Chương 103: Thánh nữ giá lâm
Chương 103: Thánh nữ giá lâm
Chương 103: Thánh nữ giá lâm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đương nhiên Thánh nữ Bắc Thần trong miệng Tích Thành không phải mẫu thân của Hải Thanh Mạc - Tích Quy. Từ khi Tích Quy bị Thánh giáo tuyên bố công khai xử quyết, Thánh giáo cũng nhanh chóng tìm được người mới thay thế. Nhưng lúc đó Thánh nữ mới là đứa trẻ, Tích Thành từng bảo vệ Thánh nữ, cũng từng tiếp xúc với Thánh nữ này một thời gian. Tuy bây giờ Thánh nữ đã lớn thành một cô gái trong lứa tuổi thanh xuân, nhưng xem ra thói quen thích mặc đồ trắng từ trên xuống dưới không hề thay đổi.
“Đây là bảo bối gì vậy?” Thánh nữ nhìn ngọc bài trong tay nam nhân trẻ tuổi.
Nam nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng ước lượng ngọc bài sau đó cất vào trong lòng nói: “Đây là Ngọc Khiết Băng Tâm bài mà đại ca đưa ta, có thể quét sạch bụi trần, giữ cho người được sạch sẽ.”
“Ngươi là đàn ông con trai, cầm cái này làm gì?” Thánh nữ nghi hoặc nói.
Nam nhân trẻ tuổi mỉm cười, nụ cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng toát: “Thuở nhỏ ta luyện võ ở võ trường, lúc về nhà là toàn thân đầy bụi đất. Đại ca ta quen ở sạch không chịu nổi nên đưa cái ngọc bài này cho ta, trước khi vào phủ phải quét qua một lượt rồi mới được bước qua cửa.”
“Bán cho ta đi.” Giọng nói của Thánh nữ đầy mong đợi: “Có ra giá thế nào cũng được.”
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu, giọng điệu thành khẩn: “Không được, nhị ca nói ta phải giữ ngọc bài này lại sau này tặng người trong lòng mình.”
“Ngọc bài là đại ca cho ngươi, sao lại là nhị ca lại bảo ngươi đưa cho người trong lòng?” Thánh nữ càng nghi hoặc.
“Vị nhị ca nói gì cũng đúng.” Nam nhân trẻ tuổi không nhiều lời thêm, vẫy tay từ biệt Thánh nữ rồi xoay người rời khỏi.
Thánh nữ đứng yên tại chỗ do dự một hồi rồi lại đuổi theo, giọng điệu kiên quyết nói: “Thế thì ngươi dẫn ta tới gặp nhị ca của ngươi, ta bàn bạc lại với hắn!”
Thánh nữ nhanh chóng đuổi tới, đặt một tay lên vai nam nhân trẻ tuổi, niệm lực trên người nam nhân trẻ tuổi xao động, đột nhiên xoay người, giơ ngón tay chém ra, một luồng kiếm khí bắn khỏi ngón tay, cắt đứt nón che trên đầu Thánh nữ. Bộ áo trắng bay phất phới, cuối cùng Thánh nữ cũng để lộ dung nhan dưới nón che.
Làn da trắng trẻo như tuyết, mặt mày đẹp như tranh vẽ, yêu kiều như nữ nhân đi ra từ bức tranh. Chẳng qua giờ phút này vẻ kinh hãi giữa hai hàng mi lại khiến gương mặt vốn không chút tì vết có thêm ít tính người. Cô ngây ngốc cả nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Ngươi... Ngươi làm gì vậy?”
Nam nhân trẻ tuổi vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi! Xin lỗi! tâm pháp ta tu luyện tên là Võ Thần pháp, nếu ta vô ý bị người khác đụng vào, niệm lực trong cơ thể sẽ tự động đánh trả. Kính mong cô nương thứ lỗi.”
Thánh nữ không giận, tuy từ nhỏ cô lớn lên trong sự quan tâm sủng ái của các trưởng bối, nhưng tính cách không kiêu kỳ, vội vàng xua tay nói: “Là lỗi của ta, ta nên xin lỗi mới đúng.”
“Đại ca đã nói, người không biết thì không trách tội.” Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu nói.
Có lẽ nam nhân trẻ tuổi chỉ thuận miệng đáp lời, nhưng Thánh nữ lại tìm được cơ hội, hai hàng mi nhướn lên, trong lòng đã có kế hoãn binh. Từ nhỏ cô thích mặc áo trắng, đương nhiên vấn đề lớn nhất cũng là áo trắng dính bụi, thường xuyên phải giặt giũ. Nếu có tấm thẻ ngọc bài vừa rồi thì sau này mình ra ngoài cũng tiện hơn rất nhiều. Cô cười khanh khách nói: “Nếu ngươi đã xin lỗi, thế thì mời ta ăn bữa cơm đi!”
“Hả?” Nam nhân trẻ tuổi sửng sốt.
“Coi như nhận lỗi được không?” Thánh nữ bĩu môi, dáng vẻ như đang chịu uất ức.
Nam nhân trẻ tuổi chỉ có thể gãi đầu nói: “Được rồi được rồi!”
Thánh nữ cười, kéo nam nhân trẻ tuổi đi vào trong một quán rượu.
Tích Thành đứng phía xa lắc đầu, trong chốn phàm trần có câu nói, ba tuổi thấy tám mươi, xem ra cũng không sai. Khi còn nhỏ Thánh nữ từng dùng cách này ép mình truyền thụ cho cô nhóc ba thức kiếm pháp, không ngờ bây giờ lại dùng chiêu này.
Hai người ngồi xuống trong quán rượu, Thánh nữ giới thiệu trước: “Ta tới từ Thịnh kinh, tên là Mặc Vân Nhiễm, ngươi tên là gì?”
“Ta tên Hải Thanh Thiên.” Nam nhân trẻ tuổi rót một chén trà đưa cho cô gái trước mặt: “Tới từ Lan Lăng thành.” Đương nhiên nam nhân trẻ tuổi chính là tam đệ mà Hải Thanh Mạc quý mến nhất, Hải Thanh Thiên. Hắn phụng lệnh đại ca tới Vạn Kiếm sơn bảo vệ Hải Thanh Mạc, đi suốt ngày suốt đêm, cuối cùng cũng tới Tây Lương thành trước mùng chín tháng chín.
“Có phải Lan Lăng thành có vị thành chủ phi thăng lên trời không?” Mặc Vân Nhiễm kinh ngạc hỏi.
Hải Thanh Thiên gật đầu: “Đúng vậy.” Hắn thuận miệng đáp một tiếng rồi đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong lòng thầm suy nghĩ: Không biết nhị ca đã tới chưa.
“Uống trà làm gì, gọi rượu đi!” Mặc Vân Nhiễm đẩy chén trà sang bên cạnh, vẫy tay nói: “Tiểu nhị, cho một bình rượu.”
Nam Môn Thư An đã đáp ứng Hải Thanh Mạc cho quán rượu một kết thúc vẹn toàn, giờ sững sờ đứng trước quầy, sắc mặt ngây dại. Cô giơ ngón tay chỉ vào mình: “Tiểu... tiểu nhị?” Nhưng dù sao trong quán không còn ai khác, Nam Môn Thư An đành phải cầm một bình rượu lên, tức tối đi tới đập bình rượu lên bàn: “Cứ từ từ mà dùng.”
“Cô nương, ta đi cả quãng đường dài giờ hơi đói bụng.” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên hỏi: “Có gì ăn không?”
“Ta chỉ tạm thay thế người khác trông coi quán rượu này thôi.” Nam Môn Thư An lại có chút hảo cảm với nam nhân trẻ tuổi này, không có vẻ thanh tịnh như nam nhân trong tiên môn, ngược lại hơi giống chủ nhân của quán rượu này. Cô suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Ta xuống dưới bếp xem thử, ít nhất cũng tìm mấy cái màn thầu cho ngươi.”
Mặc Vân Nhiễm quyết định trước khi lấy được ngọc bài phải kéo gần quan hệ với nam nhân trước mặt. Cô bèn hỏi: “Huynh đài tới đây cũng để xem thần kiếm?”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, do dự một chút rồi mới đáp: “À, cứ coi là vậy đi.”
Ở đằng khác, Nam Môn Thư An vào trong bếp, phát hiện quả nhiên bên trong đang hấp một lồng màn thầu. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, tuy cô cũng là loại tham ăn, nhưng sắp bắt đầu một trận đại chiến với Ma tộc mà vẫn còn tâm tư hấp màn thầu ở đây, Hải Thanh Mạc này cũng có thể coi là kỳ nhân. Cô cấm mấy cái màn thầu đặt lên mâm, tiếp đó lại nhìn thấy trên bếp bên cạnh có hai con cá nướng, cô vội vàng lấy xuống, để lại một con cho mình, con còn lại cầm ra ngoài.
Màn thầu và cá nướng được đặt lên bàn, Mặc Vân Nhiễm đột nhiên hít một hơi: “Thơm quá, nhưng sao chỉ có một con cá thế này? Thêm con nữa đi.”
Nam Môn Thư An lắc đầu nói: “Hết rồi, trước khi chạy trốn chưởng quầy quán này chỉ để lại con cá cuối cùng này thôi.”
“Được rồi.” Mặc Vân Nhiễm cầm chén rượu trong tay cụng với Hải Thanh Mạc một cái, tiếp đó rất hào sảng uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm đũa gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.
Hải Thanh Thiên lại không hề động đũa, chỉ quan sát cẩn thận con cá nướng trước mặt, hàng mi hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Mặc Vân Nhiễm hai mắt sáng bừng lên: “Thanh thiên huynh, ăn đi ăn đi! Cá nướng này ngon lắm đấy!” Hương vị của cá nướng thậm chí khiến cô tạm quên mục đích tiếp cận nam nhân trước mặt.
Hải Thanh Thiên cũng cầm đũa bỏ một miếng thịt cá vào miệng, chậm rãi nhấm nháp vài cái rồi buông đũa xuống, cao giọng nói: “Xin hỏi vị cô nương này, chủ quán rượu này có phải họ Hải không?”
Nam Môn Thư An sửng sốt, gương mặt lộ vẻ cảnh giác, từ lời nói của Nam Thất Thần, cô đã biết chắc chắn thân phận Hải Thanh Mạc khá đặc biệt, cho nên gặp câu hỏi của người trước mặt cũng không tùy tiện đáp lời.
“Ta tên Hải Thanh Thiên, xin hỏi chủ nhân quán rượu này có phải nhị ca của ta Hải Thanh Mạc không?” Hải Thanh Thiên ánh mắt trong trẻo, giọng điệu thành khẩn, khiến người ta khó mà nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn.
Cuối cùng Nam Môn Thư An cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhị ca của ta đi đâu rồi?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
“Vừa rồi đã xuất phát tới Vạn Kiếm đại trận.” Nam Môn Thư An trả lời.
“Cô nương xin lỗi, lần sau ta mời cô dùng bữa vậy. Nếu cô thích cá nướng này, lần sau ta bảo nhị ca mở tiệc, nhưng bây giờ ta phải đi ngay.” Hải Thanh Thiên chắp tay với Nam Môn Thư An, tiếp đó tung người lao ra ngoài quán rượu, vung tay về phía trước, một đóa hoa khiên ngưu bị ném ra trước mặt hắn.
“Đợi đã đợi đã.” Mặc Vân Nhiễm lao ra.
Hải Thanh Thiên vừa đi vừa hét lớn với đóa hoa khiên ngưu kia: “Nhị ca, đệ tới rồi. Huynh đừng vào Vạn Kiếm sơn, đợi đệ đã!”
Âm thanh được đóa hoa khiên ngưu khuếch đại, toàn bộ con đường đều vang vọng âm thanh của Hải Thanh Thiên, lan xa tới hơn mười dặm. Đồng thời, thân hình Hải Thanh Thiên lập tức biến mất trên đường.
“Có tốc độ của thuấn thuật sư.” Nam Môn Thư An nói đầy ẩn ý.
Mặc Vân Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua là biết mình không đuổi kịp, cô suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài, giơ lên không trung hô: “Thánh giáo giá lâm, dịch trưởng Tây Lương thành nhanh chóng tới gặp!”
Một làn sương đen xuất hiện, Tích Thành xuất hiện trước mặt Mặc Vân Nhiễm, sắc mặt không biểu cảm cúi thấp đầu: “Cung nghênh Thánh nữ.”
“Tích Thành thúc thúc.” Mặc Vân Nhiễm lập tức vui mừng ra mặt: “Bọn họ nói thúc đang ở đây, quả nhiên không lừa ta.”
Tích Thành bất đắc dĩ nói: “Thật hi vọng bọn họ lừa ngươi.”
“Thúc thúc, dẫn ta đuổi theo người kia đi!” Mặc Vân Nhiễm nhanh chóng bước tới.
“Đây là mệnh lệnh của Thánh giáo à?” Tích Thành hỏi.
“Là thỉnh cầu của ta mà.” Mặc Vân Nhiễm mỉm cười trả lời.
“Ài.” Tích Thành đặt tay lên vai Mặc Vân Nhiễm, thân hình hai người lập tức hóa thành làn sương đen tiêu tán trên con đường.