gần được?”
“Trận pháp.” Hồng Niệm hạ giọng nói.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Trận pháp gì?’
“Sơn chủ bố trí Vạn Kiếm đại trận ở cực tây, thế nhân cho rằng sơn chủ là kiếm thuật sư mạnh nhất thế gian, thật ra không phải. Kiếm thuật sư mạnh nhất là trang chủ trên núi Côn Luân, còn sơn chủ tuy dùng kiếm nhưng mặt mạnh nhất của sơn chủ lại là... trận pháp sư!” Hồng Niệm chỉ vào ngọn núi ở đằng xa, cất cao giọng nói: “Dùng kiếm làm bộ phận gây dựng trận pháp! Giờ phút này chúng ta đã đi vào trận pháp của sơn chủ.”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Hóa ra là thế.”
Trong lúc trò chuyện, bọn họ lại đi qua vài ngọn núi, nhưng bầu trời kiếm kia có vẻ không gần thêm chút nào.
“Trận pháp này chắc là Nhất Bộ Chi Dao trong truyền thuyết, trông thì như cách xa gang tấc nhảy một bước là qua, thật ra vĩnh viễn không có điểm cuối.” Hồng Niệm lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn, vuốt ve hồng ngọc trên nhẫn.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Chiếc nhẫn này trông quen thế.”
“Là hoàng trưởng tôn điện hạ tặng ta.” Hồng Niệm chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc mỉm cười chọc ghẹo: “Là vật đính ước.”
“Hắn cũng nói vậy, nhưng hắn còn nói nếu ta đeo lên thì là vật đính ước, nếu ta không đeo, thế thì là món đồ chơi quý hiếm bình thường thôi.” Hồng Niệm vuốt ve hồng ngọc trên nhẫn: “Hắn nói sau khi đeo chiếc nhẫn này có thể phá đa số trận pháp trên thế gian. Tuy Nhất Bộ Chi Dao cũng là trận pháp cực kỳ cường đại, nhưng dù sao phạm vi bố trí cũng rất lớn, còn thiết lập cả ngàn năm rồi, chắc có thể phá được.”
“Nhưng Hồng Niệm tỷ tỷ, tỷ mà đeo nhẫn lên thì coi là đính ước rồi.” Lý Đào Hoa mở miệng nói.
Hồng Niệm xua tay phủ nhận: “ta đeo tạm một lát rồi tháo ra, hắn không nhìn thấy đâu.”
Lý Đào Hoa mỉm cười: “Tỷ tỷ giở mánh lới à.”
“Là hắn chơi xấu trước. Hắn là hoàng trưởng tôn, thứ này không gọi là tặng quà, chỉ có thể coi là ban thưởng, ta không thể từ chối, chỉ có thể tiếp nhận, nếu không ta đã trả lại cho hắn lâu rồi.” Hồng Niệm đeo nhẫn lên tay: “Các ngươi theo ta đi tới, chắc chắn sẽ phá được mê trận này!”
Nói xong Hồng Niệm nhanh chóng lao lên trước, Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa nhìn nhau, vội vàng đi theo.
Một chiếc nhẫn mà có năng lực lớn vậy sao, bọn họ thầm nghi ngờ.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Còn lúc này, trong Vĩnh Vương phủ cách xa ngàn dặm, hoàng trưởng tôn Chu Hi nằm trên xích đu trong sân phơi nắng mơ màng ngủ, giờ đột nhiên bị sức nóng của chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ đánh thức. Hắn mở mắt, nhìn chiếc nhẫn đá quý tỏa ánh đỏ lóa mắt, giơ tay vuốt nhẹ một cái, đè cảm giác nóng bỏng đó xuống, hắn cười nói: “Cuối cùng nàng cũng đeo chiếc nhẫn đó lên.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sau khi xuyên qua một làn sương mù, Hồng Niệm hạ xuống trên một khoảng đất bằng phẳng ở sườn núi, Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa cũng hạ xuống theo. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Đã phá trận rồi?’
“Ngươi ngẩng đầu lên đi.” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc nghe lời ngẩng đầu.
Vạn kiếm trên không, tạo thành bầu trời sắt thép cực kỳ nguy nga, mũi kiếm chỉ xuống, sắc bén lạnh lẽo thấu xương, ánh mặt trời không thể đi qua được, chỉ có hàn quang lấp lóe phản chiếu từ thân kiếm, soi sáng cả ngọn núi lớn.
Đây là Vạn Kiếm sơn trong truyền thuyết!
Cảm giác áp lực khủng khiếp khiến cả Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa đều không nói nên lời. Tuy từng nghe mô tả về Vạn Kiếm trận đồ sộ này, nhưng khi thật sự đứng dưới vạn kiếm, cảm giác chấn động trong lòng vẫn khó mà bình ổn lại. Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Trong vạn kiếm này chắc có chín thanh thuộc về Quân Kiến sơn.”
Hồng Niệm ra sức kéo chiếc nhẫn trên ngón tay nhưng có làm sao cũng không tháo được. Cô nhíu mày nói: “Chu Hi chết tiệt, hóa ra lại bẫy ta.”
“Sao lại như vậy?” Hải Thanh Mạc đi tới hỏi.
“Không tháo ra được.” Hồng Niệm cười khổ nói: “Ta phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải, không thể tùy tiện tin tưởng lời nói của một trận pháp sư. Chiếc nhẫn này ngoài khả năng phá trận, có lẽ bản thân cũng có một trận pháp nho nhỏ, một khi đeo lên là không thể tháo ra được.”
Lý Đào Hoa đi tới giúp Hồng Niệm kéo mấy cái, cuối cùng bỏ cuộc lắc đầu nói: “Không được rồi.”
“Không sao, lúc nào về Thần Đô ta nhờ sư huynh tháo giúp.” Hồng Niệm vẫy tay: “Thôi tạm bỏ qua, Hải Thanh Mạc, tìm bia mộ các vị tiền bối Quân Kiến sơn đi.”
“Bia mộ? Ở đâu?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Rốt cuộc là ngươi tới đây tế lễ hay là ta?” Hồng Niệm bất đắc dĩ nói: “Năm xưa khi Chính Khí minh chạy tới, để kỷ niệm cửu kiếm Quân Kiến sơn, mọi người đã bố trí một kiếm bia phía trước Ma tộc vạn ác. Nếu ngươi muốn tới tế lễ thì đương nhiên phải tới trước kiếm bia. Nhưng Vạn Kiếm sơn quá lớn, ta cũng không biết kiếm bia đó ở đâu, chúng ta chia ra tìm.’
“Được.” Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa đáp rồi chạy theo phía khác.
Hồng Niệm lại ra sức kéo cái nhẫn kia một hồi nhưng chẳng có cách nào, đành lắc đầu rồi bay lên trên Vạn Kiếm sơn.
Còn bên ngoài Vạn Kiếm sơn, Hải Thanh Thiên truyền âm mười dặm nhưng chỉ vang vọng trong vùng rừng núi. Nhất Bộ Chi Đao này có thể ngăn cản người khác tới gần, đương nhiên cũng có thể ngăn cách âm thanh. Hải Thanh Thiên vểnh tai đợi một lúc lâu, cuối cùng tiếng vọng cũng tan đi nhưng Vạn Kiếm sơn vẫn xa xôi như trước. Rõ ràng nhìn thì chỉ cách vài ngọn núi là tới nhưng Hải Thanh Thiên ngự kiếm đi mấy canh giờ mà vẫn như giậm chân tại chỗ. Đầu hắn đã đầy mồ hôi, chỉ có thể ngừng lại lau đầu: “Đúng là kỳ quái.”
Mặc Vân Nhiễm và Tích Thành xuất hiện cách hắn không xa, Mặc Vân Nhiễm che miệng cười: “Thằng ngốc, rõ ràng đây là trận pháp mà dám đi như vậy.”
Tích Thành lại nhìn ra điểm bất phàm trên người Hải Thanh Thiên. Người bình thường mà chạy một giờ như vậy đã cạn kiệt sức lực, nhưng không ngờ Hải Thanh Thiên chạy suốt ba canh giờ mà người chỉ đầy mồ hôi, thiếu niên này có thân thể vượt xa người thường. Xem ra thành chủ Lan Lăng thành thế hệ này trông thì như du ngoạn nhân gian, thật ra lòng mang hoài bão, dưới trướng có ba người con trai thì một là quân tử, một là võ thần, người còn lại tuy là nghĩa tử nhưng lại là quân vương sau này.
“Sư thúc, chúng ta có thể phá được trận pháp này không? Chắc thằng nhóc kia chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại chạy tiếp đáy!” Mặc Vân Nhiễm nói.
“Ta có thể giúp các ngươi phá trận, nhưng dịch trưởng Tây Lương không được vào trong Vạn Kiếm sơn, không thể đi theo Thánh nữ được.” Tích Thành trả lời.
“Cũng được.” Mặc Vân Nhiễm tung người nhảy một cái, hạ xuống bên cạnh Hải Thanh Thiên: “Cái thằng ngốc này, trước mặt có bố trí trận pháp, ngươi cứ chạy như vậy không vào được đâu.”