Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 98 - Chương 98: Nhận Ngươi Làm Đồ Đệ

Chương 98: Nhận ngươi làm đồ đệ Chương 98: Nhận ngươi làm đồ đệ

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Bị áp chế cảnh giới, còn bị Sát Lẫm Nguyệt và Hồng Niệm đột nhiên liên thủ ám toán mà lông tóc không tổn hao gì. Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh: “Thế chẳng phải không có Phong Ma pháp trận thì chúng ta chết cả rồi à?”

“Đối phương là một trong Thất Tướng Quân của Ma tộc, ngươi tưởng hắn là ai?” Hồng Niệm hạ giọng nói: “Trong Ma tộc, dưới ma chủ thì địa vị của Thất Tướng Quân là cao nhất. Đặt ở Nhân giới, thực lực và địa vị của hắn tương đương với tiên môn đỉnh cấp.”

“Tiên môn đỉnh cấp, đâu phải chưa từng giết qua.” Sát Lẫm Nguyệt súc lực xong, rút trọng kiếm trước mặt ra, niệm lực cường đại quét qua xung quanh, toàn bộ con đường đầy kiếm phong lạnh lẽo thấu xương.

Hải Thanh Mạc cảm nhận được kiếm thế cường đại này, nghi hoặc nói: “Sao vừa rồi ngươi không dốc toàn lực?”

“Vì một khi ta dùng toàn lực, toàn bộ mọi người trên con đường này đều phải chết.” Sát Lẫm Nguyệt tung người nhảy tới, vung kiếm chém về phía Kiếm tướng quân.

Kiếm tướng quân nhấc tay phải, lấy ra một thanh kiếm chặn chiêu này của Sát Lẫm Nguyệt. Chỉ trong chớp mắt tất cả trường kiếm trên cỗ xe sắt của hắn đều rục rịch như có thể bay ra bất cứ lúc nào. Hắn hừ lạnh nói: “Giờ phút này không còn là kiếm thuật thuần túy nữa, bản tọa cũng không có hứng chơi đùa với ngươi.” Nói xong ánh mắt Kiếm tướng quân sắc bén hẳn lên, kiếm thế mãnh liệt trút xuống.

Nếu ngươi muốn đấu niệm lực, bản tọa cũng đấu với ngươi.

Thân hình Sát Lẫm Nguyệt lập tức bị đè xuống, hai chân đang đứng từ từ lún xuống đất.

Hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, tự tin khi mình rút thanh kiếm thứ tư ra chắc chắn sẽ kết thúc được trận chiến này; nhưng kết quả là vừa rồi Kiếm tướng quân tỷ thí với hắn chỉ là một trò chơi, khi Kiếm tướng quân dốc toàn lực, hắn hoàn toàn không có cơ hội.

“Động thủ.” Hải Thanh Mạc vung tay phải chém ra Hồng Nhan kiếm, tay trái cầm Ly Ca kiếm, song kiếm hợp bích, lập tức xuất kiếm đánh về phía Kiếm tướng quân.

Kiếm tướng quân giơ ngón tay búng một cái, đánh văng Sát Lẫm Nguyệt ra ngoài, tiếp đó vung trường kiếm trong tay định chặn kiếm khí của Hải Thanh Mạc, nhưng không ngờ chiêu kiếm này chỉ có kiếm hình mà không có kiếm thế. Hắn sửng sốt, tiếp đó trường kiếm không hề dừng lại vung mạnh lên trên, chỉ nghe rầm một tiếng, hai luồng kiếm khí va chạm, Hải Thanh Mạc bị ép rơi xuống đất, lùi liền mấy bước. Sắc mặt gã kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

“Hóa ra là người của Quân Kiến sơn.” Sắc mặt Kiếm tướng quân hơi đổi: “Lần nào các ngươi cũng dùng chiêu này.”

Lúc này Hải Thanh Mạc mới phản ứng lại, năm xưa Quân Kiến sơn cửu kiếm xuất chiến, chặn đứng đại quân Ma tộc, chắc có vị sư huynh nào đó giao thủ cùng tên này cho nên đối phương mới biết bí mật của Huyền Cửu kiếm quyết. Tiếp đó Kiếm tướng quân lại tiện tay chém ra một kiếm, Hải Thanh Mạc thi triển song kiếm ngăn cản bị kiếm thế cường đại đánh văng lên trời.

Lúc này cuối cùng Hồng Niệm cũng động thủ, Hà Ảnh kiếm trong tay lật lại, một luồng hào quang chém về phía Kiếm tướng quân.

Kiếm tướng quân vung cánh tay phải lên, đánh tan luồng hào quang đó, đồng thời tay trái rút một thanh trường kiếm lên, vung về phía sau, đánh bay một luồng hào quang khác từ phía sau bay tới. Hắn cười nói: “Chiêu nay của ngươi cũng vô dụng với ta. Hà Ảnh có Hà và Ảnh, mạnh ở Hà mà càng mạnh ở Ảnh. Ta sống lâu hơn các ngươi mấy trăm năm, mấy trò vặt này không tác dụng gì đâu.” Nói xong hắn ném thẳng trường kiếm trong tay ra ngoài, một thanh bay về phía Hồng Niệm, một thanh bay về phía Lý Đào Hoa.

“Thiếu chủ, bảo vệ Đào Hoa!” Hồng Niệm lớn tiếng nói.

Hải Thanh Mạc từ trên không trung hạ xuống, song kiếm múa lượn, giao đấu với thanh kiếm mà Kiếm tướng quân vừa ném ra. Lý Đào Hoa không cam lòng yếu thế, định rút kiếm ứng phó.

Nhưng thanh kiếm mà lang thú đưa cô dường như có ý thức riêng của mình, có lẽ cảm nhận được sự đáng sợ của kẻ địch trước mặt nên thanh kiếm này quyết tâm nấp trong vỏ kiếm, cho dù Lý Đào Hoa có rút thế nào cũng không chịu ra. Cô vội vàng la lên: “Thế này là sao?”

Kiếm tướng quân có vẻ thật sự không còn hứng thú, gõ nhẹ lên tay vịn của cỗ xe sắt, lại một thanh kiếm nữa bay ra đánh về phía Sát Lẫm Nguyệt, một thanh khác bay ra đâm thẳng tới chỗ Tích Thành đang vận hành Phong Ma pháp trận. Chỉ thấy nữ chủ quán lao ra khỏi quán rượu, hai tay cầm đoản kiếm ngăn chặn phi kiếm của hắn. Kiếm tướng quân ngáp một cái: “Nhàm chán, đúng là nhàm chán.”

Song kiếm của Hải Thanh Mạc hợp lực, giao chiến có qua có lại với thanh kiếm này, tuy biết bản thân không phải đối thủ của Kiếm tướng quân kia nhưng cũng đánh tới mức hứng khởi. Hắn đảo mắt qua Lý Đào Hoa còn chưa rút kiếm, lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, ta sẽ ngăn thay muội.”

Lý Đào Hoa như đang đấu sức với thanh kiếm kia, cố gắng rút nó ra. Cô hạ giọng nói: “Ta biết với tu vi của ta có rút kiếm ra hay không cũng không quan trọng, nhưng trong tình cảnh này nếu không thể rút kiếm, về tình không đúng, về lý càng sai, cho nên, ta muốn rút kiếm!”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Đào Hoa muội muội, muội sống trong thôn xóm từ nhỏ thật à?”

Lý Đào Hoa lấy làm khó hiểu trước câu hỏi ngoài đề tài của gã: “Nghĩa là sao?”

“Nói năng rất có phong thái!” Hải Thanh Mạc cảm khái một câu, tiếp đó cánh tay bị trường kiếm cắt qua một cái, máu tươi chảy ra, hắn cắn răng, bắt đầu tập trung tinh thần.

Lý Đào Hoa cười khổ một tiếng: “Phụ thân ta từng là tú tài trong thôn, ông ấy từng tới đại thành ở ngoài, sau mới về thôn. Trước khi chết ông ấy đã nói với ta một câu.”

Hải Thanh Mạc thầm nghĩ, một tú tài sao lại đặt cái tên như Lý Đào Hoa? Nhưng vẫn phối hợp hỏi lại: “Câu gì?”

“Ông ấy nói, Đào Hoa à, hi vọng cả đời con vĩnh viễn chỉ có tiến tới, đừng quay đầu lại!” Lý Đào Hoa lại nắm chặt chuôi kiếm: “Xuất kiếm!”

Thanh kiếm này như cảm nhận được ý chí mãnh liệt của Lý Đào Hoa, cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ đối với thực lực của Kiếm tướng quân, rời vỏ theo tiếng hô của cô. Lý Đào Hoa đột nhiên vung kiếm lên, hàn quang lóe sáng, đánh thẳng vào phi kiếm trước mặt Hải Thanh Mạc, sau đó hất văng thanh phi kiếm này ra ngoài.

Hải Thanh Mạc kinh ngạc cảm thán: “Lợi hại vậy sao!”

Kiếm tướng quân đang ngáp ngắn ngáp dài đột nhiên ngẩng đầu dậy, thanh phi kiếm bị đánh bay văng thẳng tới đầu hắn. Hắn nhướn mày một cái, trường kiếm dừng lại trong mặt hắn, Kiếm tướng quân đứng dậy, phất tay, nhẹ nhàng hất rơi thanh trường kiếm này. Cuối cùng hắn nhìn về phía Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Toi rồi toi rồi, bị hắn chú ý rồi, sắp tới giết chúng ta rồi!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, vận niệm lực toàn thân, trên Hồng Nhan kiếm lóe lên kiếm quang màu dỏ thắm, định dốc toàn lực ứng phó.

Nhưng ngay sau đó, Kiếm tướng quân đã đi tới trước mặt.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, đang định vung kiếm chém xuống nhưng lại bị Kiếm tướng quân tùy tiện hất ống tay áo đánh văng ra ngoài. Kiếm tướng quân không buồn nhìn gã tới một cái, chỉ cúi đầu quan sát Lý Đào Hoa trước mặt: “Chiêu kiếm vừa rồi khiến ta như thấy ánh mặt trời. Cô bé, sư phụ của ngươi là ai?”

Lý Đào Hoa cầm trường kiếm, cảm nhận được áp bách niệm lực mãnh liệt từ Kiếm tướng quân, trường kiếm trong tay run rẩy kịch liệt. Cô cầm chặt chuôi kiếm rồi đáp: “Ta không có sư phụ, kiếm của ta là tự học.”

“Chẳng trách, chẳng trách chiêu kiếm đó như thấy được ánh mặt trời! Cô bé, ngươi có đồng ý... làm đồ đệ của ta không?” Giọng nói của kiếm quyết dịu dàng chưa từng thấy.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc, thế này là sao? Tướng quân Ma tộc vừa rồi còn định giết chết tất cả mọi người ở đây, lúc này lại đột nhiên muốn nhận một trong số đó làm đồ đệ?

Lý Đào Hoa cũng ngây ngẩn, ánh mắt khó mà tin nổi: “Ngươi nói cái gì?’

“Ngươi có đồng ý làm đồ đệ của ta không?” Kiếm tướng quân lại dịu dàng hỏi lại.

“Không được!’ Hải Thanh Mạc hô to: “Sau này muội ấy sẽ gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta.”

Kiếm tướng quân khẽ nhíu mày: “Quân Kiến sơn các ngươi chết sạch rồi, ai làm sư phụ cho các ngươi?’

“Nói bậy, chúng ta còn cửu sư huynh, huynh ấy có thể truyền thụ kiếm thuật cho chúng ta!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.

“Cửu sư huynh, Quân Bất Kiến?” Kiếm tướng quân nghi hoặc nói.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, Quân Bất Kiến là ai? Chẳng lẽ đây là tên thật của cửu sư huynh, Quân Kiến sơn, Quân Bất Kiến, tên này đúng là thú vị. Gã gật đầu nói: “Đúng!”

Kiếm tướng quân thở dài một tiếng: “Nhưng hắn có ở đây đâu? Bái bản tọa làm sư phụ, bản tọa có thể tha cho mọi người ở đây.”

Lý Đào Hoa nhìn qua xung quanh, tất cả mọi người đều bị kiếm của Kiếm tướng quân vây khốn, có vẻ như chỉ cần Kiếm tướng quân muốn, hôm nay không một ai có thể trốn thoát. Cô do dự một hồi, đang định tạm thời đáp ứng.

Kiếm tướng quân thấy ánh mắt cô do dự, sắc mặt vui mừng: “Cứ quyết định như vậy đi!”

Vừa dứt lời lại thấy một hình bát quái hư không từ trên trời rơi xuống, nhốt Kiếm tướng quân vào trong.

“Ma nhân to gan, dám tự tiện xâm phạm lãnh địa nhân tộc chúng ta!” Một tiếng quát lớn vang lên, người nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đậm từ trên trời hạ xuống. Hắn cầm phất trần trong tay, trên trường bào vẽ một hình bát quái lớn.

Hải Thanh Mạc vừa nhìn là nhận ra ngay: “Là vị phó chưởng môn của Thái Ất phái?”
Bình Luận (0)
Comment