Chương 99: Thái Ất Vạn Thiên kiếm trận
Chương 99: Thái Ất Vạn Thiên kiếm trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam nhân trung niên kia hạ xuống đất, thối lui tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, nhanh chóng vung trường kiếm trong tay lên: “Tâm pháp Thái Ất muôn vàn ảo diệu, nhất kiếm quy tâm, vạn kiếm tề xuất!”
“Nhất kiếm quy tâm, vạn kiếm tề xuất!” Tiếp đó cửa sổ trên tầng hai dọc đường dồn dập mở ra, một loạt âm thanh đáp lại lời phó chưởng môn Thái Ất phái. Lại có từng thanh trường kiếm bay ra, lượn vòng quanh đỉnh đầu Kiếm tướng quân kia.
“Tiểu huynh đệ, lại gặp mặt rồi, ta tên Nam Thất Thần.” Nam nhân trung niên cười nói.
“Chào Nam tiền bối!” Hải Thanh Mạc cười đáp.
“Nhất kiếm quy tâm, ta cũng xuất một kiếm!” Một giọng nói thanh thoát vang lên cuối con đường, tiếp đó một thanh trường kiếm lướt qua bầu trời đêm, bay về phía Kiếm tướng quân.
Hải Thanh Mạc cũng nhận ra giọng nói này, vui vẻ nói: “Nam Môn cô nương!”
Chỉ thấy Nam Môn Thư An của Thái Ất phái chậm rãi đi từ cuối con đường tới: “Biết sẽ gặp lại, nhưng không ngờ lại gặp lại sớm vậy.”
“Hai chữ gặp lại này rất mỹ diệu.” Người mở miệng là Kiếm tướng quân. Trước thì bị trận pháp vây khốn sau lại gặp phải Thái Ất Vạn Thiên kiếm trận; nhưng thần sắc hắn vẫn rất thản nhiên, cứ như từ khi Lý Đào Hoa bắt đầu xuất kiếm tới giờ trong mắt hắn chỉ còn lại một mình Lý Đào Hoa. Hắn mỉm cười nhìn cô: “Ví dụ như, ta và ngươi tương ngộ, theo ý nghĩa nào đó cũng là một loại gặp lại.”
“Thôi xong. Ma đầu này trồng cây si mất rồi...” Sắc mặt Hải Thanh Mạc cứng đờ.
Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt nhân cơ hội này đồng thời đánh lui trường kiếm của Kiếm tướng quân, tiếp đó trở về bên cạnh Hải Thanh Mạc. Hồng Niệm thở hổn hển: “Quả nhiên có không ít người trong đại tiên môn Bắc Thần tới đây.’
“Xin lỗi chư vị, vừa rồi muốn tìm cơ hội nên mới nhẫn nhịn không ra tay. Bây giờ cơ hội đã tới, chắc chắn chúng ta sẽ diệt trừ ma đầu này!” Nam Thất Thần cất cao giọng nói.
Sát Lẫm Nguyệt lau vết máu nơi khóe miệng, cắm thanh trọng kiếm về cái vỏ trên lưng, sắc mặt lại biến thành lạnh lùng như trước: “Không kiếm được khoản tiền nên kiếm, ngược lại còn bị đám tiên môn các ngươi lợi dụng, đúng là sỉ nhục.”
“Bỏ công mà chưa thành, chi trả một nửa, Quân Cửu của Lan Lăng thành chúng ta!” Hải Thanh Mạc lại rất hào phóng.
“Không cần.” Sát Lẫm Nguyệt lạnh lùng nói, tiếp đó liếc mắt nhìn Lý Đào Hoa một cái. “Huống chi cơ hội này không phải chúng ta tạo ra.”
“Vạn kiếm tề xuất, nhất kiếm quy nhất!” Nam Thất Thần chỉ trường kiếm lên trời, tiếp đó tất cả phi kiếm bay quanh Kiếm tướng quân đều biến thành từng kiếm hồn, cuối cùng tất cả rơi xuống trên thanh kiếm trong ta Nam Thất Thần. Hắn thở nhẹ một hơi rồi xuất kiếm chém ra.
Trận pháp bát quái vây khốn Kiếm tướng quân lập tức để lộ một khe hở, tránh đường cho kiếm hồn vàng kim này.
Kiếm tướng quân khẽ nhấc tay một cái, cỗ xe sắt cách hắn không xa lập tức sụp đổ, biến thành vô số trường kiếm, tất cả tự bay ra phía sau hắn. Kiếm tướng quân đầu tiên giơ ngón tay điểm nhẹ lên kiếm hồn kia, tiếp đó thân hình bị đánh bay ra ngoài, những thanh trường kiếm phóng ra từ cỗ xe sắt trút xuống như thủy triều, đánh ra từ sau lưng hắn, tấn công thẳng tới kiếm hồn màu vàng kim kia. Một loạt trường kiếm lập tức bị xoắn tan thành từng mảnh, trên con đường mảnh kiếm gãy bay tán loạn. Hồng Niệm lao tới, Hà Ảnh kiếm chắn phía trước, cô giang hai tay ra, một tấm chắn màu đỏ nhạt trải rộng, ngăn cản tất cả những mảnh kiếm vỡ.
Sắc mặt Nam Thất Thần bỗng trở nên trắng bệch, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Hắn vội vàng thu kiếm, quát khẽ lên: “Về!”
Chỉ trong phút chốc, kiếm hồn kim sắc đã tỏa ra, lại biến thành từng thanh trường kiếm thật sự bay về tay từng vị chủ nhân. Trong căn phòng hai bên không ngừng vang lên tiếng la kinh hãi, dường như bị những thành trường kiếm bay về đả thương. Nam Môn Thư An cầm lại trường kiếm, lùi liền mấy bước.
Tiếp đó một cơn gió mạnh thổi qua con đường dài.
Hải Thanh Mạc, Hồng Niệm, Lý Đào Hoa và Sát Lẫm Nguyệt lập tức mở to hai mắt quan sát, bọn họ thấy thân hình Kiếm tướng quân lại đánh tới. Có điều khoảnh khắc này thời gian như ngưng đọng lại, Kiếm tướng quân lướt qua bên cạnh bọn họ, bọn họ muốn cầm kiếm đáp trả nhưng động tác như bị chậm đi mấy trăm lần. Chẳng qua mục tiêu của Kiếm tướng quân không phải bọn họ, hắn lao tới trước mặt Nam Thất Thần.
Nam Thất Thần dốc toàn lực che kiếm trước ngược: “Thái Ất quy nhất, tà ma tránh lui!”
“Vỡ!” Kiếm tướng quân giơ ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm của Nam Thất Thần, trường kiếm của Nam Thất Thần lập tức tan thành từng mảnh. Mà ngay lúc này Hồng Niệm và Sát Lẫm Nguyệt cũng phản ứng lại, hai người đồng thời vung kiếm đánh tới sau lưng Kiếm tướng quân.
Lúc này thân hình Kiếm tướng quân lại biến mất, chỉ còn giọng nói lưu lại: “Hôm nay tới đây thôi, tới thời khắc cuối cùng cũng coi là bản tọa đã tận hứng.”
Mọi người đồng thời quay lại, phát hiện Kiếm tướng quân đã đứng trước con ngựa đầy hắc viêm, hắn giơ tay vuốt ve đầu ngựa: “Vậy xin hẹn lần sau gặp lại.”
“Hắn định chạy!” Nam Môn Thư An lớn tiếng nói.
“Suỵt.” Hải Thanh Mạc vội vàng giơ kiếm ngăn Nam Môn Thư An lại, hạ giọng nói: “Cứ để hắn chạy đi.”
Kiếm tướng quân xoay người lên ngựa, quay đầu lại nhìn Lý Đào Hoa lần cuối cùng.
“Quái quỷ quái quỷ.” Hải Thanh Mạc dùng khuỷu tay huých Hồng Niệm bên cạnh: “Vị tướng quân ma tộc này là loại mê gái à?”
“Hắn không phải mê gái, hắn là mê kiếm.” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý.
“Đi.” Kiếm tướng quân nhẹ nhàng giơ tay, con ngựa bừng bừng lửa đen giậm chân bay thẳng lên bầu trời đêm.
Hải Thanh Mạc khẽ thở phào một tiếng, lau môn hạ trên trán: “Nhặt được một cái mạng rồi.”
“Ngươi nói đúng.” Sát Lẫm Nguyệt lại thu hồi trọng kiếm: “Nếu còn đánh nữa, bất luận hắn có chết hay không, ít nhất những người chúng ta sẽ chết phân nửa.’
Thời gian phong ấn của Hải Thanh Mạc đã tới, hai kiếm phách lại trở về cơ thể. Gã cười nói: “Trong chuyện giữ mạng, ta là cấp bậc Kiếm Tiên.”
“Về bao.” Sát Lẫm Nguyệt giơ tay, hai thanh trường kiếm một thanh đoản kiếm rơi xuống đất tự về trong vỏ, tiếp đó thân hình hắn biến mất trên đường.
“Một gã kỳ quái.” Hải Thanh Mạc nhún vai.
Nam Môn Thư An lấy làm lạ hỏi: “Người này là ai? Trông tuấn tú thế?”
“Ồ? Nam Môn cô nương thích loại nam nhân sát thủ mặt lạnh này à?” Hải Thanh Mạc cười nói.
“Không thì thế nào, thích loại lắm mồm lắm miệng mà loại nhát cáy như thiếu chủ à? Không phải chứ?” Hồng Niệm cười lạnh một tiếng.
Hải Thanh Mạc gãi đầu, gã phát hiện ngày thường thì Hồng Niệm cô nương không nói nhiều, cũng không nói đùa, nhưng rất thích trêu chọc quan hệ giữa mình và Nam Môn Thư An. Đôi lúc câu đùa còn khiến gã hơi xấu hổ. Dù sao nhị công tử của Lan Lăng Hải gia nổi tiếng ăn chơi trác tác, có đủ thứ đam mê bất lương, chỉ riêng phương diện nữ sắc lại rất thận trọng, chưa bao giờ khiến đại ca của mình nhọc lòng.
Nam Môn Thư An nở một nụ cười đơn thuần: “Ta thích cái gì ăn ngon.”
Ở đằng khác, phó chưởng môn Thái Ất phái khẽ ho khan một tiếng, bấy giờ mọi người mới phản ứng lại. Trong những người ở đây hiện giờ thì vị phó chưởng môn này có thân phận cao nhất, hơn nữa vừa rồi còn bị trọng thương nhưng lại bị bọn họ làm lơ. Nam Môn Thư An quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, không khỏi cau mày nói: “Sư thúc.”
“Không sao.” Nam Thất Thần vẫy nhẹ bàn tay: “Vị Kiếm tướng quân này thật quá đáng sợ, vừa rồi nếu không nhờ vị cô nương này ra tay, ta đã chết rồi. Đa tạ cô nương, kiếm thuật của cô nương cao siêu như vậy, ta thấy không giống đệ tử Bạch Chỉ thành, dám hỏi thân phận thật sự của cô nương.’
“Ta họ Hồng, đúng là không phải đệ tử Bạch Chỉ thành, ta tới từ Nam Dạ Thần Đô, sư môn cụ thể không tiện báo cho tiền bối, mong được thứ lỗi.” Hồng Niệm cúi đầu nói.
“Thanh kiếm trong tay ngươi là Hà Ảnh, còn tới từ Nam Dạ Thần Đô, ta hiểu rồi.” Nam Thất Thần gật đầu.
Hải Thanh Mạc hỏi Nam Môn Thư An: “Nam Môn cô nương, sao các ngươi cũng tới Tây Lương thành?”
“Chẳng phải có lời đồn nói mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện à? Ta cũng luyện kiếm, tới xem thần kiếm.” Nam Môn Thư An cười nói.
Nam Thất Thần lại nói: “Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào quán rượu bàn lại.”
Tích Thành ở bên cạnh rút thanh trường kiếm đầu quỷ ra, làn sương đen vẫn bao phủ trên con đường chậm rãi tan đi. Hắn lảo đảo bước vài bước về phía trước, nôn ra một ngụm máu đen.
Nữ chủ quán vội vàng đi tới đỡ lấy hắn: “Tích lang!”
“Sư thúc!’ Hải Thanh Mạc cũng bước tới, quan tâm nói.
Tích Thành xua tay: “Không biết bao giờ thì tên tướng quân Ma tộc này sẽ quay trở lại, ta phải mau chóng trở về tu bổ Phong Ma pháp trận. Sau khi nói chuyện xong nếu các ngươi cần ta giúp thì tới dịch quán tìm ta.”
“Vâng!” Hải Thanh Mạc đáp.
Tích Thành thu hồi trường kiếm, thân hình cũng biến thành làn sương đen, tiêu tán tại chỗ.
Nam Thất Thần khẽ nhíu mày: “Hóa ra người trấn thủ Tây Lương thành này đúng là quỷ tu.”
Hồng Niệm cầm kiếm đi vào trong, Nam Thất Thần dẫn Nam Môn Thư An đi theo, nữ chủ quán vẫn đứng yên tại chỗ nhìn về phía xa, gương mặt lộ vẻ lo lắng. Hải Thanh Mạc đi tới bên cạnh Lý Đào Hoa, nhỏ giọng nói: “Tiểu Đào Hoa, ngươi không được động tâm. Người này bị áp chế cảnh giới mà vẫn còn lợi hại hơn tất cả chúng ta cộng lại, nhưng hắn là Ma tộc! Luyện kiếm với hắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Lý Đào Hoa liếc mắt nhìn gã, giọng nói đầy khinh thường: “Làm sao ta lại bái hắn làm sư phụ được? Ngươi nghĩ gì đấy. Nhưng ta cũng không tính bái ngươi làm sư huynh.”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Vì sao?”
“Vì ngươi thật quá yếu.” Lý Đào Hoa tiếp tục lắc đầu: “Ta cảm thấy cho dù gia nhập sư môn của Hồng Niệm cô nương hay là Thái Ất phái đều là lựa chọn tốt hơn Quân Kiến sơn.”
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, bây giờ ta sẽ lập tức gửi tin cho cửu sư huynh, bảo sư huynh tới đây thể hiện thực lực chân chính của Quân Kiến sơn chúng ta!” Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lý Đào Hoa nghi hoặc.
“Sau khi thấy sư huynh xuất kiếm, đừng yêu sư huynh.” Hải Thanh Mạc nghiêm túc nói.
“Đầu óc có bệnh.” Lý Đào Hoa trợn trắng mắt lườm gã một cái, không muốn nói nhảm với Hải Thanh Mạc nữa, quay đầu đi thẳng vào quán rượu.