Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101: Giá Trị Của Lời Hứa

Chương 101: Giá trị của lời hứa Chương 101: Giá trị của lời hứa

Chương 101: Giá trị của lời hứa

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong phòng, Hồng Niệm đã thu dọn xong hành lý, Hải Thanh Mạc định phản đối nhưng sau khi thấy ánh mắt Hồng Niệm lại chùn bước.

Ý của Hồng Niệm rất đơn giản, cô nhận mệnh lệnh của Nam Dạ Vĩnh Vương, Vĩnh Vương điện hạ chỉ có một yêu cầu, đó là cô phải bảo vệ bình an cho Hải Thanh Mạc. Lúc trước trong chuyện ở lại Quân Kiến sơn hay lên đường tham gia Lương Ngọc đại hội, tuy người ra quyết định là Hải Thanh Mạc, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cô đồng ý là vì lựa chọn như vậy không xung đột với mục tiêu bảo vệ an toàn cho Hải Thanh Mạc. Có điều hôm nay Hải Thanh Mạc tới Vạn Kiếm sơn tế lễ sư phụ và tám vị sư huynh của mình, thế thì chắc chắn phải tham gia một trận hỗn chiến vượt ngoài khả năng khống chế của cô, cho nên cô phải đưa Hải Thanh Mạc đi ngay.

“Ngươi cũng thấy thực lực Thất Tướng Quân của Ma tộc rồi đấy, một kiếm dồn toàn bộ lực lượng của Thái Ất phái cũng chỉ ngang tay với đối phương, đó là trong tình huống hắn còn bị áp chế về mặt cảnh giới. Đến lúc đó Ma tộc mà tạo được đường thoát khỏi Vạn Kiếm đại trận, bọn chúng tới giết ngươi, ta cũng không bảo vệ được.” Hồng Niệm lưng cõng bọc hành lý, cầm Hà Ảnh kiếm, nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Ngươi đã hiểu chưa?”

“Ta hiểu. Nhưng ta cảm thấy mọi chuyện đều trong khống chế của sư huynh, sư huynh sẽ không để ta lâm vào nguy hiểm.” Hải Thanh Mạc vẫn không cam lòng.

“Ta mặc kệ chuyện này có trong khống chế của hắn hay không, ít nhất thời khắc này nơi đây trong khống chế của ta.” Hồng Niệm nắm lấy vai Hải Thanh Mạc, tay phải vung nhẹ, cửa phòng bật mở.

Lý Đào Hoa cầm kiếm đứng ở cửa nhìn cảnh tượng phía trước, vẻ mặt hoang mang.

“Không tới Vạn Kiếm sơn nữa, chúng ta đi.” Hồng Niệm nắm lấy bả vai Hải Thanh Mạc, vung Hà Ảnh kiếm trong tay lên, tiếp đó điểm mũi chân đạp lên thân kiếm lao ra ngoài. Lý Đào Hoa không hề do dự lập tức thi triển ngự kiếm thuật không thành thục của mình, lảo đảo đuổi theo.

Ngày thường Hồng Niệm luôn rất chiếu cố tới Lý Đào Hoa, biết thuật ngự kiếm của cô không lưu loát, lúc đi đường thường dừng lại chờ cô. Có điều lần này Hồng Niệm chỉ bay thẳng về phía trước không hề quay đầu lại, tuy nhìn vẻ ngoài thì rõ ràng Hồng Niệm đã hạ thấp tốc độ của mình nhưng hiển nhiên Lý Đào Hoa cũng phải cố gắng hết sức. Sau khi gắng gượng đi được hơn mười dặm, trường kiếm dưới chân cô đã bắt đầu kháng cự. Lúc này cuối cùng Hồng Niệm cũng dừng lại, sắc mặt cô lạnh lùng, ngón tay chỉ về phía trước, sau đó dẫn Hải Thanh Mạc hạ xuống mặt đất.

Cách bọn họ hơn mười bước, Sát Lẫm Nguyệt mặc áo lông cáo đứng tựa vào một gốc cây khô, tay mân mê thanh đoản kiếm của mình. Nếu vừa rồi Hồng Niệm dám bay quá giới hạn khốc cây này, thế thì thanh đoản kiếm sẽ rời tay đánh ra.

“Liên quan gì tới ngươi?” Trong giọng nói của Hồng Niệm đã mang đôi chút sát ý.

Sát Lẫm Nguyệt cắm thanh đoản kiếm trong tay về vỏ: “Mùng chín tháng chín ta sẽ giết hắn.”

“Thế thì ngươi đi theo chúng ta, mùng chín tháng chín, ngươi tới Nam Dạ Thần Đô giết hắn, ta chờ ngươi.” Hồng Niệm lạnh lùng nói.

“Mang theo thập tam tổng quản của cung đình chờ ta tới giết ư?” Sát Lẫm Nguyệt đặt tay lên chuôi thanh trọng kiếm sau lưng: “Tuy ta tự phụ, nhưng cũng không cảm thấy thực lực của mình có thể giết một người trên tay thập tam tổng quản cung đình, nếu gặp được lão ma đầu kia thậm chí ta chẳng thể trốn thoát.”

Hải Thanh Mạc cười ngại ngùng: “Hồng Niệm cô nương, cô xem tiếng tốt của sư phụ cô ở bên ngoài kìa.”

“Một trong thiên hạ tứ đại ma đầu.” Sát Lẫm Nguyệt hừ lạnh nói: “Đúng là tiếng tốt.”

“Không cần sư phụ ta ra tay, cũng không cần sư huynh ta ra tay.” Hồng Niệm nhẹ nhàng vung Hà Ảnh kiếm, kiếm khí mãnh liệt lan tràn: “Mình ta là đủ. Đào Hoa, bảo vệ hắn.”

Lý Đào Hoa nghiêm túc gật đầu: “Được!”

“Đúng là phiền toái.” Sát Lẫm Nguyệt rút thanh trọng kiếm sau lưng ra, nếu đối phương đã biết át chủ bài của mình, thế thì có che giấu thực lực cũng là vô nghĩa. “Tính mạng ngươi chắc rất đáng giá, giết người mà không thu được đồng nào, đúng là quá lãng phí.”

“Nhưng ta biết, cái đầu của ngươi luôn được quan phủ Bắc Thần treo thưởng.” Hồng Niệm hừ lạnh nói: “Ta sẽ cắt đầu ngươi xuống, sau đó đổi tiền thưởng, cuối cùng đốt trước mộ cho ngươi.”

“Cô vợ nhỏ mạnh miệng, xứng với bộ áo đỏ đấy.” Sát Lẫm Nguyệt súc thế xong, tung người nhảy lên, đang định giết tới.

“Khoan đã!” Hải Thanh Mạc đột nhiên hét lớn.

Sát Lẫm Nguyệt dưới chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, kiếm thế trên người tiết ra phân nửa. Hồng Niệm thấy vậy vốn định nhân cơ hội xuất kiếm nhưng Hải Thanh Mạc đã ngăn giữa hai người, cô đành thu kiếm trong tay về. Sát Lẫm Nguyệt tò mò quan sát vị thiếu niên trước mặt, hắn không biết nhiều về Hải Thanh Mạc, chỉ đơn giản là nhận nhiệm vụ giết Hải Thanh Mạc, nhưng giờ nhìn lại, người này có vẻ khá thú vị.

“Sát huynh, để ta khuyên cô ấy, ngươi cho ta chút thời gian.” Hải Thanh Mạc khẩn cầu.

Sát Lẫm Nguyệt nhướn mày: “Ta định giết ngươi, cô ấy muốn bảo vệ ngươi, ngươi khuyên cô ấy? Tiểu huynh đệ, ngươi rất thú vị, thú vị tới mức ta không muốn giết ngươi.”

“Vậy không giết có được không?” Hải Thanh Mạc thuận thế hỏi tiếp.

Sát Lẫm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được.”

Hải Thanh Mạc cười khổ: “Vậy ngươi đừng nói gì, đợi ta khuyên xong đã. Chẳng phải mùng chín tháng chín à? Chúng ta tới Vạn Kiếm sơn chờ ngươi.”

“Ngươi định nhờ đám người Thái Ất phái cứu ngươi?” Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh nói: “Đến lúc đó nếu Ma tộc xâm lấn thì bọn chúng giữ mạng mình còn khó, làm gì còn tâm tư lo tới chuyện sống chết của ngươi. Thiếu niên à, ngươi ngây thơ quá rồi.”

“Ngươi im đi.” Hải Thanh Mạc vung ống tay áo, chẳng muốn nhiều lời với hắn, chỉ đi tới trước mặt Hồng Niệm nói: “Cô nói sau này cô có việc cần nhờ ta đúng không? Ta vốn định đợi tương lai mới hỏi cô, nhưng hôm nay, ở đây, ta sẽ hỏi trước.”

Hồng Niệm sửng sốt, không ngờ Hải Thanh Mạc lại đi hỏi chuyện này, cô do dự một lát rồi nói: “Nghĩa phụ có mười ba nghĩa tử, mười hai người trong đó lần lượt là mười hai thái giám quản lý cung đình. Đồng thời nghĩa phụ để mười ba người chúng ta mỗi người chọn đi theo một vị hoàng tử, nếu sau này vị hoàng tử đó đăng cơ, nghĩa phụ sẽ truyền chức vị Cửu Thiên Tuế của mình cho nghĩa tử đã lựa chọn chính xác. Ta chọn ngươi. Cho nên ta nhận nhiệm vụ bảo vệ ngươi, sau đó dẫn ngươi về Thần Đô.”

Hải Thanh Mạc nghe vậy nhíu mày nói: “Vì sao cô lại chọn ta? Cô có nhiều lựa chọn cơ mà. Bọn họ đều là lựa chọn tốt hơn, Ngoài ra cô đã bao giờ gặp ta đâu.”

Hồng Niệm trả lời: “Vì ta cảm thấy chúng ta đều là người vốn không nên tồn tại. Ta là cô nhi của phủ tướng quân, đáng lẽ nên chết trong buổi tối bị diệt môn. Ngươi là hậu nhân của hoàng tử và Thánh nữ, từ đầu bọn họ gặp gỡ đã là sai lầm. Hai người vốn không nên tồn tại như chúng ta, có lẽ có thể tìm được lý do tiếp tục tồn tại.”

Hải Thanh Mạc giơ tay lên gãi mặt: “Đáp án rõ màu mè, ta không thích.”

“Đây là đáp án của ta, sao lại cần ngươi thích?” Hồng Niệm hỏi ngược lại.

“Cũng đúng. Nhưng ta rất vui vì cô chọn ta, chẳng qua ta cảm thấy không phải chúng ta không nên tồn tại, ta ra đời là vì tình yêu đôi lứa, còn cô là di hồn của trung nghĩa, chúng ta là những người không nên bị hủy diệt, chúng ta phải kiêu hãnh sống tiếp, chứng minh những người đó mới là sai lầm!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Cô nói xem có đúng không?”

Hồng Niệm sửng sốt, cô còn chưa kịp trả lời thì Hải Thanh Mạc đã tiếp tục nói: “Thế thì rốt cuộc giao dịch mà cô nói lúc trước là gì?”

“Ta giúp ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi thay ta sửa án oan cho phủ tướng quân.” Hồng Niệm trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Ý tưởng của cô có một vấn đề rất lớn.”

“Vấn đề gì?” Hồng Niệm hỏi.

“Ta, không muốn làm hoàng đế.” Hải Thanh Mạc chỉ vào mình: “Ngươi nên tới tìm Chu Hi, hắn là hoàng trưởng tôn, còn là đệ tử lục thánh.”

Hồng Niệm nhíu mày nói: “Xưa nay Chu Hi không phải người chịu giao dịch. Ta đã nghĩ được nếu mình nhờ hắn sửa lại bản án oan cho phủ tướng quân, hắn sẽ yêu cầu điều gì.”

Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Ta cũng biết, hắn sẽ đòi cô gả cho hắn.”

Hồng Niệm siết chặt thanh Hà Ảnh kiếm trong tay, sát ý lại bùng lên trên người.

Hải Thanh Mạc vội vàng xua tay: “Chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi mà. Bây giờ ta có thể đáp ứng cô, tuy ta không biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn làm hoàng đế, nhưng tương lai ta sẽ giúp cô hoàn thành việc này. Ước định này, vạn núi không ngăn nổi, có chết cũng không ngừng! Đây là lời hứa của ta đối với cô!”

Hồng Niệm lại lắc đầu: “Ngươi còn không hiểu điều này mang ý nghĩa gì.”

“Ta không biết, nhưng cô đã cứu mạng ta rất nhiều lần. Không có gì nặng hơn ơn cứu mạng, cho nên bất luận nó có ý nghĩa gì, ta cũng sẽ giúp cô. Hơn nữa chúng ta là bằng hữu mà. Hải Thanh Mạc giơ tay vỗ ngực: “Chuyện của bằng hữu, đương nhiên phải giúp rồi.”

“Ta hiểu rồi.” Hồng Niệm đã nhận ra: “Ngươi định dùng cách này để khuyên ta. Ngươi có thể đáp ứng người khác sau đó hủy lời hứa, thế thì lời hứa với ta cũng chẳng đáng tin. Cho nên ngươi muốn ở lại nơi này, hoàn thành lời hứa với cửu sư huynh.”

Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Đúng là có ý này. Nhưng không phải ta dùng cách này khuyên cô mà là chuyện này nên như vậy.”

Hồng Niệm không nói năng gì, bầu không khí nơi này lập tức yên tĩnh hẳn. Sát Lẫm Nguyệt tựa người vào gốc cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nở nụ cười đầy ẩn ý. Lý Đào Hoa siết chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng ấn tượng đối với Hải Thanh Mạc cũng thay đổi.

Một lúc lâu sau, Hồng Niệm xoay người, phóng ra Hà Ảnh kiếm, đạp kiếm rời khỏi.

“Hồng Niệm tỷ tỷ, đợi ta với.” Lý Đào Hoa vội vàng đạp kiếm đi theo.

Sát Lẫm Nguyệt đột nhiên mở miệng: “Thằng nhóc, nếu không phải không thể không giết ngươi, ta cũng muốn kết giao bằng hữu với ngươi.”

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Lời của sát thủ, không thể tin được.”

“Ta đáp ứng với ngươi một chuyện.” Sát Lẫm Nguyệt bước qua bên cạnh Hải Thanh Mạc, tiếp đó nghiêng đầu nói: “Khi giết ngươi, ngươi có thể chọn cách chết.”

Hải Thanh Mạc không buồn suy nghĩ: “Ta muốn chết sảng khoái.”

Khóe miệng Sát Lẫm Nguyệt giật giật, tiếp đó điểm mũi chân lao đi, không buồn quay đầu lại.

Hải Thanh Mạc đứng ngây ra tại chỗ cả nửa ngày, cuối cùng hô: “Này này này, các ngươi định để ta đi về một mình à?”
Bình Luận (0)
Comment