Chương 100: Chút duyên phận sư đồ
Chương 100: Chút duyên phận sư đồ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong quán rượu, mọi người dồn dập ngồi xuống, một bên là Lý Đào Hoa, Hồng Niệm và Lý Đào Hoa; bên kia là Nam Thất Thần và Nam Môn Thư An của Thái Ất phái. Còn những đệ tử Thái Ất phái vừa xuất kiếm đều trở lại gian nhà của mình, lại che giấu thân phận, cứ như người tới Tây Lương thành này chỉ là một số tán tu đi tìm thần kiếm.
“Nam môn cô nương, vì một thanh thần kiếm mà các bố trí trận địa lớn vậy, có cần thiết không? Thái Ất phái không có kiếm tốt à?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Nam Môn Thư An cười nói: “Ta tới vì thần kiếm nhưng hình như bọn Nam sư thúc tới vì chuyện khác.”
Hồng Niệm khẽ nhíu mày nói: “Là vì chuyện Ma tộc?’
“Đúng vậy, mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện, sau đó quan tinh sư của các địa phái đều nhìn thấy thiên tượng ở đằng tây, đưa ra kết luận là chưa biết có thần kiếm xuất thế hay không, dù sao ma khí đã dâng lên ngập trời, có vẻ sẽ phá vỡ Vạn Kiếm đại trận bất cứ lúc nào; cho nên chưởng môn phái ta dẫn tinh nhuệ trong môn phái tới đây quan sát. Không chỉ có ta, rất nhiều tiên môn trong Bắc Thần đều phái người tới, kể cả Chính Khí minh, chắc Bạch Vô Hối cũng sắp tới rồi.” Nam Thất Thần nói.
Hồng Niệm giơ ngón nhẹ nhàng vuốt ve cái chén: “Hóa ra là thế.”
“Năm xưa Ma tộc xâm lấn ngay lúc hai đại thế lực tiên môn bắc nam quyết đấu, không ai muốn hao tổn thực lực bản thân nên mới dẫn tới một trận hạo kiếp ập tới. Tất cả là nhờ có cửu kiếm của Quân Kiến sơn ra tay mới đổi được vài chục năm bình an. Giờ nguy cơ lại xuất hiện, các tiên môn Bắc Thần sẽ không khoanh tay đứng nhìn!” Nam Thất Thần cầm trường kiếm bên cạnh lên, cao giọng nói: “Sai lầm năm xưa sẽ không tái diễn.”
“Ta hiểu rồi.” Hồng Niệm gật đầu, tiếp đó chắp tay nói: “Vừa rồi khi Kiếm tướng quân kia tới, hắn có nói mình phá giải được kiếm trận trước nên mới tới một mình. Ta đoán vấn đề lần này lại là khe hở Vạn Kiếm đại trận.”
Nam Thất Thần nhấp một ngụm trà rồi đáp: “Chúng ta cũng suy đoán như vậy, cho nên lần này các đại tiên môn đều phái trận pháp sư và kiếm thuật sư giỏi nhất tới đây, tuyệt đối không cho đám yêu nghiệt ma tộc chút cơ hội nào.”
“Không sai! Không thể cho chúng cơ hội!”Hải Thanh Mạc lập tức đáp lời: “Lần này chúng ta phải...”
“Năm xưa chuyện này đều là do Quân Kiến sơn hoàn thành, thế thì lần này hai vị đệ tử còn sót lại của Quân Kiến sơn, một vị nhiều năm chưa từng rời núi, một vị chỉ mới vào đời, có rút khỏi hạo kiếp lần này cũng không có vấn đề gì chứ?” Hồng Niệm ngắt câu nói của Hải Thanh Mạc, cướp lời nói.
Bàn tay cầm chén trà của Nam Thất Thần cứng lại tại chỗ, sắc mặt cũng hơi ngây dại. Vốn còn tưởng sẽ kề vai chiến đấu lần nữa, nhưng Hồng Niệm nói một câu phân định rạch ròi với bọn họ, khiến bầu không khí nơi này bỗng trở nên ngại ngùng. Hải Thanh Mạc do dự một hồi, còn định mở miệng nhưng bị Hồng Niệm trừng mắt lườm một cái, lời nói trong miệng cũng nghẹn về. Nam Thất Thần thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Đương nhiên.”
Mất đi trợ thủ Hải Thanh Mạc, đương nhiên Nam Thất Thần không thấy tiếc nuối gì, dù sao sau khi mở phong ấn thì Hải Thanh Mạc cũng chỉ có thực lực Tiêu Dao cảnh. Nhưng Hồng Niệm lại là Huyền Tâm cảnh hàng thật giá thật, thiếu mất thanh Hà Ảnh kiếm này cũng là tổn thất lớn đối với bọn họ.
“Vậy chư vị tiền bối tiên môn vất vả rồi.” Hồng Niệm thu hồi Hà Ảnh kiếm, khẽ gật đầu với Nam Thất Thần và Nam Môn Thư An một cái rồi xoay người rời khỏi, có lẽ sợ Hải Thanh Mạc lại nói thêm điều gì nên trực tiếp kéo cổ áo gã về phòng. Lý Đào Hoa vẫn ngồi yên tại chỗ, không đề đứng dậy.
Nam Thất Thần tò mò quan sát Lý Đào Hoa một hồi, tiếp đó ánh mắt hơi đổi, hạ giọng nói: “Cô nương cảnh giới không cao nhưng kiếm ý trên người lại rất mạnh.”
Sắc mặt Lý Đào Hoa hơi đổi, cô cũng từng nghe câu này trong miệng một người khác, nguyên văn lời nói của người này là “chưa bao giờ tập kiếm, thậm chí chưa từng thấy kiếm, vì sao trên người lại có kiếm ý cường đại như vậy”. Cô cung kính hỏi Nam Thất Thần: “Câu này của tiên sinh giải thích ra sao?”
“Không thể giải thích, chỉ là một loại cảm giác mà thôi.” Nam Thất Thần lắc đầu: “Chẳng qua cảm thấy cô nương ngồi đó mà ta như thấy được một thanh kiếm. Sư môn của cô nương cũng là Quân Kiến sơn à?”
“Trước mắt còn không phải.” Lý Đào Hoa lắc đầu.
“Ồ?” Nam Thất Thần sửng sốt: “Tức là cùng sư môn với Hồng cô nương?”
“Cũng không phải.” Lý Đào Hoa vẫn lắc đầu, tiếp đó đột nhiên rút thanh trường kiếm trong tay ra: “Tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một kiếm không?”
Nam Thất Thần buông chén trà xuống, mỉm cười nói: “Thú vị. Được thôi.”
“Được.” Sau khi được đáp lại, Lý Đào Hoa không hề do dự lập tức xuất kiếm chém ra, đâm thẳng về phía bả vai Nam Thất Thần. Nam Thất Thần lại không hề rút kiếm, chỉ vươn một ngón tay chạm vào mũi kiếm của Lý Đào Hoa, tiếp đó cả người cả ghế lùi lại sáu bảy bước mới dừng lại. Trường kiếm trong tay Lý Đào Hoa run rẩy kịch liệt, chiêu kiếm vừa rồi nhìn vẻ ngoài thì là tùy tiện so chiêu nhưng gần như chấn tan thanh kiếm của cô thành từng mảnh.
Nam Môn Thư An bên cạnh cả kinh: “Thái Ất kiếm kinh!”
Sắc mặt Nam Thất Thần cũng có vẻ kinh ngạc, hắn nghi hoặc nói: “Vì sao cô nương tu luyện kiếm thuật Thái Ất phái chúng ta?”
“Xin hỏi trong Thái Ất phái có một vị tiền bối khoảng hơn ba mươi, mặt mày trắng trẻo không để râu ria, sử dụng song kiếm, thân kiếm bên tay phải có khắc hình đầu rồng, thân kiếm bên tay trái có khắc hình đuôi phượng, bên trái trán còn có một vết kiếm chia lông mày thành hai nửa?” Lý Đào Hoa thu kiếm nhẹ nhàng hỏi.
Nam Môn Thư An cả kinh: “Ngươi đang nói tới Trần sư thúc à?”
Nam Thất Thần lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, cô là cô bé mà Trần sư đệ gặp được lúc tới phía tây.”
“Ông ấy nhắc tới ta?” Lý Đào Hoa sắc mặt vui mừng, giọng nói có vẻ kích động.
“Phải. Năm xưa Trần sư đệ lên đường đi về phía tây, từng gửi một bức thư về Thái Ất phái nói dọc đường sư đệ gặp một cô bé, cô bé đó trời sinh đã có kiếm ý, nếu sau này tập kiếm chắc chắn sẽ thành Kiếm Tiên đời sau. Đợi hắn từ phía tây trở về sẽ dẫn cô bé về Thái Ất phái. Chỉ tiếp sư đệ chưa từng cho chúng ta biết rốt cuộc mình gặp được ở đâu, mà cuối cùng sư đệ cũng không trở lại Thái Ất phái.” Nam Thất Thần khẽ thở dài.
Lý Đào Hoa im lặng một hồi, thật ra ý tứ trong lời nói của Nam Thất Thần đã rất rõ ràng, vị Trần tiền bối vốn muốn nhận cô làm đồ đệ chắc chắn đã gặp bất trắc trên đường đi về phía tây, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Trần tiền bối đã không còn tại nhân thế hay sao?”
“Ài.” Nam Thất Thần lắc đầu nói: “Năm xưa trong nhánh của Trần sư đệ xuất hiện một đệ tử phản trắc, cấu kết với yêu tà Thần Đạo giáo ở Bắc Thần. Trần sư đệ phụng lệnh tây tiến truy nã hắn, thời khắc cuối cùng sư đệ dùng chiêu thức nguy hiểm nhất Thái Ất phái chúng ta, Côn Luân Thất Hỏa. Cuối cùng hai người đồng quy vu tận, khi chúng ta tới nơi cả hai đã không còn thi thể. Nhưng nếu năm xưa Trần sư đệ có ý nhận cô nương làm đệ tử, mà cô nương cũng từng luyện Thái Ất kiếm kinh của chúng ta, thế thì lần này theo chúng ta về Thái Ất phái, gia nhập môn phái chúng ta nhé?”
Lý Đào Hoa sửng sốt, vừa rồi Hải Thanh Mạc gọi người này là phó chưởng môn Thái Ất phái, còn vị tiền bối họ Trần năm xưa chắc chỉ là một đệ tử bình thường. Rõ ràng địa vị, và kiếm thuật của người trước mặt còn cao hơn vị tiền bối kia, nhưng cô lại không hề thấy động tâm, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng buồn. Năm xưa vị tiền bối họ Trần không nói gì nhiều với cô, trong ấn tượng của cô đó là người trung niên ít nói, hơn nữa giữa hai hàng mi luôn mang chút u sầu. Có điều tuy đang có chuyện quan trọng trên người, vị tiền bối họ Trần vẫn ở lại, cho cô một bát mỳ, để lại một quyển bí tịch và một lời hứa. Sau khi tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng Lý Đào Hoa lắc đầu cự tuyệt: “Cám ơn ý tốt của tiên sinh, ta đã đáp ứng Hải Thanh Mạc, nếu vị tiền bối họ Trần không còn nữa, ta sẽ gia nhập Quân Kiến sơn.”
“Hóa ra là thế. Quân Kiến sơn cũng là lựa chọn không tệ. Trần sư đệ cũng sẽ vui thay cho cô.” Nam Thất Thần cũng không cưỡng cầu: “Nhưng cô đã học Thái Ất kiếm kinh, coi như có nửa phần duyên sư đồ, nếu có cơ hội cũng có thể tới Thái Ất phái xem thử. Chắc chắn chúng ta sẽ đối đãi với cô như người nhà.”
Lý Đào Hoa đứng dậy hành lễ: “Đa tạ tiền bối.” Tiếp đó Lý Đào Hoa cầm kiếm rời khỏi.
Nam Môn Thư An đi tới nói với Nam Thất Thần: “Một mầm mống tốt như vậy, sao sư thúc lại từ bỏ?”
“Cô nương kia thân như trường kiếm, cái gọi là trường kiếm tức là thà gãy chứ không chịu cong. Nếu cô ấy đã quyết định, ta có khuyên cũng hoàn toàn vô nghĩa, ngược lại còn có vẻ ỷ vào thân phận mà cưỡng ép người ta.” Nam Thất Thần cười khổ nói: “Là Thái Ất phái chúng ta không có duyên sư đồ này.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Quân Kiến sơn, Cửu Long nhai.
Quân Cửu vẫn luôn nhắm mắt ngồi xếp bằng trước thác nước giờ đột nhiên mở mắt. Hắn đứng dậy ngẩng đầu nhìn ánh sao đầu trời, bỗng giơ tay, sau đó nhẹ nhàng ngâm một câu.
Vô số sao băng lập tức rơi xuống.
Hắn cười nói: “Tinh hỏa phủ xuống, yêu ma trùng sát. Mùng chín tháng chín, mùa thu... thần kiếm ắt sẽ hiện!”