Chương 102: Lên đường rời thành
Chương 102: Lên đường rời thành
Chương 102: Lên đường rời thành
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Dưới ánh trăng.
Hồng Niệm lẳng lặng đứng một mình ở đó, Lý Đào Hoa đã trở về phòng. Cô tựa người vào gốc cây khô trong sân, nhìn ánh trăng trên không trung, ngây ra tại chỗ. Những lời nói của Hải Thanh Mạc lúc vừa rồi vẫn luôn vang vọng bên tai cô, mấy hôm nay cô cũng nhiều lần thấy hoài nghi.
Lựa chọn này có phải sai lầm hay không?
Tuy Hải Thanh Mạc không còn phải loại vô dụng ăn chơi trác táng như ở Lan Lăng thành, hơn nữa tu luyện trong Quân Kiến sơn một thời gian cũng có thể nhìn ra gã có thiên phú không tệ. Nhưng theo những gì gã thể hiện, gã không quan tâm tới Thần Đô, thậm chí có phần kháng cự, khiến cô cứ cảm thấy hi vọng lật lại bản án oan của phủ tướng quân sẽ rơi vào khoảng không. Có điều vừa rồi khi gã đưa ra lời hứa đó, trong lòng Hồng Niệm bỗng có một cảm giác - gã sẽ làm được.
“Rõ ràng có mở phong ấn cũng chỉ là Tiêu Dao cảnh mà thôi.” Hồng Niệm cúi đầu cười một tiếng.
“Hình như tâm trạng của ngươi rất tốt?” Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Hồng Niệm vô thức đặt tay lên chuôi thanh Hà Ảnh kiếm, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra chủ nhân giọng nói kia, buông lỏng bàn tay, hạ giọng nói: “Đã sửa xong Phong Ma pháp trận rồi à?’
“Có lẽ ma khí trên người vị Kiếm tướng quân kia quá cường đại, khoảnh khắc hắn đi gần như kéo sạch ma khí trong thành đi theo. Khi ta trở lại tu bổ Phong Ma pháp trận mới phát hiện đã không còn ma để mà phong.” Tích Thành trả lời.
Hồng Niệm gật đầu như đang suy tư: “Còn có chuyện này nữa à, vậy dịch trưởng Tích Thành tới đây là có chuyện gì?’
“Các ngươi nên lên đường thôi.” Tích Thành trầm giọng nói: “Phụ thân hắn là hoàng tử Nam Dạ quốc, phái ngươi đi theo bên hắn chắc muốn ngươi bảo vệ an nguy cho hắn. Đại quân Ma tộc sắp phá trận chui ra, như vậy rất nguy hiểm, đám tiểu bối các ngươi không thể xử lý được chuyện này.”
Hồng Niệm mỉm cười: “Ta vừa thử rồi, nhưng bị hắn cự tuyệt.”
Tích Thành nhíu mày nói: “Vì sao?’
“Vì hắn đã hứa với một người khác, mùng chín tháng chín sẽ tới Vạn Kiếm sơn. Hắn nói xưa nay lời hứa của hắn một khi đã nói thì vạn núi cũng không ngăn nổi, cho dù là Vạn Kiếm sơn cũng vậy.” Hồng Niệm giơ ngón tay búng lên chuôi Hà Ảnh kiếm: “Ta không lay chuyển được hắn, chỉ có thể mặc hắn lựa chọn.”
Tích Thành thở dài một tiếng: “Rất giống mẫu thân hắn.”
Hồng Niệm nghe ra vẻ hoài niệm trong giọng điệu của Tích Thành, cô không khỏi tò mò: “Mẫu thân hắn là người ra sao?”
“Bướng bỉnh, kiêu ngạo, coi trọng lời hứa còn hơn cả tính mạng. Lần duy nhất cô ấy không tuân thủ lời hứa là rời khỏi Thánh giáo, đi tìm cái mà cô ấy gọi là tình yêu.” Tích Thành trả lời.
“Cái gọi là tình yêu?” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý: “Ngươi không thích Vĩnh Vương điện hạ?’
Tích Thành đặt tay lên chuôi kiếm đầu quỷ bên hông, giọng nói toát lên sát ý: “Nếu có cơ hội, ta sẽ giết hắn.”
“Cái này thì hơi khó khăn, Chu Hi cũng bố trí một trận pháp trên người Vĩnh Vương điện hạ, tuy kém hơn Chỉ Xích pháp trận trên người bản thân Chu Hi nhưng cũng là trận pháp bảo vệ cực kỳ cường đại, muốn phá giải phải tốn một chút thời gian.” Hồng Niệm tiếp tục tựa người vào gốc cây, ngẩng đầu ngắm ánh trăng.
Tích Thành nghe ra ý tứ trong lời nói của Hồng Niệm: “Ngươi đang ám chỉ ta?”
“To gan.” Hồng Niệm hạ giọng nói: “Ta chỉ khuyên ngươi đừng có châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình!”
“Ta từng gặp sư phụ ngươi một lần.” Tích Thành hừ lạnh một tiếng: “Chút tâm cơ nho nhỏ của ngươi kém quá xa sư phụ ngươi.”
“Ai da, sao hai vị lại tán gẫu thế này?” Lúc này Hải Thanh Mạc lại bước chân vào trong sân, chỉ thấy toàn thân gã mồ hôi đầm đìa, cả người ướt đẫm, vừa nhìn là biết phải đi cả quãng đường xa mới về được.
Tích Thành nhìn bộ dạng gã, chỉ lắc đầu một cái rồi vung tay, thân hình hóa thành làn sương đen tiêu tán.
Hải Thanh Mạc quay đầu lại hỏi Hồng Niệm: “Sao vậy? Sư thúc của ta nói gì à?’
Hồng Niệm không buồn liếc mắt nhìn gã tới một cái, điểm mũi chân nhảy lên tầng hai, về phòng của mình.
Hải Thanh Mạc đứng tại chỗ gãi đầu cười khổ nói: “Đúng là khiến người ta đau đầu.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sau đêm hôm đó là vài ngày bình an vô sự, vì ma khí đã tạm tan trong Tây Lương thành, tòa luồng khí âm trầm không chịu tan tràn ngập trong thành giờ cũng tiêu tán. Tiếp theo lại càng nhiều người vào thành, Tây Lương thành cũng từ từ náo nhiệt, đã có chút dáng vẻ phồn hoa như quá khứ. Chẳng qua tuy khách tới thành khá nhiều nhưng quán rượu duy nhất có thể ăn uống được vẫn là của nữ chủ quán kia. Nữ chủ quán giờ chẳng còn vẻ quyến rũ động lòng người lúc trước, ngày ngày bận tối mắt tối mũi, chửi rủa liên tục. Hải Thanh Mạc thấy vậy bèn dọn dẹp một căn nhà trống phía đối diện quán rượu rồi cũng mở một quán ở đó, rượu thì lấy bên cửa hàng của nữ chủ quán kia, đồ ăn thì gã tự nấu, hai người chia ba bảy, nữ chủ quán lấy ba, Hải Thanh Mạc lấy bảy. Chỉ trong thời gian ngắn hai bên đã phối hợp khăng khít, làm ăn phát đạt.
Hồng Niệm ở bên cạnh thấy vậy cũng bó tay, lập tức cảm thấy cảm nhận của mình mấy hôm trước là ảo giác. Cô nhìn Lý Đào Hoa không ngừng khổ luyện kiếm pháp trong sân, lại nhìn Hải Thanh Mạc gõ bàn tính lách cách bên quầy hàng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hồng Niệm cô nương, rượu cho bàn ba, nhờ chút nhờ chút.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Hồng Niệm chỉ có thể nhẹ nhàng búng ngón tay, một vò rượu bay ra, hạ xuống mặt bàn cạnh cửa sổ.
Thành chủ Lan Lăng thành Hải Ly đúng là biết cách bồi dưỡng con trai mình. Con trai cả đi vào học cung, được phong quân tử, đảm bảo địa vị và uy nghiêm của phủ thành chủ trong lòng người mọi người. Con trai thứ hai cực kỳ thích tiền tài, suy nghĩ linh hoạt, giờ nhìn lại có vẻ rất giỏi buôn bán, tuy tính hay phá của nhưng sau này có con trai cả giám sát, chắc cũng có thể giúp phủ thành chủ tiền vào như nước. Còn con trai thứ ba tâm tư đơn thuần, thể chất võ thần, tuổi còn nhỏ đã là Tiêu Dao cảnh, sau này tu vi ra sao không thể ước lượng được, chắc chắn sẽ là vũ lực đứng đầu phủ thành chủ.
Hồng Niệm thầm mắng trong lòng: Hắn tính toán hay thật.
Cô không chịu nổi chuyện Hải Thanh Mạc cứ đắm chìm trong thân phận chủ quán rượu, mùng bảy tháng chín Hồng Niệm đã thu dọn hành lý xong, xách Hải Thanh Mạc ra khỏi quầy rượu, tuyên bố dừng với nữ chủ quán đối diện rồi dẫn theo cả Lý Đào Hoa, chuẩn bị rời thành.
“Bạc, đừng quên bạc ta kiếm được mấy hôm nay.” Đã đẩy cửa ra rồi mà Hải Thanh Mạc vẫn lảo đảo chạy về, vơ vội đống ngân phiếu trong quầy nhét vào trong lòng rồi mới chạy ra khỏi quán rượu, đi theo Hồng Niệm.
Lúc đi ngang qua, Nam Môn Thư An còn ngạc nhiên nói: “Còn chưa tới mùng chín tháng chín à? Sao đi vội thế?’
“Chúng ta không tới trừ ma mà tới thắp hương.” Hồng Niệm đẩy Hải Thanh Mạc ra trước: “Thắp sớm chút còn về. Thiếu chủ, ngươi đi mau lên cho ta.”
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Nam Môn cô nương, hai ngày còn lại này quán rượu Lan Lăng của ta xin nhờ vào muội, ít nhất cũng có kết thúc vẹn toàn.”
“Cái này...” Nam Môn Thư An gãi đầu: “Ta ăn hết những thứ còn lại, có tính là kết thúc vẹn toàn không?’
“Có!” Hồng Niệm thay Hải Thanh Mạc trả lời sau đó xách gã bay đi.
Cùng lúc đó, một người mặc áo trắng, đầu đội nón che màu trắng, tay cầm trường kiếm bạch ngọc, cưỡi Phi Tinh Bạch Mã bước vào Tây Lương thành. Cô gái này vừa bước vào thành đã là tiêu điểm của mọi người, vì dáng vẻ cô thật quá bắt mắt. Nam Môn Thư An đứng chính giữa con đường, tay cầm màn thầu lẳng lặng ăn từng miếng một, nhìn cô giết ái kia cưỡi ngựa đi tới.
Cô gái kia có vẻ hoàn toàn không định ngừng lại.
Nam Môn Thư An cũng không định né tránh.
Mãi tới khi cô gái kia cưỡi ngựa tới cách Nam Môn Thư An ba bước, cô nàng mới ăn xong miếng màn thầu cuối cùng, cúi người cầm trường kiếm bên hông, hạ giọng nói: “Thú vị!”
“Cẩn thận!’ Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một thân hình cường tráng lao tới, nắm lấy dây cương của con ngựa trắng kia.
Con ngựa kinh hãi hí vang một tiếng, giơ cao hai chân.
“Xuống!” Nam nhân kia hét lớn một tiếng, tiếp đó thân mình nhảy lên cao, vận niệm lực vào tay, đè xuống dưới.
Con ngựa trắng bị hắn đè như vậy lập tức ngã bò xuống đất, cô gái ngồi trên ngựa cũng ngã lăn xuống đất, tiếp đó toàn thân run rẩy, giọng điệu kinh hãi: “Sao đấy sao đấy! Sao lại ngã thế này! Ơ! Đây là đâu? Tây Lương thành? Tới nơi rồi à?”
Sắc mặt Nam Môn Thư An cứng đờ, lúc đầu cô còn tưởng nữ kiếm tu này tới để khiêu khích mình, nhưng nhìn bộ dạng này, không phải cô nàng ngủ gật đấy chứ? Nam Môn Thư An nhìn sang nam nhân cường tráng vừa “anh hùng cứu mỹ nhân” nhưng lại phát hiện tuy thân hình hắn rất cường tráng nhưng trông rất trẻ trung, không khéo còn nhỏ hơn mình vài tuổi. Cô lễ phép cúi đầu nói: “Đa tạ vị tiểu huynh đệ đã ra tay tương trợ.”
Nam nhân trẻ tuổi kia cũng rất lễ phép, cúi đầu nói: “Khách khí rồi.”
Cuối cùng cô gái áo trắng cũng tỉnh lại, bò dậy khỏi mặt đất, nhìn y phục trên người, giọng nói mang vẻ nức nở: “Bẩn hết rồi! Bẩn hết cả rồi!”
“Cô nương, mệt quá rồi thì đừng nên cưỡi ngựa, càng không nên lao nhanh như vậy. Vừa rồi cô ngủ gật, cũng may phía trước là người, nếu phía trước là vực thẳm, rất có thể cô sẽ ngã xuống đấy.” Nam nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ nói.
Nhưng cô gái áo rtắng có vẻ hoàn thành không nghe được lời hắn nói, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Bẩn hết cả rồi, bẩn hết cả rồi, mới tới Tây Lương thành thôi.”
“Ài.” Nam nhân trẻ tuổi thở dài một tiếng, lấy từ trong lòng ra một tấm thẻ ngọc, tiếp đó phất nhẹ quanh người cô gái áo trắng kia, chỉ thấy tất cả bụi bặm đều bị hút vào thẻ ngọc, bộ áo trắng của cô gái lại trở về như xưa, không dính một hạt bụi.
Cô vui vẻ nói: “Ha ha, sạch rồi sạch rồi!”
Nam Môn Thư An bĩu môi, có vẻ ghét bỏ lảng tránh sang một bên. Cô vẫn luôn thấy bản thân không bình thường trong mắt những người khác, nhưng cuối cùng cũng gặp được một người còn không bình thường hơn mình.
Nhưng lúc này, trên mái hiên cách đó không xa lại có một làn sương đen ngưng tụ thành hình người, lẳng lặng nhìn theo hướng này một lúc rồi mới hạ giọng nói: “Thánh nữ Bắc Thần?”