Chương 97: Kiếm thứ ba đoạt mạng địch
Chương 97: Kiếm thứ ba đoạt mạng địch
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Kiếm chiêu của Sát Lẫm Nguyệt khác với những người tu hành mà Hải Thanh Mạc từng gặp. Cái gọi là kiếm thuật sư, tuy vũ khí là kiếm nhưng thật ra là dựa vào thanh kiếm để sử dụng tiên thuật. Ví dụ như Hà Ảnh Tàng Kiếm của Hồng Niệm, Hoa Hồi Cửu Thế của Quân Cửu, Sương Hàn Kiếm Phong của Ngọc Thiên Hàn. Có điều kiếm chiêu của Sát Lẫm Nguyệt lại là thi triển kiếm chiêu thật sự.
Cứ như các kiếm khách trong phàm thế, chỉ dùng thứ kiếm giết người thuần túy nhất.
Hồng Niệm hạ giọng nói: “Xem ra lúc trước ta nói sai rồi, hắn không phải song tu thuấn thuật và kiếm thuật, hắn là thuấn thuật sự thuần túy, còn kiếm chỉ là vũ khí giết người của hắn mà thôi.”
Chỉ trong giây lát, Sát Lẫm Nguyệt đã giao chiến với Kiếm tướng quân mười mấy chiêu, tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy. Cuối cùng thần sắc Kiếm tướng quân cũng thay đổi từ vẻ chán ngắt lúc đầu thành có đôi chút hứng thú, hắn cười lạnh nhạt nói: “Không tệ, sát thủ. Tốc độ của ngươi rất nhanh, vậy bản tọa cũng tỷ thí tốc độ với ngươi.” Kiếm tướng quân rút từ cỗ xe sắt bên dưới ra một thanh trường kiếm màu đồng cổ rồi chém thẳng tới đẩy lui Sát Lẫm Nguyệt ra ngoài mười bước. Tiếp đó hắn tung người lao tới, xuất kiếm chém ra, kiếm thế tựa nước chảy, cứ như cả một đại dương mênh mông mãnh liệt.
Trường bào của Hải Thanh Mạc bị kiếm phong thổi phất phới, gã nhìn sang phía Lý Đào Hoa bên cạnh cười nói: “Đào Hoa muội muội, có phải bây giờ muội đang rất kích động không, vì cuối cùng cũng được thấy quyết đấu kiếm thuật đỉnh cao trên thế gian này.”
Lý Đào Hoa gật đầu đáp: “Đúng vậy.” Cô ở một mình trong thôn, ngày đêm khổ tu kiếm thuật, tuy cuối cùng có thể dùng lực lượng của phàm nhân đánh đám lang thú tới mức không dám ngẩng đầu lên, có điều bản thân cô cũng hiểu, so với những người tu hành chân chính, chút kỹ xảo của mình còn không đáng nhắc tới. Nhưng chứng kiến trận chiến lần này cô mới thật sự ý thức được chênh lệch lớn tới mức nào. Chẳng qua Lý Đào Hoa không thấy chán nản, ngược lại đúng như lời Hải Thanh Mạc nói, cảm xúc dạt dào, thậm chí ngắm nhìn từng chiêu từng thức của bọn họ mà không hề chớp mắt. Tuy Lý Đào Hoa không thấy được nhiều nhưng mỗi chiêu mà cô thấy rõ đều được khắc sâu trong đáy lòng.
“Tốt lắm, tốt lắm, khiến bản tọa nhớ tới lúc vừa học kiếm. Nhưng sát thủ trình độ này mà đòi giết bản tọa, vẫn chưa đủ!” Kiếm tướng quân xuất kiếm đánh bay trường kiếm trong tay Sát Lẫm Nguyệt: “Cần lấy ra cái gì thú vị hơn.”
“Ồn ào.” Sát Lẫm Nguyệt lập tức lao tới sau lưng Kiếm tướng quân, rút thanh kiếm thứ hai bên hông ra, chém thẳng vào sau cổ Kiếm tướng quân.
“Trường phái song kiếm à?” Kiếm tướng quân đầu tiên quay lưng xuất kiếm với Sát Lẫm Nguyệt, ngăn cản sát chiêu của hắn, tiếp đó lùi lại, tay trái đặt lên chuôi kiếm vung sang bên trái, trường kiếm trong tay cũng từ một thành hai: “Bản tọa cũng luyện vài ngày.”
Giờ phút này Sát Lẫm Nguyệt lại nhảy lên không trung, đón lấy thanh trường kiếm vừa bị đánh bay, tiếp đó thân hình nhanh chóng xoay tròn, hóa thành một luồng kiếm luân đập thẳng về phía Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân múa song kiếm trong tay lên, không hề e ngại chém tới đón đỡ, song kiếm trong tay hắn bị kiếm luân kia từ từ quấn lấy, nhanh chóng bị đè xuống chuôi kiếm. Kiếm tướng quân vội vàng thu kiếm lui lại phía sau, hai thanh trường kiếm trong tay lập tức bị xoắn thành từng mảnh nhỏ. Thân hình Sát Lẫm Nguyệt dừng lại, điểm nhẹ lên mặt đất rồi vung tay trái lên, một thanh trường kiếm đã đuổi theo hướng Kiếm tướng quân.
Đợt giao chiến này Sát Lẫm Nguyệt chiến hết thượng phong.
Hải Thanh Mạc kích động nói: “Chi tiền không uổng.’
“Kiếm thức thuần túy, nhiều năm rồi ta chưa được thấy.” Kiếm tướng quân giơ hai ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm đang đánh tới, trường kiếm lướt qua bên tóc mai của hắn.
Còn thân hình Sát Lẫm Nguyệt đang đứng đó đã biến mất.
Kiếm tướng quân cảm thấy sau lưng phát lạnh, đột nhiên quay người lại, phát hiện Sát Lẫm Nguyệt đã đứng đó đưa lưng về phía hắn. Tay trái Sát Lẫm Nguyệt nhận lấy thanh trường kiếm vừa văng ra, lại vung lên. Kiếm tướng quân vội vàng né tránh lần nữa, nhưng tay phải Sát Lẫm Nguyệt còn có một thanh kiếm, thanh kiếm này mới là sát chiêu chân chính.
Trường kiếm hóa thành một ánh trăng, mục tiêu lại là hai con mắt của Kiếm tướng quân.
Kiếm tướng quân ngoắc ngón tay, một thanh kiếm trên cỗ xé sắt bắn ra, đánh tới sau lưng Sát Lẫm Nguyệt.
“Muốn giết bản tọa, hay lắm, nhưng ngươi có chịu trả giá bằng tính mạng mình không?” Kiếm tướng quân lạnh lùng nói.
“Tốc độ kiếm của ngươi không nhanh bằng ta.” Sát Lẫm Nguyệt trực tiếp buông lỏng tay cầm kiếm, nghiêng người lao sang một bên.
Còn Kiếm tướng quân cũng nghiêng đầu, ánh trăng lóe lên sau khi lướt sát qua bên tóc mai của hắn lần nữa lại vòng trở về, giờ phút này Kiếm tướng quân cũng nắm lấy thanh trường kiếm vừa bay tới, lập tức vung tay chém ra.
“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va chạm, thanh trường kiếm của Sát Lẫm Nguyệt lại bị đánh bay.
Sát chiêu vừa rồi của Sát Lẫm Nguyệt đã bị Kiếm tướng quân phá giải hoàn toàn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lại giơ thanh kiếm bên tay trái lên, tay phải đón lấy thanh kiếm văng ra, song kiếm chém ra một luồng kiếm hoa, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng giết tới trước mặt Kiếm tướng quân.
“Ngu xuẩn, chiêu thức tương tự mà định dùng hai lần trước mặt bản tọa?” Kiếm tướng quân lộ vẻ khinh thường, vung kiếm lên đón đỡ lần nữa.
Ngay lúc này Hồng Niệm lại đột nhiên sải chân đi tới một bước, cắm mạnh thanh Hà Ảnh kiếm trong tay lên mặt đất.
Toàn bộ con đường lập tức được hào quang chiếu rọi.
Đặc biệt là dưới chân Kiếm tướng quân, Hà Ảnh kiếm bay thẳng từ dưới đất lên, nhắm thẳng vào gương mặt hắn.
Hồng Niệm đột nhiên gia nhập hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Kiếm tướng quân, hai mắt hắn bị luồng hào quang kịch liệt kia che phủ, thân hình cứng đờ, nhưng linh cảm cường đại làm hắn chém liền ba chiêu. Một chiêu đánh bay Hà Ảnh kiếm, một chiêu chặn kiếm tay trái của Sát Lẫm Nguyệt, một chiêu tránh kiếm tay phải của Sát Lẫm Nguyệt.
Nhưng hắn đã quên, trên người Sát Lẫm Nguyệt dắt bốn thanh kiếm tất cả, giờ phút này mới dùng hai thanh, vẫn còn hai thanh.
Chỉ thấy ngay thời khắc này, đoản kiếm bên hông Sát Lẫm Nguyệt bay ra, hắn cắn lấy đoản kiếm này sau đó nhảy thẳng lên trên, đầu vung mạnh về phía trước. Đoản kiếm vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, cắt đứt yết hầu của Kiếm tướng quân. Sát Lẫm Nguyệt hạ xuống sau lưng hắn, thở phào một tiếng, khẽ mỉm cười: “Giết xong.”
Thân thể Kiếm tướng quân theo tiếng nói ngã xuống dưới đất.
Hồng Niệm nhẹ nhàng nhấc tay, Hà Ảnh kiếm bay về tay cô.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Hồng Niệm cô nương, sao lại như vậy? Chẳng phải hắn bảo đừng giúp hắn à?”
“Trước khi ra tay hắn đã truyền mật âm cho ta.” Hồng Niệm tra Hà Ảnh kiếm vào vỏ. “Hắn bảo chờ hắn dùng cùng một kiếm chiêu lần thứ hai thì ta lập tức ra tay.”
Sát Lẫm Nguyệt ngẩng đầu lên: “Vị cô nương này khống chế thời cơ rất vừa vặn.’
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Sát huynh, chẳng phải ngươi nói ngươi nhận tiền làm việc, không cần chúng ta giúp à?”
Sát Lẫm Nguyệt giơ một ngón tay lên phe phẩy: “Tiểu huynh đệ, tuy ngươi sắp chết nhưng ta báo cho ngươi ba điều. Thứ nhất, xưa nay mục đích của sát thủ chỉ có giết người, những thứ khác chưa bao giờ quan trọng. Thứ hai, người chết rồi vẫn chết rồi, dùng cách gì cũng vậy, cho nên không thể thiếu tiền. Thứ ba, đừng tin tưởng bất cứ chữ nào mà sát thủ nói ra. Bao gồm cả ba điều ta vừa nói.”
“Ra vẻ, cứ ra vẻ tiếp đi.” Hải Thanh Mạc bĩu môi, tuy kết thúc hơi đột ngột nhưng tốt xấu gì cũng giải quyết được một mối họa lớn trong lòng, tâm trạng cũng thoải mái hơn.’
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Giờ phút này lại có tiếng cười vang lên dưới cỗ xe sắt, mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ Kiếm tướng quân hoàn hảo không tốt thất gì ngồi đó, vẫn một tay chống cằm, dáng vẻ khá lười biếng.
“Sao lại thế này?” Sát Lẫm Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn về phía thi thể sau lưng nhưng phát hiện thi thể đó đã biến thành một thanh trường kiếm đứt đoạn. Hắn sống sót: “Thuật con rối kiếm?”
Kiếm tướng quân nghiêng đầu: “Chỉ xét riêng kiếm giết người thì ngươi làm không tệ, suýt nữa giết chết bản tọa. Nhưng không ngờ ngươi lại âm thầm liên thủ với người khác, đúng là khiến ta khinh thường.”
“Ta là sát thủ đệ nhất Bắc Thần, ngươi là tướng quân của Ma tộc, chúng ta đều là loại tội ác tày trời.” Sát Lẫm Nguyệt thở dài, ném cả hai thanh kiếm trong tay xuống đất: “Có làm chuyện ti tiện với nhau cũng có gì đáng kể?”
“Bản tọa còn tưởng ngươi cũng giống ta là người yêu kiếm, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy nực cười. Trong lúc tỷ thí kiếm chiêu lại dùng phương thức khiến người ta khinh thường như vậy, ngươi phải chết.” Kiếm tướng quân ngáp một cái: “Hơi mệt rồi, hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người ở đây, ta sẽ giết hết.’
Sát Lẫm Nguyệt rút thanh trọng kiếm cuối cùng tren lưng ra, triển khai niệm lực cường đại.
Hồng Niệm vẫn đoán sai, Sát Lẫm Nguyệt đúng là song tu kiếm thuật thuấn thuật, chẳng qua không tới thời khắc tối hậu hắn sẽ không lấy át chủ bài cuối cùng ra.
Thanh trọng kiếm này chính là át chủ bài của hắn.
Hải Thanh Mạc hỏi Tích Thành: “Sư thúc, chẳng phải người tế Phong Ma pháp trận rồi à? Sao hắn vẫn mạnh vậy?’
Tích Thành cười khổ nói: “Phong Ma pháp trận đã khởi động, đúng là cảnh giới của hắn đã bị ngăn chặn.’
Kiếm tướng quân gật đầu nói: “Đúng vậy, cấm chế này khiến bản tọa khó chịu, chẳng qua trung tâm trận pháp này là sơn chủ bố trí trong Tây Lương thành từ xưa rồi, bản tọa cũng chẳng có cách nào. Nhưng không sao hết, lên cả đi, bản tọa cạn hứng rồi.”