Chương 96: Giao dịch với sát thủ
Chương 96: Giao dịch với sát thủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lúc ở Lan Lăng thành bị thương nhân bán kiếm không biết ở đâu tới giết; trên đường đi bị phó minh chủ Thiên Sinh minh đuổi giết; tới Quân Kiến sơn thì bị Vạn Pháp môn mở Thiên Môn đòi giết; đến Chính Khí minh thì bị dư nghiệt của Thần Đạo giáo và Ma tộc liên thủ đánh giết; tới Tây Lương thành lại có Bắc Thần đệ nhất sát thủ nhận đơn định giết nhưng lại nói còn chưa tới ngày cứ từ từ; trong lúc từ từ lại thêm một tướng quân Ma tộc, cũng tới giết mình.
“Hải Thanh Mạc ta nửa đời trước tự thấy bản thân hành thiện tích đức, ngoài lão cha già chó má Hải Ly ra ta còn chưa hãm hại ai bao giờ, vì sao lại rơi vào cảnh ngộ hôm nay.” Hải Thanh Mạc nhìn phong ấn không hiểu sao lại bị cởi bỏ, cầm hai trong Nhân Gian Tứ Kiếm, bỗng thấy hoang mang.
Sát Lẫm Nguyệt thần sắc hơi đổi: “Vốn tưởng rằng ngươi là tên rác rưởi, không ngờ lại...”
Kiếm tướng quân nhẹ nhàng nhấc ngón tay, một thanh kiếm ngắn bay vút ra từ tay hắn, đâm thẳng tới ngực Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc vội vàng giơ song kiếm lên cản, bị đánh bay vài bước, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Bấy giờ Sát Lẫm Nguyệt mới nói nốt nửa câu sau: “... lại là rác rưởi thật.”
Hồng Niệm vội vàng vung kiếm che trước mặt Hải Thanh Mạc, Lý Đào Hoa cũng nghiêm túc nâng kiếm canh bên cạnh gã. Tuy hiện tại thực lực của cô còn xa mới có thể ứng phó với đối thủ này, nhưng cô hoàn toàn không sợ hãi, dùng niệm lực cưỡng ép thanh kiếm của mình ngừng ngâm vang, nhỏ giọng nói: “Không phải sợ. Đã quyết tâm ra đi lại trong thiên hạ thì thể nào cũng gặp đối thủ như vậy.”
Hải Thanh Mạc bò từ dưới đất dậy, gương mặt đã không còn chút ý cười nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Hồng Niệm cô nương, xem ra lần này gặp phải đối thủ hơi khác rồi.”
“Đúng vậy.” Hồng Niệm gật đầu nói: “Ngày đó Cốt tướng quân lẻn vào động thiên tách biệt đáng lẽ cũng mạnh như vậy, nhưng hắn chịu cấm chế nào đó. Còn vị Kiếm tướng quân này dường như không phải chịu bất cứ cấm chế gì!”
“Phải liều mạng rồi.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.
Kiếm tướng quân ngáp một cái, thanh phi kiếm đánh trúng song kiếm của Hải Thanh Mạc rồi bay trở về, không ngừng lượn vòng quanh hai ngón tay hắn: “Không vội không vội, tuy ta nhất định phải giết ngươi, nhưng ta đã đến đây, thế thì người trong Tây Lương thành này đều phải chết.”
“Ngươi muốn giết người, không đơn giản như vậy đâu!” Một hư ảnh xuất hiện sau lưng Kiếm tướng quân, xuất kiếm đâm vào đỉnh đầu hắn.
“Quỷ Ảnh huyễn bộ. Không tệ, tốc độ nhanh chóng đấy.” Kiếm tướng quân cầm đoản kiếm trong tay, nghiêng đầu một cái, giơ đoản kiếm lên đỡ. Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy, tiếp đó hư ảnh nhanh chóng lượn vòng quanh Kiếm tướng quân.
Hải Thanh Mạc thấy vậy trợn mắt há hốc mồm: “Tốc độ nhanh thật.’
Tiếng va chạm thanh thúy không ngừng vang lên, tuy tốc độ của Tích Thành cực nhanh nhưng Kiếm tướng quân vung thanh đoản kiếm trong tay, thần sắc vẫn cực kỳ ung dung: “Đáng tiếc đáng tiếc, nếu kiếm của ngươi có thể nhanh như tốc độ của ngươi thì tốt. Quá chậm, quá chậm!’
Hư ảnh bỗng dừng lại, cuối cùng thân hình Tích Thành cũng biến thành thực thể. Hắn vung thanh trường kiếm đầu quỷ trong tay đâm thẳng vào ngực Kiếm tướng quân, nhưng đột nhiên trên cỗ xe sắt có một thanh trường kiếm bay ra đỡ lấy trường kiếm của Tích Thành, sau đó Kiếm tướng quân giơ tay cắm thẳng đoản kiếm vào yết hầu Tích Thành. Hắn cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi mà, ngươi quá chậm!’
“Sư thúc!” Hải Thanh Mạc kinh hãi hét lên.
Nhưng Kiếm tướng quân lại bực bội vung tay lên, đánh tan thân hình Tích Thành trước mặt. Hắn nhìn bụi đất tan biến giữa không trung, hừ lạnh một tiếng: “Chút tài mọn.”
Thân hình Tích Thành lại hiện ra phía trước mọi người, hắn cắm thanh trường kiếm đầu quỷ trong tay xuống đất.
“Các ngươi nhìn xung quanh Kiếm tướng quân kìa!” Lý Đào Hoa khẽ hô một tiếng.
Mọi người tập trung quan sát, bấy giờ mới phát hiện cỗ xe sắt của Kiếm tướng quân đã bị một bùa chú màu đen kỳ quái bao vây, vừa rồi Tích Thành liên tục công kích như vậy, giả bộ là muốn dùng trường kiếm đoạt mạng Kiếm tướng quân, nhưng thực tế lại âm thầm vẽ phù lục này xung quanh hắn.
Kiếm tướng quân khẽ cau mày: “Phong Ma pháp trận?”
“Trừ tà phược mị, vãng sinh cực lạc!” Tích Thành giơ cao tay phải rồi ấn thẳng xuống.
Chỉ thấy trên phù chú màu đen hiện lên ánh kim, chớp mắt đã vây quanh cỗ xe sắt kia. Tiếp theo đó là một luồng niệm lực cường đại từ trên trời giáng xuống, dập thẳng về phía Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân khẽ nhíu mày, ném thẳng thanh đoản kiếm trong tay xuống đất, trên người lập tức có khí thế nặng tựa thiên quân đè xuống. Có điều thần sắc của hắn vẫn không đổi, không có bất cứ phản ứng gì mà chỉ nói: “Quỷ tu, còn bản lĩnh gì nữa thì lấy hết ra đây. Có mấy thứ này thôi thì bản tọa cũng chẳng muốn động thủ.”
Tích Thành nhìn trường kiếm cắm trước mặt mình, đột nhiên giang hai tay áo, hạ giọng nói: “Quỷ Sát, Hồn Vũ chi kiếm!”
Còn chưa dứt lời đột nhiên có một bộ xương trắng chui ra từ mặt đất, sau đó cầm lấy thanh trường kiếm đầu quỷ này, lao thẳng về phía Kiếm tướng quân.
“Bộ xương già kia thường xuyên dùng chiêu này rồi, có gì mới mẻ hơn không?” Kiếm tướng quân rút một thanh trường kiếm màu bạc từ cỗ xe sắt, tiện tay vung lên, kiếm khí lạnh lẽo thấu xương chém bộ xương kia thành hai nửa. Nhưng sau khi bộ xương chia thành hai phần trên dưới, mỗi bên lại mọc thành một bộ xương hoàn chỉnh, một bên trong tay không có kiếm bèn nhổ một khúc xương sườn sắc nhọn ra, tiếp tục lao thẳng tới.
“Ồ? Thế này mới thú vị chứ.” Kiếm tướng quân vịn tay vào cỗ xe sắt, từng thanh trường kiếm bay ra từ cỗ xe, không ngừng đánh tan những bộ xương kia. Nhưng kết quả là bộ xương mọc ra càng ngày càng nhiều, như làn nước thủy triều nhấn chìm cả Kiếm tướng quân và cỗ xe sắt của hắn. Có điều Kiếm tướng quân lại có vẻ hoàn toàn không buồn để ý, vẫn lười biếng ngồi đó, ngoắc nhẹ ngón tay, thao túng những thanh phi kiếm.
Phi kiếm càng ngày càng nhiều, bay lên càng lúc càng cao, những bộ xương kia cái sau đè lên cái trước nhưng dù sao cũng là vật chết, hoàn toàn không biết sợ hãi, cho dù bên dưới đã là ngọn núi xương nhưng vẫn lao tới như điên.
Hải Thanh Mạc hạ giọng nói với Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, nhìn thế này thì ta không hiểu nhưng trực giác nói với ta bên chiếm thượng phong là tên tướng quân Ma tộc kia.”
Hồng Niệm thở dài một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, cô vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp để xuất kiếm. Nhưng trong trận quyết đấu cường đại như vậy, không ngờ cô lại không tìm được chút sơ hở nào.
Sát Lẫm Nguyệt quay đầu lại nhìn Tích Thành ở bên cạnh. Sắc mặt Tích Thành vốn trắng bệch không màu, nhưng bây giờ gương mặt lại hơi đỏ lên. Đây không phải là thân thể hắn tự nhiên tốt lên, đối với một quỷ tu thì trông càng thê thảm mới càng lợi hại, nếu đột nhiên thân mình khỏe mạnh, vậy chứng tỏ sắp mất mạng rồi. Sát Lẫm Nguyệt chần chừ một thoáng rồi mở miệng nói: “Chắc ngươi đã nhìn ra, ngươi đã dùng toàn lực nhưng hắn chỉ chơi một trò chơi mà thôi.”
Vừa dứt lời, Tích Thành nôn ra một ngụm máu tươi, quỳ một gối xuống đất, hai tay run rẩy kịch liệt.
“Chênh lệch giữa các ngươi quá lớn.” Sát Lẫm Nguyệt đặt tay lên chuôi kiếm: “Thằng nhãi Lan Lăng Hải gia kia, giao dịch giữa chúng ta còn tính không?”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Tính chứ, ngươi muốn bao nhiêu?’
“Ta muốn một ân tình của Kim Phượng Hàm và một người trong Hải gia.” Sát Lẫm Nguyệt trả lời.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Ân tình gì?”
“Vì mùng chín tháng chín ta phải đoạt mạng ngươi, nhưng ngươi là nhị công tử của Hải gia, còn là nghĩa đệ của Kim Phượng Hàm, thế thì sau chuyện này đương nhiên bọn họ sẽ đuổi giết ta. Đối với ta chuyện này rất phiền toái. Vì vậy ta muốn ân tình này của ngươi, đến lúc đó cho bọn chúng cam tâm tình nguyện chấp nhận cái chết của ngươi.” Sát Lẫm Nguyệt chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc cười khổ: “Sát huynh, ngươi suy nghĩ nhanh nhạy quá, thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
“Làm hay không làm. Nếu không làm vị sư thúc của ngươi sẽ kiệt sức mà chết.” Sát Lẫm Nguyệt khẽ mỉm cười.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”
“Hồn Vũ chi kiếm của hắn đã tới mức độ không thể tiếp tục cũng không thể lùi. Tiếp tục thì chẳng hề có sơ hở nào, lùi lại thì bị một kiếm đoạt hồn. Giờ phút này chỉ có ta xuất kiếm mới cứu được hắn. Cho nên giao dịch này ngươi có nhận hay không nhận?” Giọng nói của Sát Lẫm Nguyệt toát lên vẻ tàn nhẫn.
Hải Thanh Mạc không hề do dự đáp: “Đồng ý giao dịch.”
“Giết.” Sát Lẫm Nguyệt nhảy thẳng tới, trường kiếm trong tay theo tiếng chém ra.
Một ánh trăng sáng chiếu xuống.
Tất cả xương trắng lập tức hóa thành hư vô.
Phi kiếm đầy trời cũng nhanh chóng tụ lại thành một, dừng lại trên tay Kiếm tướng quân. Hắn nhẹ nhàng nâng kiếm, chém vào ánh trăng kia.
Trường kiếm của hai bên va chạm, ánh mắt lập tức giao nhau.
“Ngươi...” Kiếm tướng quân khẽ cúi đầu: “... rất không tệ.’
Sát Lẫm Nguyệt cười lạnh một tiếng, đôi mắt cáo nhếch lên: “Nếu giết được ngươi mới là không tệ.’
“Nhưng chỉ là không tệ mà thôi.” Cỗ xe sắt dưới người Kiếm tướng quân lại bắn ra hai thanh kiếm, Sát Lẫm Nguyệt cầm kiếm ngăn cản, lùi lại bên cạnh Tích Thành.
Giờ phút này Tích Thành đã đứng thẳng dậy, thanh trường kiếm đầu quỷ cũng về tay hắn.
“Dùng Phong Ma pháp trận của ngươi bao phủ toàn bộ con đường này, bắt buộc phải áp chế cảnh giới của hắn xuống, nếu hắn trong trạng thái toàn lực, ta dùng cả tứ kiếm cũng không thể giết được hắn.” Sát Lẫm Nguyệt nói với Tích Thành ở bên cạnh.
Tích Thành ho khan vài tiếng, tiếp đó ấn tay lên thanh trường kiếm đầu quỷ, giơ ngón trỏ lên đặt trước mặt, trầm giọng nói: “Chướng!”
Tiếp đó một ánh kim lan tỏa dưới chân hắn, bao phủ toàn bộ con đường.
Kiếm tướng quân ngồi trên cỗ xe sắt lạnh lùng quan sát mọi chuyện, thần sắc không hề thay đổi.
Ngay lúc này nữ chủ quán lại đi từ trong quán rượu ra, lo lắng nói: “Chàng cứ gắng gượng như vậy sẽ làm tu vi hao tổn đấy.”
Tích Thành chỉ khẽ lắc đầu.
Hải Thanh Mạc bước tới một bước: “Hồng Niệm cô nương, cứ trốn trốn tránh tránh cũng không phải là cách, chúng ta chuẩn bị ra tay thôi.’
Hồng Niệm gật nhẹ đầu: “Được.”
“Không.” Sát Lẫm Nguyệt giơ một ngón tay lên vẫy nhẹ: “Cứ giao cho mình ta.”
Hải Thanh Mạc không hiểu: “Vì sao?”
“Nhận tiền làm việc, đây là nguyên tắc của ta.” Sát Lẫm Nguyệt nhảy tới, trường kiếm lại hóa thành ánh trăng đánh về phía Kiếm tướng quân.